Thành Phố Sương Mù

Chương 5




“Anh tắm trước đi.”

Buổi sáng lại vận động thêm một trận khiến Alex trở nên lười biếng, cậu cuộn mình trong chăn, không muốn rời giường.

Ross đành để cậu trên giường nghỉ ngơi, mình thì để thân trần đi vào phòng tắm dưới cái nhìn chằm chằm của cậu. Chờ khi cửa phòng tắm đóng lại, Alex mới chép miệng, có một điều không thể phủ nhận là vóc người của Ross thật sự rất quyến rũ, vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm, hoóc-môn nam tính lúc nào cũng tỏa ra xung quanh cuốn hút cậu. Đó là chưa kể đến bộ phận đáng kiêu ngạo nào đó của anh với kích thước mỗi khi vươn mình đều khiến cậu vừa mê vừa sợ, mà nó vẫn chưa dịu xuống hẳn sau lần âu yếm nhau ban nãy.

Để không phải nổi hứng một lần nữa, cậu không dám nhìn qua lớp kính mờ ảo kia mà xem anh tắm đâu. Vì vậy cậu quyết định kéo chăn qua đầu trùm kín mít.

Nằm được năm phút, Alex lại cảm thấy cho dù không nhìn thì nghe tiếng nước chảy thôi cũng đủ khiến cơ thể cậu râm ran lần nữa. Quái lạ, bình thường cậu cũng không đến mức thèm khát như vậy, chẳng lẽ là do tác dụng trên mặt tâm lý khi đang trong tuần trăng mật?

Không được. Alex thầm nghĩ, đêm hôm qua bọn cậu không chỉ làm một lần, sáng nay phát sinh thêm là ngoài dự tính, cậu chắc chắn một lát nữa mình sẽ phải đi hai hàng, nếu lại tiếp tục thì e rằng ngay cả xuống giường cũng khó khăn đây.

Để dời lực chú ý, Alex quyết định lấy điện thoại ra lướt web. Trên trang chủ của trình duyệt hiện lên một loạt các bài báo mới nhất và được quan tâm nhất. Cậu theo thói quen lướt một lượt để xem tiêu đề rồi mới cuộn trở lại phía trên cùng, nhấp vào bài báo đầu tiên đáng chú ý nhất: Mất dấu phạm nhân vượt ngục ở Estaban.

Tin tức về việc có một nhóm phạm nhân vừa trốn khỏi nhà tù ở bang Mantos đã thu hút nhiều sự quan tâm của dân chúng trong những ngày qua, bản thân cậu cũng thường xuyên theo dõi tin tức. Trong nhóm tội phạm đó có một ít đã bị cảnh sát bắt được, một ít vẫn trên đường tẩu thoát, bao gồm cả gã phạm nhân này. Trong bài báo tóm tắt lại hành trình của gã phạm nhân. Có lẽ bởi vì những ngày trước bận rộn với lễ cưới nên Alex không hề hay biết việc gã đến Estaban chỉ mới cách đây hai hôm. Gã có tiền án cưỡng hiếp và giết người rất nặng, nếu cảnh sát để mất dấu, vậy có phải là quá nguy hiểm không? Alex rùng mình.

Trong bài báo về vụ việc này luôn kèm theo ảnh chụp của bọn tội phạm để người dân cảnh giác, gã mà cảnh sát để mất dấu là một gã đàn ông cao ốm, mặt mũi hốc hác, mắt lõm vào, thâm quầng như một tên nghiện, tóc gã hơi dài, rũ rượi như giẻ lau nhà, cái nhìn của gã vô hồn, nó chỉa thẳng vào camera chụp hình khiến người xem phải khó chịu. Theo như thuật lại của phía cảnh sát, gã đàn ông này đến ga Estaban vào khoảng chiều tối hai ngày trước, dường như gã bị thương, bọn họ tìm thấy một ít mẫu máu trùng khớp ở khu vực nhà ga nơi có máy quay vô tình ghi hình được gã. Cả buổi chiều gã quanh quẩn đi lại ở đấy để tìm cách mua vé cho chuyến tàu đến nơi khác nhưng bất thành, vì vậy gã đã ghé vào một hiệu thuốc lúc nửa đêm. Cảnh sát biết được điều này là nhờ vị bác sĩ trung niên trong hiệu thuốc phát hiện, thế nhưng đó đã là ngày hôm sau sau khi ông trở về nhà từ ca trực rạng sáng ấy.

Cảnh sát mất dấu gã từ đó, bởi vì đêm ấy mưa quá lớn, rửa trôi phần lớn thứ trên đường, tất nhiên là kể cả mẫu máu hay một dấu giày khả nghi nào đó. Có thể nói, mưa – thứ ‘đặc sản’ ở Estaban đã trở thành vật cản lớn nhất cho những người thi hành công vụ.

Dường như quá nhập tâm, Alex không hề hay biết từ phía sau lưng mình bỗng xuất hiện một người. Khi người nọ bất chợt chạm vào cậu, Alex giật nảy cả mình: “Ah! Ross à! Anh muốn em đứng tim chết có phải không?”

Ross cười, để mặc mái tóc ướt đẫm của mình nhỏ nước lên vai cậu mà ôm lấy cậu từ phía sau, cả người lẫn chăn.

“Xem gì mà chăm chú như vậy?” Ross hỏi.

Alex đưa cho anh xem bài báo vẫn còn hiện trên điện thoại mình.

“Tin tức mới nhất nói rằng cảnh sát đã mất dấu hắn ở Estaban. Em nghĩ mà thấy thật nguy hiểm, liệu gã có lại giết người nữa hay không? Cũng may lúc này chúng ta ở Ý, nếu không mỗi ngày nhìn anh đi làm về khuya em rất lo lắng.”

Ross liếc mắt nhìn lướt qua nội dung và bức ảnh truy nã của gã phạm tội, đôi mắt lạnh không hề mang theo sự bận tâm nào dành cho gã. Anh chỉ cúi đầu hôn lên mái tóc của người trong lòng, trấn an: “Có thể gã thành công cắt đứt được sự bám đuôi của cảnh sát là vì đã rời khỏi Estaban bằng cách nào đó mà không ai biết. Nhưng cho dù gã vẫn trong thành phố thì anh tin chắc gã cũng sẽ nhanh chóng bại lộ thôi.”

Vừa nói anh vừa chuyển sang hôn vành tai cậu: “Lại nói, cho dù đêm khuya có gặp phải những kẻ như vậy, người bị nguy hiểm không phải là anh đâu em yêu à.”

Nói rồi anh cười khẽ, lồng ngực rung rung, tâm tình rất vui khi được quan tâm.

Alex trề môi, không xem lời anh là thật, cậu còn muốn đọc báo tiếp nhưng bị anh kéo lấy điện thoại trong tay, đặt sang một bên: “Bây giờ chúng ta đang ở Ý hưởng tuần trăng mật, em đừng quá để tâm đến những chuyện khiến tâm trạng không tốt.”

Anh hôn nhẹ lên má cậu: “Xem tin tức để biết là được rồi. Đừng lo lắng. Nào, em có muốn đi tắm không? Hay là anh bế em đi?”

Alex vừa thấy anh có ý định luồn tay xuống chân mình muốn bế thì lập tức lăn ra khỏi lồng ngực anh: “Rồi rồi, em đi tắm ngay.”

Đừng tưởng rằng cậu không nhận ra ý định của anh, bế cậu vào phòng tắm sau đó anh cũng sẽ không thèm đi ra nữa.



Kế hoạch cho tuần trăng mật đã được cậu và anh sắp xếp từ trước. Hai ngày đầu tiên dừng chân ở làng Bellagio quanh hồ Como, tay trong tay đi bộ giữa những dãy nhà đầy màu sắc và cổ kính khiến cho mở đầu của sự tận hưởng này trở nên ngọt ngào và ấm áp kỳ lạ.

Ross dẫn cậu đến những cửa hàng lưu niệm xinh đẹp, mua một vài món nho nhỏ treo ở balo, chụp rất nhiều hình kỷ niệm, anh còn tìm kiếm các đánh giá trên mạng để dẫn cậu đi ăn món pizza – thứ mà không ai trên thế giới có thể làm ngon hơn người Ý.

Những bận tâm của cậu về thành phố Estaban đã sớm bị cơn gió mới mẻ ở nơi này cuốn trôi.

Hai ngày tiếp theo cậu và anh đến Venice thăm thú những bức tượng và lâu đài cổ, vào buổi chiều đẹp trời sẽ ngồi trên thuyền Gondola, chèo qua những con kênh nhỏ giữa các dãy nhà. Hai người đặt hẳn một chiếc thuyền riêng chứ không ngồi cùng các du khách khác, tận tình hưởng thụ khoảng thời gian lãng mạn của những ngày đầu tân hôn, tất nhiên là hơi tốn kém một chút nhưng rất đáng giá. Bọn cậu còn chụp rất nhiều ảnh, những pô ảnh thân mật, hôn nhau dưới ánh chiều tà trên sông Venice là không thể thiếu.

Lúc thành phố lên đèn cũng là lúc cả hai rời khỏi thuyền. Alex hãy còn rất tiếc nuối vì thời gian không đủ dài. Ross nhìn vẻ mặt của cậu khi trông theo mấy con thuyền nhỏ rời khỏi khu vực mà bật cười. Anh đưa tay sửa lại mái tóc bị gió thổi tung bay của cậu: “Làm sao? Còn muốn chụp ảnh hôn nhau trên sông?”

Alex bị anh nói trúng tim đen thì đỏ mặt gật đầu, không thể không nói, việc thân mật ở chốn sông nước thế này là một trải nghiệm rất lạ. Dường như biết được trong lòng cậu cảm giác thế nào, tối hôm đó Ross cố ý đặt bàn ở một nhà hàng bên cầu. Sau khi ăn xong thì dắt tay cậu tản bộ, chẳng rõ lửa bén như thế nào, cả hai ôm chặt nhau hôn mê say trên cầu, nồng nhiệt đến mức người qua đường phải ghé mắt nhìn.

Alex cũng không biết từ khi nào đã kéo anh vào một một con hẻm u tối không có ai lui đến dưới chân cầu, sau đó đè anh trên tường mà hôn môi mãnh liệt, động tác có đôi phần thô lỗ và gấp gáp đến mức suýt chút nữa đã khiến anh đập đầu vào bức tường đá phía sau.

Anh ôm chặt eo cậu, lồng ngực rung rung vì cười khẽ: “Từ từ nào, đêm còn dài.”

Lần này Ross không bị động để cậu hoành hành ngang ngược nữa, kẻ bị đè áp đổi ngược lại, có tiếng sột soạt của quần áo bị cởi mở vang lên, tiếng rên khàn khàn vì những ve vuốt trêu ghẹo và sự va chạm vì hạnh phúc. Cứ như vậy, anh khiến cậu phải sung sướng ở nơi con hẻm tối đến mệt lả người.

Alex ghé trên vai anh thở phì phò: “Anh… rút ra đi.”

Ross theo ý nguyện của cậu mà rút ra ngoài, giúp cậu lau chùi chỉnh trang một chút rồi mới về khách sạn. Chuyện sau đó không cần phải bàn đến, một hồi mặn nồng ở dưới chân cầu kia thật ra chỉ mới là bắt đầu.

Sáng hôm sau cả hai lại dậy trễ, suýt chút nữa đã bỏ lỡ chuyến xe đến Rome. Ở đây bọn họ chủ yếu là thưởng thức ẩm thực, mì spaghetti, các loại lasagna ngon nhất thế giới và nhất là món thịt heo nướng sốt cam. Alex cảm thấy đây là món mình thích nhất, hai ngày ở Rome thì có hết ba bữa ăn món này, như thể bị nghiện vậy. Theo kế hoạch, bọn cậu chỉ ở lại Rome hai ngày, nhưng Alex có rất nhiều tiếc nuối vì chưa thể nếm hết các món ngon ở đây.

Tối hôm ấy, Alex bị anh ôm trong lòng, quanh mũi tràn ngập mùi gỗ đàn hương của sữa tắm, còn có chút mùi quen thuộc luôn có trên cơ thể anh.

Cậu xoay người, chôn mặt vào cổ anh hít mấy hơi, đề nghị: “Hay là mình ở lại đây một ngày nữa đi anh. Em muốn ăn bánh crepe ở Pantheon.”

Ross ôm bả vai cậu, vừa xoa vuốt vừa suy nghĩ: “Nếu vậy thì thời gian chúng ta ở biển chỉ còn hai ngày.”

Alex gật đầu: “Cũng được mà.”

Ross cười, đồng ý. Dù sao hành trình đến Liguria du lịch ba ngày tiếp theo được xếp vào chủ yếu là vì Alex thích biển, nếu cậu chịu rút ngắn thời gian ở đó để thay bằng việc thưởng thức ẩm thực ở Rome thì anh cũng không có ý kiến gì.

Alex cười hì hì, trở mình đè lên người anh, tặng cho anh một nụ hôn vang dội: “Anh tuyệt nhất.”

Nói rồi cậu lại vùi đầu bên cổ anh hít ngửi: “Em nói nè, anh rất hợp với mấy loại sữa tắm mùi gỗ đó, thơm quá, nhưng mà át hết mùi cơ thể tự nhiên của anh rồi.”

Ross bình tĩnh nhìn cậu, anh phát hiện quãng thời gian này Alex rất chủ động, còn thường xuyên như có như không mà quyến rũ anh bằng cách này. Anh siết chặt lấy eo cậu, hỏi: “Vậy em có biết cách khiến cho mùi sữa tắm phai bớt không?”

“Cách nào?”

Ross lập tức chặn kín miệng cậu, dùng hành động chỉ cho cậu biết muốn mùi cơ thể tự nhiên lan tỏa và lấn át mùi sữa tắm thì chỉ có vận động mạnh mà thôi.



Ở lại Rome thêm một ngày, Ross dẫn cậu đi quanh khu phía nam thành phố vừa dạo mát vừa ăn uống. Theo kế hoạch cũng như ước nguyện của cậu, bọn họ nhiệt tình thưởng thức ẩm thực ở nơi này, vào cuối ngày bọn họ lại trở về trung tâm thành phố, đến quán ăn lâu đời nổi tiếng – Pantheon – dùng bữa. Alex muốn nếm thử vị bánh crepe ở đây.

Kỳ thật hôm nay cậu đã ăn rất nhiều, vì vậy đến cửa tiệm này cậu không gọi món chính, chỉ gọi một phần bánh crepe mà thôi, hy vọng dạ dày vẫn còn nơi chứa.

Màn đêm buông xuống từ lâu, thành phố đã lên đèn, không gì thích hơn là ngồi trong một quán ăn với lối kiến trúc và trang trí kiểu cũ, không gian ấm cúng như thế này.

Ross không ăn bánh ngọt, vì vậy anh chọn gọi một phần pasta. Nhân viên còn giới thiệu với hai người về quầy thức ăn tự phục vụ vừa mở của cửa tiệm, đa số là các loại salad và tráng miệng tùy ý khách hàng, bảo bọn họ có thể thử xem.

Ross nhìn cậu hỏi: “Có muốn ăn một chút không? Anh lấy cho em.”

Alex gật đầu: “Muốn, nhiều cà chua nha.”

“Ừ.”

Bàn về khẩu vị của hai người mà nói thì có đôi chỗ khác nhau, cậu khá thích đồ ngọt, Ross thì không. Cậu cũng khá chuộng các loại rau củ, Ross thì chủ yếu là thịt, anh cũng không thích cá nữa.

Lúc này đây, Alex ngồi ngẩn người bên chiếc bàn nhỏ ở gần cửa sổ của quán ăn, cậu chống cằm nhìn ra con phố bên ngoài, hoàn toàn không chú ý đến có một người đàn ông vừa bước vào cửa hàng đã nhìn mình chằm chằm.

Người nọ chậm rãi nện bước đến chỗ cậu, gạt đi nhân viên phục vụ muốn hỏi han khiến nhân viên cho rằng người nọ và cậu có quen biết.

“Xin chào.”

Alex giật mình khi sát bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói lạ hoắc, cậu quay đầu nhìn. Đó là một người đàn ông cao lớn với mái tóc rũ rượi, người nọ mặc một chiếc áo măng tô dài, hai tay đút trong túi, cặp mắt sáng quắc kèm theo nụ cười cứng đờ quái dị.

Alex cười hỏi: “Chào anh, có chuyện gì sao?”

Người đàn ông kỳ lạ vẫn cứ dùng ánh mắt sáng quắc đó nhìn cậu vài giây, cặp mắt của gã có cái gì đó khiến người ta cảm thấy bén nhọn đến gai người. Alex bị nó nhìn chằm chằm vô cùng khó chịu.

Người này không biết như vậy là rất bất lịch sự ư? Cậu vừa nghĩ vừa cảnh giác. Cậu muốn đuổi gã đi, nhưng cậu không thể cư xử thô lỗ như thế, vì vậy cậu chỉ đành ra vẻ khó hiểu: “Có chuyện gì sao? Anh quen tôi ư? Tôi không nhớ là đã gặp anh ở đâu bao giờ.”

Người nọ đảo mắt, vẻ mặt mang theo sự thân thiện giả tạo mà chỉ vào tờ thực đơn trên bàn: “Có thể cùng gọi một phần thịt cừu sốt cay không? Tôi thấy cậu ngồi một mình, mà món này đang được khuyến mãi dành cho các thực khách đi hai người trở lên.”

Alex không chút đắn đo mà lắc đầu, đẩy menu ra xa, uyển chuyển từ chối: “Xin lỗi tôi đi hai người, hơn nữa tôi chỉ định ăn bánh ngọt mà thôi.”

Người đàn ông rõ là ngạc nhiên khi biết cậu đi hai người, gã nheo mắt, liếc nhìn quanh quất hòng tìm kiếm: “Cậu đi với bạn à? Bạn cậu đâu?”

Alex nhíu mày, muốn tìm cách trả lời như thế nào để gã có thể rời đi thì gã như phát hiện ra ý định của cậu, nhanh chóng cất tiếng nói tiếp để cậu không thể buông lời: “Thú thật, tôi thấy cậu rất được nên muốn làm quen một chút.”

Vừa nói gã vừa sấn đến muốn ngồi xuống bên cạnh cậu: “Cũng định mời cậu bữa tối, có điều nếu cậu không định ăn món thịt cừu thì tôi biết ở cuối con đường này có một tiệm bánh ngọt còn ngon hơn, có muốn tôi dẫn cậu đi không?”

Cái quái gì thế này? Alex thầm nghĩ. Người ở Rome đều như vậy sao? Vừa thấy một người lạ mặt nào đó trông hợp mắt là có thể lấn lướt dồn dập một cách bất lịch sự như vậy?

Ồ không, có lẽ chỉ mình gã là ngoại lệ, mấy ngày ở đây cậu chưa từng gặp trường hợp nào như thế này. Ngay khi gã muốn ngồi xuống cạnh cậu, Alex đã chặn lại, lần này cậu không muốn uyển chuyển từ chối nữa, có vài lúc khi đối mặt với một số người bạn nên dùng sự thẳng thừng để tiếp đãi: “Tôi không đi với bạn, mà đi với chồng tôi, chỗ ngồi này là của anh ấy, phiền anh tìm vị trí khác.”

Gã nhìn chằm chằm cánh tay Alex chặn trước người gã, nhếch miệng, cái nhếch này khiến Alex có ảo giác như gã vừa xem cánh tay mình là một miếng sườn non thơm ngon nào đó, dáng vẻ cứ như thể một giây sau sẽ vồ lên cắn lấy tay cậu rồi xé xuống một miếng thịt mà nhai nhóp nhép.

Thế nhưng ảo giác này của cậu nhanh chóng bị đập tan vì khi gã chuẩn bị làm ra phản ứng tiếp theo thì chợt cảm giác có người đứng sau lưng, gã cứng đờ một giây. Alex có thể thấy đồng tử gã co rụt một cách bất thường, tựa như con thú bị đe dọa, gã quay phắt lại, lần này Alex không thể trông thấy sự thù địch và đề phòng của gã khi đối diện với người đàn ông điển trai cao lớn phía sau.

Anh ưu nhã đứng đó, tay cầm một đĩa salad nhiều cà chua, mắt xanh mang theo ý dò hỏi đầy hiếu kỳ và thân thiện: “Ồ, xin chào. Anh là…?”

Alex thấy Ross đã trở lại, thầm thở phào trong lòng, cậu vội kéo anh vào chỗ ngồi: “Chỉ là một người lạ mà thôi, anh ta muốn gọi món thịt cừu sốt cay được giảm giá kia nhưng vì đi một mình nên đến hỏi em.”

Ross ngạc nhiên, quay đầu cười nói: “Thật ngại quá, Alex em ấy chỉ định ăn bánh ngọt, nếu anh muốn vẫn có thể gọi món thịt cừu kia, tôi sẽ ăn cùng, nhìn hình ảnh trên thực đơn cũng khá hấp dẫn.”

Alex hơi cau mày, kéo kéo tay áo anh nhắc nhở: “Anh đã gọi một phần pasta đó.”

Ross nghiêng đầu hôn má cậu: “Không sao.”

Nói rồi anh mời gã: “Có muốn ngồi dùng bữa cùng chúng tôi không?”

Alex không biết vào thời điểm anh quay mặt ra khỏi tầm nhìn cậu, đôi mắt xanh ấm áp bình thường biến thành một cặp mắt lạnh, như dao nhọn chĩa thẳng vào gã đàn ông lạ mặt.

Alex chỉ thấy vẻ thù địch của người nọ như nước sắp tràn ly, gã hừ một tiếng, đáp ‘không’ rồi đi như bay ra khỏi cửa tiệm.

Cậu nhíu mày, thái độ gì vậy?

Gã đàn ông lao ra khỏi cửa tiệm rồi cắm đầu đi thẳng một mạch, trong lòng hậm hực, hai tay giấu trong túi áo măng tô siết chặt lại. Gã không rõ vì sao hôm nay lại gặp phải một tên đồng loại ở nơi này, gã nhăn mặt suy đoán.

Mới chuyển đến? Không giống.

Du khách? Cái này thì giống đấy.

Nhưng một tên đồng loại lại cưới một con người? Xem cái cách con mồi thân thiết với kẻ đi săn kia, đúng là chuyện hiếm thấy.

Ngẫm lại mùi thơm từ chàng trai kia, một miếng thịt ngon như vậy… thật uổng phí, gã muốn nếm nó. Khó khăn lắm mới chọn được một con mồi hợp khẩu vị nhưng lại vì một tên đồng loại chẳng rõ từ đâu ra làm vuột mất. Gã tức giận đấm tay vào vách tường để lại một vết lõm sâu. Nếu không phải gã không còn thời gian, chu kỳ đói đã đến, gã có thể chờ và theo dõi xem tên đồng loại kia thế nào, sau đó tìm một dịp thích hợp thưởng thức miếng thịt thơm ngon bên cạnh hắn.

Nhưng bây giờ, gã đã đói sắp phát điên, không thể không tìm con mồi khác.



Alex kéo tay anh, có chút trách cứ: “Anh vẫn luôn tốt như vậy. Lần sau đừng tử tế đến thế với kiểu người đó. Nếu gã đồng ý ngồi lại, anh thật sự ăn sẽ cùng gã món thịt cừu kia sao?”

Ross thu lại cái nhìn chòng chọc như dao nhọn của mình theo bóng lưng đã khuất của gã đàn ông. Anh bật cười, đưa cậu đĩa salad: “Sẽ không, bởi vì anh biết gã không dám ở lại.”

Lần này Alex nghiêng đầu khó hiểu: “Vì sao?”

Cậu cảm thấy da mặt gã đủ dày để ngồi lại ở chỗ không hoan nghênh mình.

Đáp lại cậu lại là một cái hôn bên má: “Anh sẽ không để cho gã ăn yên ổn nếu dám ngồi lại tán tỉnh em đâu.”

Alex hơi ngẩn ra, sau đó cười tủm tỉm, không hỏi nữa mà buông yên lặng ăn salad của mình trong khi chờ món bánh crepe.

Được rồi, cậu thích câu trả lời này của anh.