Thành Phố Sương Mù

Chương 6




Một đĩa salad và hai cái bánh crepe khiến Alex no căng bụng, vì vậy cậu muốn đi dạo một chút để tiêu thức ăn.

Quán ăn Pantheon nằm ở đầu một con hẻm nhỏ, ngoài nó ra thì trong hẻm còn có mấy quán ăn khác và một vài quán bia, thậm chí còn có quán bar nữa. Biển hiệu của chúng đều cũ kỹ nhưng vẫn sáng đèn.

Con hẻm khá sâu, bọn họ đi một lúc lâu mới được chừng nửa đoạn đường, thế nhưng từ chỗ này vào sâu trong hẻm lại không còn bất kỳ hàng quán nào, chỉ có nhà dân kín cổng cao tường không một chút ánh sáng.

Alex dừng chân bên cạnh quán bar cuối cùng, có hơi đăm chiêu nhìn về phía cuối con đường. Nơi đó tối mù, hoàn toàn không có người qua lại.

Ross đang nắm tay cậu, thấy cậu cau mày thì cũng dừng lại hỏi: “Sao vậy?”

Alex nhìn anh một cái rồi lại nhìn về phía cuối con đường: “Cái gã kỳ quặc ban nãy nói với em ở cuối con đường này có một tiệm bánh ngọt.”

Thế nhưng suốt dọc đường đi hoàn toàn không có quán bánh ngọt nào, cậu đương nhiên sẽ không tin gã thật sự muốn mời cậu đi ăn bánh ngọt và giờ điều này đã chứng minh chuyện đó.  Chẳng hiểu sao lúc này lại có một dự cảm lạ thường dâng lên trong lòng.

Ross ôm lấy cậu từ phía sau, nhỏ giọng giải thích: “Có lẽ gã muốn dụ em đến nơi vắng vẻ để đánh cướp.”

Nói rồi anh hôn vào cổ cậu một cái: “Chuyện khách du lịch bị cướp như thế không phải là ít. Sau này nếu lại có người khả nghi tiếp cận mà anh không có ở bên cạnh thì phải tìm cách gọi anh. Biết không?”

Alex nghe anh nói mà ấm áp trong lòng, dù cậu không phải là người lúc nào cũng cần anh kề bên bảo vệ nhưng cậu vẫn không mở miệng phản bác. Đôi khi nên để cho bạn đời của mình thể hiện sức mạnh một chút, chưa kể đến anh như vậy làm cậu rất có cảm giác an toàn. Cậu thả lỏng người, gật gật đầu cười nói: “May mà có anh.”

“Ừm.”

“Chúng ta trở về thôi, cũng đã trễ rồi.”

“Được.”

Ross dắt tay cậu quay trở lại đầu con hẻm, nhanh chóng bắt xe trở về khách sạn để kết thúc những ngày ở Rome. Alex không biết khi cậu và anh quay người đi, có một bóng đen vụt qua ở cuối con hẻm.

Mười phút sau, từ trong quán bar ban nãy có một người phụ nữ đi ra, phía sau cô là một gã đàn ông đã chếnh choáng say đang cố giữ cô lại ve vãn. Cô ta cau mày, gương mặt trang điểm đậm hiện đầy vẻ khó chịu mà đẩy gã ra xa: “Tránh ra một bên đi!”

Nói rồi cô bước ra ngoài đóng sầm cửa lại, cánh cửa lập tức chặn hết tiếng nhạc và tiếng người huyên náo bên trong, thế giới ở ngoài lại trở nên yên tĩnh.

Người phụ nữ nọ móc từ trong túi quần ra một điếu thuốc và cái bật lửa nhỏ, vừa tìm kiếm chỗ đứng khuất tầm mắt vừa lầu bầu: “Nóng nực chết đi được… bọn khốn đó, cứ như đám chó động dục.”

Cô ta nhíu mày, vừa ngậm điếu thuốc vừa cúi đầu che gió để châm lửa.

Rốt cuộc cũng được làm một điếu, cô ta thoải mái thở ra một làn khói trắng, đưa tay tháo cái nơ cổ của bộ đồng phục bartender.

Thói quen của cô ta là mỗi khi tan làm sẽ tìm một chỗ vắng vẻ để hút thuốc. Mọi lần đều trốn trong toilet nhưng hôm nay có một cặp tình nhân không chút kiêng dè gì mà làm tình bên trong, thậm chí còn khóa cửa toilet, dù đứng bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng bọn họ rên rỉ. Gọi bảo vệ xử lý còn tốn thời gian hơn, chi bằng ra ngoài hút một điếu rồi về nhà luôn.

Cô ta là một kẻ nghiện thuốc nặng, trong giờ làm không thể hút vậy nên lúc này cứ rít từng hơi từng hơi sâu khiến nó nhanh chóng tàn đi.

Bỗng nhiên, một cơn gió thổi từ cuối con hẻm đến, cô ta rùng mình một cái, đưa mắt nhìn về phía gió thổi. Trong bóng tối, có một bóng người lờ mờ đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm về phía cô.

Cô ta nheo mắt, mày cau chặt, lầm bầm mấy tiếng: “Lại tên khốn nào nữa đây?”

Loại nghề nghiệp dính dáng đến những nơi ăn chơi đàng điếm luôn khiến cô ta bị những kẻ không ra gì để ý và quấy rối, nhất là khi thân hình và diện mạo của cô ta không tồi.

Tặc lưỡi một cái, cô ta quát về phía bóng người: “Này, có chuyện gì không?”

Không có tiếng đáp lại, bóng người kia cũng không hề di chuyển nhưng cái cảm giác gai gai vẫn còn vì ánh mắt của người nọ cứ chỉa thẳng vào cô ta.

Ghét nhất là cái kiểu này. Cô ta nghĩ, nhếch mép rít một hơi thuốc rồi cất bước, định bụng làm cho ra lẽ với tên kia. Vừa đi vừa quát: “Này, có chuyện gì hả? Tao bực rồi đấy.”

Cô ta tự nhận mình không phải kẻ vừa, làm nghề này nếu muốn tự vệ trước bọn đàn ông động dục có thể ào lên quầy bar quấy rối bất cứ lúc nào thì phải có không ít ngón nghề trong người. Nếu gã này có ý định đánh cướp thì chắc chắn không có cửa đâu.

Nhưng nếu cô ta biết kẻ mình gặp vốn không phải người bình thường thì đã nhanh chóng rời khỏi con hẻm này thay vì đến gần rồi.

Càng đến gần, cô ta càng thấy rõ hình dáng gã. Đó là một tên đàn ông cao lớn, tóc tai rũ rượi, gã mặc một chiếc áo măng tô dài, khuôn mặt cứng đờ kỳ lạ và cặp mắt thì sáng quắc trong đêm tối tựa như một con thú. Gã nhìn cô chằm chằm. Có điều khi cô ta sắp đến gần, gã bất chợt quay người rời đi, lủi vào trong bóng tối mà không hé lấy nửa lời.

Cô ta sững người, chửi một tiếng sau đó vứt tàn thuốc xuống đất: “Mẹ nó, thằng bệnh này.”

Ngay lúc cô ta định chửi thêm một câu nữa thì bỗng dưng sống lưng lạnh toát, có cơn gió bất thường lướt qua sau gáy cô ta, một giọng nói khàn đục vang lên bên tai: “Thịt thơm… thật thơm.”

Chính là gã đàn ông ban nãy, chẳng rõ gã đã dùng cách gì để xuất hiện sau lưng cô, gã nói xong thì không đợi cô ta phản ứng mà há to miệng, một chiếc lưỡi dài đầy gai nhọn phóng vụt ra khỏi miệng gã, phập một tiếng xuyên thủng cuống họng cô ta từ phía sau. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chưa đầy hai giây.

Nếu có người thứ ba ở đây, nhất định có thể nghe được tiếng máu nhỏ giọt xuống đất. Người phụ nữ ban nãy vẫn còn khỏe mạnh giờ phút này chỉ có thể phát ra những âm thanh trầm đục không rõ nghĩa.

Chiếc lưỡi quái đản của gã đàn ông chậm rãi rụt về, để lại một cái lỗ trống hoác trên cổ cô ta. Cô ta hít ngược từng hơi cạn thế nhưng không khí chỉ luồn qua cái lỗ trống mà không hề tiến vào thân thể khiến cô ta nhanh chóng ngạt thở.

Hai mắt cô ta trợn trừng, cô ta ôm lấy cổ mình, lảo đảo ngã xuống đất.

Nơi cuối con hẻm bị bóng tối bao trùm, không một ai hay biết đã xảy ra chuyện gì.



Từ Rome đến Liguria mất khoảng sáu tiếng nếu đi bằng xe và khoảng một tiếng nếu đi bằng máy bay. Để tiết kiệm thời gian, bọn họ đã chọn một chuyến bay, vé được đặt trước cả khi tổ chức đám cưới. Có điều hôm qua vì để ở lại Rome thêm một ngày nên Alex đã dời vé vào rạng sáng hôm nay.

Tuần trăng mật của bọn họ tiếp tục diễn ra trong ngọt ngào dưới cái nắng ấm áp ở bờ biển Liguria. Chỉ có điều, vào cuối ngày hôm ấy, một tin tức kinh hãi được phát trên truyền thông nước Ý.

Rạng sáng hôm nay, tại Rome, người quét dọn đường đã phát hiện ra một thi thể không trọn vẹn, bị vứt ở cuối một con hẻm nhỏ. Cảnh sát nhanh chóng đến điều tra và kết luận đây là một vụ án phân thây vô cùng ghê gớm. Nạn nhân là một người phụ nữ làm pha chế trong quán bar, bị đâm xuyên cổ mà chết, tại hiện trường có rất nhiều vết máu cho thấy nạn nhân sau khi bị sát hại đã bị kéo lê một đoạn dài.

Thi thể của nạn nhân chỉ có phần đầu là nguyên vẹn, một chân và một đoạn cánh tay bị mất, còn lại đều thiếu rất nhiều thịt. Theo khám nghiệm sơ bộ được công bố, trên thi thể có dấu vết dùng vật sắc bén xẻ thịt và dấu răng thú. Phỏng đoán vết xẻ thịt là do tên sát nhân, còn dấu răng có lẽ là của chó hoang hoặc loài động vật nào đó, thế nhưng mẫu nước bọt lấy được lại là của con người. Chưa có một kết quả điều tra nào về hung thủ.

Tin tức về một tên sát nhân biến thái nhanh chóng khiến dân chúng kinh hãi, chiếm sóng gần hết các kênh truyền thông và báo chí.

Alex đang đứng trước một cửa tiệm bán đồ lưu niệm, trong tiệm có một cái TV đang phát sóng tin tức, khách du lịch và người dân xung quanh cũng tập trung lại nghe tin thời sự. Một số vị khách không hiểu tiếng Ý nhỏ giọng hỏi bạn đồng hành của mình. Bọn họ nghe thuật lại xong cũng bày ra vẻ mặt kinh hãi.

Alex còn nghe thấy nhân viên trong cửa tiệm nói nhỏ với nhau: “Đây đã là vụ thứ hai rồi.”

“Đúng vậy, tháng trước cũng có một người chết.”

“Bọn họ vẫn chưa tóm được kẻ lần trước ư?”

“…”

Alex cau chặt mày, nhìn chằm chằm hình ảnh phát sóng trên tivi, hiện trường và thi thể vẫn chưa được đưa đi, thời điểm quay có lẽ cũng là vào buổi sáng. Cậu có thể thấy rõ vết máu ghê người trên mặt đường cùng với hình ảnh bị làm mờ ở một số chỗ, đoán chừng là thi thể nạn nhân. Phóng viên quay lại đoạn phim này rất nhanh bị điều tra viên ngăn cản vậy nên hình ảnh chẳng mấy chốc đã rung lắc dữ dội rồi chuyển hướng sang người tường thuật.

Alex kéo lấy tay Ross vốn đang đứng bên cạnh mình: “Anh, đó là con hẻm mà hôm qua chúng ta đến quán Pantheon ăn bánh crepe.”

Cậu nhận ra được biển hiệu của quán bar kia khi máy quay lướt qua nó. Rõ ràng chuyện này chỉ mới xảy ra vào đêm qua, có lẽ nó thậm chí xảy ra vào lúc cậu và anh rời đi không bao lâu. Điều này làm cậu cảm thấy ớn lạnh, không khỏi nhớ đến gã đàn ông lạ mặt cố tiếp cận mình ngày hôm qua và ý đồ không rõ của gã.

Bất cứ ai khi biết mình đã từng xuất hiện ở nơi mà án mạng sẽ xảy ra chỉ vài giờ sau đó đều không cách nào kìm được cảm giác sợ hãi. Như thể chỉ cần mình đến sai thời điểm một chút thì nạn nhân ấy đã có thể là mình.

Bỗng lúc này có một cánh tay choàng lại vai cậu, là Ross. Anh nhìn cậu, trong mắt có vẻ lo lắng cho tâm trạng của cậu: “Đừng nghĩ nhiều, Alex.”

Alex thả lỏng người, vòng tay của anh luôn mang đến cảm giác an toàn cho cậu. Cậu cụp mắt đáp: “Vâng.”

Dù sao bọn họ cũng không còn ở Rome, nơi này là bờ biển phía tây nước Ý, cách Rome hơn 500km và bọn họ chỉ còn ở lại một ngày rưỡi nữa là kết thúc tuần trăng mật. Có lẽ sẽ chẳng xảy ra việc gì đâu.

Trở về khách sạn, như để an ủi cậu, Ross không ngừng quấn quýt lấy cậu hòng khiến tâm trí cậu không thể nghĩ nhiều được nữa. Alex cũng vô cùng thuận theo, không thể không thừa nhận cách làm này của anh đã giúp cậu thoải mái hơn một chút.

Nửa đêm, hai người ướt đẫm mồ hôi vì vận động trên giường, lúc này Alex chẳng buồn động đậy lấy một đầu ngón tay, chỉ hơi cuộn người nằm trong lòng Ross, cậu thì thào: “Có lẽ em không nên đòi ở lại Rome thêm một ngày chỉ để đi ăn bánh crepe.”

Ross nghe vậy thì xoa đầu cậu đầy bất đắc dĩ: “Vẫn còn nghĩ về việc đó à?”

Alex ngọ nguậy, tìm một vị trí thoải mái khác trong ngực anh mà trở mình: “Cũng không hẳn, chỉ là… anh nói xem liệu có phải là gã kia…”

Thú thật, cậu có hơi buồn bực, sẽ chẳng ai hy vọng trong kỳ nghỉ tuần trăng mật của mình lại gặp phải những điều này.

Alex không nói hết lời nhưng Ross biết rõ cậu nghĩ gì, anh sờ sờ bả vai trần của cậu: “Có thể là gã, cũng có thể là một người khác, nhưng tất cả đều không liên quan đến chúng ta.”

“Ừm… không liên quan…” Alex lầm bầm, sau đó lên tinh thần, cậu ngồi dậy: “Được rồi, thêm một trận nữa đi.”

Dường như chỉ có việc này là có tác dụng, làm thêm vài lần nữa cậu sẽ hết buồn bực thôi.

Hậu quả là, sáng hôm sau Alex đau nhức khắp người, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn và trải đầy dấu vết hoan ái xanh xanh đỏ đỏ, ‘hang động nhỏ’ bị sử dụng quá độ mà sưng trướng, cả một buổi sáng chỉ có thể nằm trên giường hưởng thụ sự chăm sóc của Ross.

Cậu nói: “Có lẽ ngày cuối cùng dùng để lăn lộn trên giường cũng không tệ lắm.”

Ross nhướng mày: “Em vẫn còn sức lăn với anh à?”

Nghĩ đến cái mông thảm thương của mình, đêm qua sau khi cậu chủ động một lần thì Ross lại đè cậu ra hùng hục thêm vài lần nữa làm cậu ăn không tiêu, bây giờ nghĩ mà có hơi sợ rồi. Vì vậy cậu rụt cổ: “Không còn.”

Làm tình quá nhiều cũng không tốt, phóng túng một đêm thế nên Alex phải ăn thức ăn thanh đạm, món ngon gì đó ở đây đều bị Ross gạt bỏ hết.

Ngày cuối cùng, cả hai làm ổ trong khách sạn, ve vãn và thân mật với nhau, cùng xem tivi, Ross không cho cậu xem kênh thời sự. Dù sao bọn họ cũng sắp về rồi, chỉ còn một ít thời gian vậy nên tốt nhất là đừng làm hỏng nó.

Đến tối, bọn họ lên sân thượng của khách sạn, uống một chút bia, ngắm bầu trời đêm. Sáng hôm sau, bọn họ cùng nhau dậy sớm, tắm biển và dạo chơi ở những thị trấn ven bờ rồi khi hoàng hôn buông xuống, bọn họ lên chuyến bay trở về nhà. Trở về Estaban – thành phố sương mù quen thuộc.