Thành Phố Sương Mù

Chương 19




Phản công bất ngờ của ả khiến Ross không kịp rút đuôi lại, phần chóp nhọn đang ghim trong cơ thể ả đứt lìa, ả mang theo nó cao chạy xa bay rồi.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Ross chỉ kịp cảm thấy đau nhói ở đuôi rồi mất thăng bằng, loạng choạng ngã xuống vệ đường, mắt anh hoa lên từng trận như mất phương hướng. Phần đuôi bị cụt bởi vì đau đớn mà không ngừng vung vẫy giữa không trung, thật lâu sau đó ở mặt cắt bắt đầu mọc ra một chóp đuôi khác nhưng mềm và non hơn, phiến lá dẹt vốn nên sắc như dao lúc này trông yếu ớt hơn bao giờ hết. Anh ngồi một lúc để chờ cho nó mọc lại hoàn toàn.

Tựa như thằn lằn mọc đuôi nhưng quá trình này diễn ra nhanh hơn rất nhiều, tầm mười phút sau, phần chóp đuôi nhọn đã trở về như khi còn nguyên vẹn. Đây là một trong những khả năng của giống loài các anh, thế nhưng chỉ có phần đuôi mới làm được như vậy, còn những vết thương khác trên người thì không thể.

Ross chậm rãi đứng dậy, phía sau lưng anh đã chảy đầy máu đỏ vì vết chém của ả ta. Ngoại trừ phần đuôi có thể mọc lại ngay tức khắc thì cho dù có khả năng lành thương nhanh chóng, các vết cắt sâu sau lưng anh cũng phải mất vài ngày sau mới có thể biến mất hoàn toàn.

Cô ta nói đúng, kẻ ăn chay như anh sẽ không có sức khoẻ tốt. Nếu thường xuyên dùng thịt người thì phỏng chừng những vết thương này chỉ sau một đêm là đã biến mất rồi. Đáng tiếc, thường ngày anh vẫn luôn dùng thịt động vật để kéo dài chu kỳ đói của mình.

Ross trở về nhà, vết máu rải rác trên đường bây giờ chỉ có thể trông chờ vào một cơn mưa nào đó xối xuống rửa sạch mà thôi. Cái anh lo lắng lúc này là Alex ở trong phòng, sau khi về đến nhà thì chuyện đầu tiên cần làm là kiểm tra mọi chỗ để xác định ả ta thật sự bỏ chạy chứ không phải quay lại đây.

Bấy giờ anh mới vào phòng tắm, cởi bộ đồ đã rách rưới của mình ra. Những thớ vải dính vào da thịt tổn thương bị kéo ra mang theo không ít máu, có điều sức chịu đựng của giống loài các anh rất tốt, đau đớn này không đủ để làm anh phải thay đổi sắc mặt.

Máu đỏ không ngừng nhỏ xuống sàn phòng tắm, chẳng mấy chốc sau đến lượt bộ quần áo nhuốm đỏ bị vứt ra đó. Anh quay lưng lại với gương để quan sát, phát hiện vết cắt sâu đến gần như thấy xương, sợ rằng sẽ khó mà cầm máu.

“Hừm.” Ross cảm thấy thật phiền phức. Anh xoay người lại, đối diện với gương mà bắt đầu kiểm tra những nơi khác của mình. Mặt không có vết thương nào, rất tốt, thế nhưng lòng bàn tay phải có vết cắt do lúc giao chiến anh đã tóm lấy đuôi ả, bây giờ nó thật khó mà che giấu. Ngoài ra còn có ba vết cào từ móng tay của ả ở cổ chân, có thể nói đây chỉ là những vết thương nhỏ nhưng lại khá phiền toái.

Anh hơi cong đuôi lên, để trước mặt mà quan sát một lúc, giờ đã hoàn toàn không thể nhận ra nơi đó vừa mới bị đứt ngang. Phần thịt non và phiến dao dẹt mỏng ở chóp đã cứng lại, loé sáng dưới ánh đèn. Phần này hiển nhiên vô cùng sạch sẽ vì nó vừa mọc lại nhưng phần đuôi trên thì lại dính đầy máu đen của cô ả khi nó đâm vào người cô ta.

Ross mở vòi nước, chậm rãi rửa sạch máu đen bám trên đó và cả cơ thể mình. Anh mở ngăn thuốc phía sau mặt gương, bắt đầu xử lý những vết thương khác, có điều vết thương ở lưng vẫn liên tục rỉ máu.

Ross nhìn nhìn rồi để trần đi ra ngoài, anh xuống phòng bếp, mở tủ lạnh tìm được một khay thịt bò sống, không cần chế biến gì cứ vậy mà cho vào miệng ăn. Dường như nhận được một ít năng lượng nên vết cắt sâu sau lưng theo đó mà ngừng chảy máu. Thịt động vật đông lạnh chẳng có bao nhiêu tác dụng nhưng Ross cũng chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Trở lại phòng tắm thu dọn máu vương vãi trên sàn, anh dùng băng gạc quấn chặt vết thương rồi tròng lên người một bộ đồ khác. Còn bộ đồ rách rưới nhuốm máu kia tạm thời bị anh nhét vào một chiếc túi đen giấu dưới giường chờ ngày mai xử lý.

Trở lại phòng ngủ, Alex nằm co ro trên giường, chăn không đắp, trên trán có mấy giọt mồ hôi lạnh. Không rõ cậu đang mơ thấy gì mà hai hàng may cau chặt vào nhau, miệng lầm bầm không ngừng nói mớ.

Ross lo lắng muốn gọi cậu dậy mấy lần nhưng không được, đành phải ôm cậu vào lòng mà dỗ dành. Dự cảm của anh mấy ngày trước đã đúng rồi, Estaban những ngày sắp tới sợ rằng sẽ không còn yên bình nữa.

Mặt trời vừa lên, Ross nhẹ nhàng rời khỏi giường, lúc này anh nên đi dọn dẹp lại khoảng sân trong nhà rồi. Nơi đó vẫn còn hỗn độn sau trận đánh kia, nhất là cái hố đất lúc anh đánh ngã ả đã để lại. Ngay cả những vệt máu đen vung vãi khắp trong sân cũng bị anh nhanh chóng phủ đất lên che lại trước khi hàng xóm và Alex nhận ra có điều gì bất thường.

Đã hai mươi bốn giờ trôi qua kể từ sau vụ án trong rạp phim, sáng sớm hôm nay truyền thông không ngừng đưa tin về chuyện này, các bài phỏng vấn người nhà nạn nhân, ông chủ rạp phim và nhất là bộ cảnh sát liên miên nổi lên trên các trang mạng. Tại thành phố vốn luôn yên bình này, nó đã trở thành một hòn đá lớn làm dậy sóng. Có người thật sự lo sợ, có người chỉ đơn giản là hóng hớt bởi vì những tin tức như vậy có thể nói là vô cùng hiếm thấy ở đây, có cơ hội tiếp xúc đến thật sự là một chuyện gì đó thú vị đối với bọn họ.

Tất nhiên, kiểu người thứ hai chỉ là số ít, phần đông dân cư trong thành phố đều lo lắng hãi hùng. Bọn họ vẫn chưa quên chuyện mấy ngày trước đó có một cô gái trẻ cũng bị sát hại tàn nhẫn hệt như vậy trong ngỏ hẻm. Thi thể cũng bị cắt rời thành nhiều phần, thịt vụn vươn vãi, dấu răng người,… tất cả đều chứng minh hung thủ là một kẻ biến thái có sở thích man rợ, hành tung khó hiểu, các nạn nhân không có điểm chung nào. Thứ duy nhất mà kẻ sát nhân để lại chỉ là một đoạn bóng đen xẹt qua mà camera quay được khi thanh niên trong rạp phim bị giết hại.

Vì để trấn an mọi người, đầu giờ chiều ngày hôm nay cảnh sát trưởng mở một cuộc họp báo nhỏ để giải thích. Thế nhưng tiến độ điều tra vẫn không có tiến triển gì, điều duy nhất mà ông ta có thể làm hiện tại là nhắc nhở người dân nên cảnh giác với kẻ lạ và không nên ra ngoài một mình lúc trời tối.

Estaban vốn đầy sương mù nay lại phủ thêm một tầng u ám khác.

Tin tức này bùng nổ rất lớn, kéo theo sự quan tâm của vô vàn người. Trong đó tất nhiên có người thật sự giáp mặt với bộ thi thể thứ hai. Alex ngồi trên sô pha xem đoạn tin thời sự và cuộc họp báo kia của cảnh sát trưởng, có vẻ như vụ việc này sẽ lại đi vào ngõ cụt. Cậu nhíu mày nhìn người phụ nữ đang ngồi cạnh cảnh sát trường, nhận ra đó chính là vị thanh tra mà ngày hôm qua đã đến khám xét hiện trường. Cô ta không hé nửa lời trong suốt buổi họp, chỉ lãnh đạm cụp mắt nhìn bàn tay đang không ngừng xoay bút của mình.

Cạch.

Đúng lúc này có tiếng mở cửa ở phòng khách vang lên. Alex quay đầu nhìn, phát hiện là Ross đã trở về nhà. Hôm nay anh về muộn hơn mọi khi, đã sớm báo với cậu không cần chờ anh trở về ăn tối.

“Ross.” Alex đi ra đón anh. “Anh ăn cơm chưa?”

Ross cười nhẹ, cúi đầu hôn má cậu một cái nói: “Anh ăn rồi.”

Nói đoạn anh khẽ liếc mắt nhìn về phía TV vẫn còn đang phát tin tức, không khỏi hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Alex lắc lắc đầu: “Bọn họ vẫn không có thông tin nào mới về hung th…”

“Không phải.” Ross bỗng cắt ngang lời cậu: “Anh hỏi về em kìa.”

Anh vẫn nhớ đêm qua cậu đã bị ám ảnh thế nào.

Alex ngây ra một lúc mới chợt hiểu ý anh, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Cậu cười: “Em không sao mà.”

“Thật không?” Anh sờ sờ tóc cậu, cố ý quan sát vẻ mặt cậu một lúc, sau đó không kìm được mà ôm cậu.

Cái ôm làm Alex cười lên: “Thật mà.”

Cậu cũng đưa tay vỗ vỗ tấm lưng rộng của anh tỏ vẻ mình hoàn toàn không sao cả, có điều cơ thể vẫn ngoan ngoãn để cho anh ôm một lúc.

Ross vùi đầu vào bên cổ cậu, lặng lẽ ngửi mùi thơm tỏa ra, lúc này nó đối với anh mà nói tựa như mùi của một món ăn thượng hạng được đặt trước mặt kẻ vô gia cư đã phải chịu đói lâu ngày khiến anh khó lòng mà kiềm chế.

Sau trận đánh hôm qua bị thương, kỳ thật sang nay anh ra khỏi nhà nhưng không  hề đến công ty. Anh lo cho Alex, sợ ả kia lại lần nữa tìm đến nên chỉ có thể lặng lẽ canh chừng, chờ đến giữa trưa khi trời nhiếu nắng hơn một ít, mùi máu thịt của con người nhạt bớt anh mới tạm thời yên tâm mà đi làm chuyện của mình.

Đầu tiên là vào siêu thị mua thịt sống sau đó mang theo bộ đồ nhuốm máu rách rưới ngày hôm qua đến căn nhà hoang ở gần bãi phế liệu. Bộ đồ bị anh thả vào trong lò thiêu dưới căn hầm, thịt sống thì để ăn, tuy không mang lại bao nhiêu hiệu quả nhưng vẫn tốt cho vết thương sau lưng một ít. Nếu lúc này anh có thể đi săn người thì tốt rồi, có thịt người, vết thương trên cơ thể sẽ có đủ năng lượng để hoàn toàn lành lại. Nhưng thời điểm này đã có hai cái chết không rõ nguyên do làm kinh động đến cục cảnh sát và thanh tra Morgan, bọn họ cho người lắp đặt thêm camera ở những con đường vắng, ngay cả bãi phế liệu cũng có. Nếu muốn đi săn và che giấu hoàn mỹ như lần trước thì sẽ rất khó khăn nếu không có đủ thời gian chuẩn bị và theo dõi con mồi.

Ross nhắm mắt, trầm mặc ngửi lấy mùi hương trên người bạn đời, tựa như thứ thuốc phiện có thể xoa dịu anh trong chốc lát nhưng vài giây sau đó cơn nghiện sẽ càng khiến anh khó chịu hơn.

Yết hầu trượt trượt, anh nuốt nước bọt một chút, ngâng mặt lên cắn nhẹ vào cổ Alex một cái làm cậu rụt vai lại, cười nói: “Ha ha, đừng, nhột em.”

Anh nhẹ nhàng buông cậu ra, nhìn TV rồi lại nhìn cậu một lúc, bảo: “Thời gian gầy đây em đừng ra ngoài, nếu có chuyện gì cần thiết thì nói anh, để anh đi là được rồi.”