Thanh Phong Hận

Chương 6




Ta chạy khỏi Vương phủ mới phát hiện cỗ kiệu của Nghiêm Thự đã đặt ở bên ngoài, hỏi kiệu phu mới biết Nghiêm Thự đã sớm hồi phủ, nhưng lại ra lệnh cho bọn họ dừng kiệu bên ngoài, rồi một mình lẳng lặng bỏ đi.

Trước nay, Nghiêm Thự ra ngoài đi đâu ta đều không biết…

Không! Ta biết một chỗ…

Ta quay người bước đi, lòng không ngừng cầu nguyện ông trời đừng cho ta tìm được hắn.

Trầm Thanh Phong ta trước nay không tin thiên địa quỷ thần, nhưng lúc này đây lại thành tâm cầu khẩn thần phật. Nếu tâm nguyện thực hiện được, ta nguyện sẽ ngày ngày cúng lễ tạ ơn. Chỉ cần ông trời đừng cho ta ở nơi đó tìm được hắn.

Một nắm cát vàng, một ngôi mộ, một người buồn bã tuyệt vọng.

Thật là một khung cảnh đẹp.

Hai người âm dương cách trở khiến cho chúng nhân cảm động.

Ta thật muốn thay Nghiêm Thự vì mối tình này mà vỗ tay tán thưởng, chỉ có điều, nếu ta bước ra, cũng chỉ là một kẻ thứ ba phá hỏng phong cảnh kia mà thôi.

Ta không gọi Nghiêm Thự, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi. Nơi nào có Nghiêm Thự cùng Thanh Ngọc, nơi đó sẽ không có chỗ cho ta dung thân.

Ta trở về Vương phủ, đi vào căn phòng treo đầy những bức chân dung cùng bài vị của đại ca. Nhìn tấm bài vị im lìm trong phòng, ta lại bắt đầu mong ước được như ca ca, cho dù người hắn yêu không hề yêu hắn, nhưng ít ra còn có Nghiêm Thự nhớ đến hắn. Vô luận là ái hay hận, cũng vẫn không quên hắn.

Nếu ta giống như đại ca tự thiêu mà chết, Nghiêm Thự, ngươi có lập cho ta một tấm bài vị như vậy hay không?

Nếu ta chết, Nghiêm Thự, ngươi có bao giờ vì thế mà thương tâm không?

Nếu ta chết, ngươi có thể vì ta mà nhỏ một giọt nước mắt, một giọt thôi cũng tốt rồi… dù sao ta cũng đã vì ngươi mà chảy nhiều lệ như vậy.

Nghiêm Thự, ngươi biết không…

Trên đời có một Trầm Thanh Phong luôn luôn yêu ngươi, cho dù không thể so sánh với tình cảm mà ngươi dành cho ca ca, nhưng ta vẫn nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lại một giọt nước mắt của ngươi.

Một giọt nước mắt vì ta mà rơi…

Ta không dám cầu ngươi thật tình, ta chỉ cầu ngươi một giọt nước mắt… chỉ cần như vậy, ta liền không oán cũng không hận.

Ta cầm ngọn nến trong phòng châm vào từng bức họa, sau đó lại đem chúng ném vào góc tường, trước mắt ta nhanh chóng hiện lên một biển lửa, khói đặc trong phòng lượn lờ không ngừng tuôn ra ngoài. Nhiệt năng của ngọn lửa bùng lên bao lấy thân thể lạnh giá của ta, ta có thể cảm thấy khóe miệng mình đang vẽ nên một nụ cười, cho dù trong cuộc đời này, lần đầu tiên ta thấy cái chết đến gần như vậy.

Ta vẫn đang cười…

Ta thật không biết Trầm Thanh Phong ta là quá mức dũng cảm hay quá ngu xuẩn. Hay là, chỉ tại ta quá yêu ngươi, yêu ngươi đến mức quên đi cả cái chết đau đớn như thế nào…

Ngoài cửa truyền đến rất nhiều âm thanh ầm ĩ, họ gọi ta, nói ta không nên ở trong phòng, bảo ta đi ra ngoài. Ta ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, đưa mắt nhìn ổ khóa đang đóng chặt, yếu ớt nói: “Ổ khóa này đâu phải ai muốn mở là mở được, các người hãy quên chuyện đó đi“

Trầm Thanh Phong tuyệt không phải là nghĩ quẩn, mà là ta đã thông suốt. Ta chỉ không muốn lại một lần nữa thống khổ như vậy thôi.

Khói tràn ngập trong phòng khiến ta không mở mắt ra được, nhưng ta vẫn luyến tiếc cố gắng hướng ánh mắt về phía cánh cửa đang khóa chặt kia.

Ông trời, dù cho ngọn lửa có thiêu cháy toàn thân ta thành một mảnh tro tàn, thì ta cũng xin ông cho ta được nhìn thấy tới phút cuối cùng. Bởi vì ta muốn thấy Nghiêm Thự khi hắn đạp cửa mà xông vào phòng, trong mắt hắn có chút nào vì ta mà đau lòng không.

“Trầm Thanh Phong, ngươi mở cửa cho ta.“ – Bên ngoài cửa truyền đến âm thanh của Nghiêm Thự.

Ta nhàn nhạt mỉm cười. Thời khắc này ta có rất nhiều điều muốn nói với hắn, rất nhiều, nhưng đáng tiếc thời gian của ta còn lại quá ít, ta chỉ có thể liên tiếp thì thầm: “Nghiêm Thự… Nghiêm Thự… Nghiêm Thự.“

Nghiêm Thự vội vàng hướng ta nói: ”Là ta đây, Thanh Phong, ngươi đừng làm bậy, mau mở cửa ra, có chuyện gì cứ từ từ nói.“

“Nghiêm Thự, ta yêu ngươi…“

Ngoài cửa không có lời đáp lại, mặc kệ ta vẫn cứ nói: ”Nghiêm Thự, ta yêu ngươi… ta yêu ngươi… ta yêu ngươi…”

Cho dù ngươi không đáp lại cũng không sao, ta vẫn sẽ nói, nói một trăm lần, hai trăm lần, nói cho đến khi nào ngọn lửa thiêu cháy cổ họng ta, nói đến khi không còn nói được nữa mới thôi.

“Vì cái gì ngươi lại thương ta… yêu ta…“

Nghiêm Thự dừng một chút lại nói tiếp: ”Vì sao ngươi không hận ta?”

“Nghiêm Thự, ta không hận ngươi cũng vô pháp hận ngươi, có hận… chỉ là hận chính ta mà thôi…“

Hận ta vì sao bị ngươi làm ra nông nổi này vẫn một mực yêu ngươi.

Hận ta tại sao lại không thể hận ngươi…

Hận ta đã như thế này lại vẫn còn muốn yêu ngươi…

Trước đây, có thể ta đã từng hận ngươi, hận ngươi tại sao ngươi không hề yêu ta… ta oán hận tại sao người ngươi yêu không phải là ta.

“Thanh Phong, ngươi hẳn là rất hận ta, bởi vì từ trước đến nay, ta chưa hề yêu ngươi. Cho dù bây giờ ngươi chết trước mắt ta, ta cũng sẽ không vì ngươi mà rơi một giọt nước mắt, Thanh Phong, ngươi làm vậy có đáng không?“

Ngay cả khi ta sắp chết, Nghiêm Thự ngươi cũng không thể vì ta mà nói ra một lời dối trá sao? Vì cái gì ngươi lại quá thẳng thắn như vậy? Nói dối cũng tốt, ít nhất là trong lúc này, sao ngươi không thành toàn tâm nguyện cho ta, vì cái gì mà ngay cả một tâm nguyện cuối cùng của ta, ngươi cũng muốn dẫm nát?

Ta muốn khóc, ta muốn hét lên, nhưng tất cả đều bị nghẹn lại trong cổ họng…

Ta chỉ có thể ở trong lòng mà gào thét, ta không nên yêu ngươi, Nghiêm Thự….

Vì cái gì…

Vì cái gì cõi lòng tan nát của ta vẫn còn đau nhức…

Vì cái gì đáy mắt đã cạn vẫn còn đang rơi lệ…

Vì cái gì hơi nóng đang phủ chụp lên thân thể ta, nhưng trong ngực ta lại như bị khoét rỗng.

Ta nhắm hai mắt lại, bóng đêm bắt đầu ùa đến, ta âm thầm nhận ra: “Ta không nên yêu ngươi thêm một lần nào nữa, Nghiêm Thự…