Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 55: Giấc Mơ






“Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về.” Từ Huân nhìn Lăng Viên nói.

“Làm phiền anh rồi.

Quay trở lại đường cũ, chạy thêm tầm 10 phút, nhà tôi không khó tìm.”
“Được.”
...
Từ Huân dừng xe lại trước nhà Lăng Viên.

Bầu trời cũng đã tối đi từ lúc nào, nhưng con đường vẫn sáng vì ánh đèn vàng mập mờ trên đường.

Lăng Viên cảm ơn Từ Huân rồi cô ra khỏi xe.

Cô đi đến cửa, lấy chìa khoá từ trong túi xách ra, cô định mở cửa nhưng lại dừng động tác, quay ra nhìn Từ Huân.

Anh đang quay xe, chỉ trong phút chốc, chiếc xe vụt chạy đi, dần xa tầm mắt cô.

Lúc này Lăng Viên mới mở cửa đi vào nhà.


Khi cô tắm ra thì thấy cuộc gọi nhỡ của Tô Trân Y, Lăng Viên liền nhanh chóng gọi lại.

Tô Trân Y đã bắt ngay lập tức.

“Nè, dạo này tớ không gọi cho cậu, cậu cũng chẳng thèm goih cho tớ luôn.” Tô Trân Y từ đầu dây bên kia, giọng nói cô có chút hờn dỗi.

“Tớ xin lỗi, là cho tớ bận quá đấy.”
“Hừ! Lần sau nhớ phải gọi cho tớ đó.”
“Biết rồi cô nương.”
“À, tớ kể cho cậu nghe chuyện này.”
“Chuyện gì?”
Tô Trân Y sau đó kể một câu chuyện dài lê thê, có sự góp mặt của Từ Luân trong đó.

Cô ấy nói rằng hôm qua vô tình gặp Từ Luân trong quán bar.

Tô Trân Y lúc đó vẫy chào trước, nhưng Từ Luân lại có vẻ hơi né tránh.

Tô Trân Y lúc đó thấy kì lạ nên cô ấy đã đến ngồi cạnh anh ta.

Khi nói chuyện được rồi thì Từ Luân mãi nhìn xuống ly rượu, trong khi Tô Trân Y luôn nhìn anh ta.

Từ Luân có phải kỳ cục lắm không? Không biết có phải do rượu hay không mà Tô Trân Y nhìn thấy được khuôn mặt Từ Luân rất đỏ.

Cô biết là cả hai tuy chỉ gặp lần này là lần thứ hai mà thôi, nhưng ít nhiều gì Từ Luân cũng phải hiểu ra rằng Tô Trân Y đang có muốn làm thân với anh ta chứ! Vậy mà trông Từ Luân có vẻ như rất không muốn vậy.

“Cậu nói xem, người đẹp trai thường kì lạ như thế à?” Tô Trân Y hỏi Lăng Viên.

Lăng Viên nghe xong thì bật cười với câu chuyện đó của Tô Trân Y, cô nói: “Cậu biết không, anh ta từng nói là sẽ theo đuổi tớ đấy.”
“Cái gì? Có cả chuyện đó à?” Tô Trân Y kêu lên vì bất ngờ.

“Phải, tớ cảm thấy anh ta tuy là có thích tớ nhưng chắc chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi.


Tình cảm đó sẽ sớm theo gió mà bay đi mất thôi.”
“Tớ khá có hứng với anh ta đấy, tuy là anh ta có hơi buồn cười.”
“Buồn cười sao?”
“Đúng đó, cậu không biết vẻ mặt anh ta lúc đó cứ như đang sợ hãi thứ gì đó vậy.

Ngồi cạnh một tiểu mỹ nữ như thế này mà anh ta cứ nhìn đi đâu ấy.”
Lăng Viên cùng Tô Trân Y nói chuyện tầm một tiếng sau mới tắt điện thoại.

Sau đó cô đi làm thức ăn, ăn xong thì cô lập tức lên giường nằm ngủ.

Trong giấc mơ, Lăng Viên thấy Từ Huân xuất hiện trong đó.

Anh ta rất đẹp, đẹp đến mức khiến cô chỉ muốn ngắm nhìn mãi thôi.

Từ Huân đứng cách cô một khoảng dài, cả hai đang đứng trong một cánh đồng hoa rất rộng lớn.

Cô thấy anh ta đang đứng cười với cô, nhưng sao nụ cười đó lại cho cô một cảm giác đau lòng muốn vỡ tan ra vậy.

Lăng Viên bắt đầu bước chầm chậm tiến đến gần Từ Huân, nhưng càng đến cơ thể anh đang càng mờ dần đi.

Cô thấy được điều đó thì bước chân cô lại nhanh hơn trước.

Nhưng cớ sao mãi mà cô chẳng thể tiến đến gần Từ Huân, anh đang dần xa cô, đang dần biến mất trước mắt cô.


Lăng Viên hét tên của Từ Huân lên, khuôn mặt ấy vẫn còn thấp thoáng đâu đó nụ cười kia, nụ cười khiến cô muốn xé tan cõi lòng.

Nước mắt của Lăng Viên bắt đầu chảy xuống, dọc theo gò má cô rồi lăn đến cằm.

Cô bất giác hét lớn tên anh rất nhiều lần, nhưng anh chẳng hề đáp lại cô lần nào cả.

Vì Từ Huân biến mất rồi, anh không còn trước mắt cô nữa.

Lăng Viên chạy khắp cánh đồng hoa để tìm kiếm bóng hình của anh, cô vừa chạy vừa liên tục gọi tên anh, nước mắt sao cứ ồ ạt chảy ra, cô không cách nào kiềm nó lại được.

Từ Huân đang ở đâu? Anh sao lại cứ như vậy mà biến mất trước mắt cô chứ? Lăng Viên đã chạy rất xa, rất xa, chỉ để được nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó.

Trái tim cô giờ đây cứ như có ai đó xé rách ra vậy.

Nó đau đớn nhưng vẫn như mãi gọi lên tên của một người.

Lăng Viên đứng giữa cánh đồng hoa rộng lớn, cô không có đường nào thoát ra khỏi đây, cô muốn đi theo anh, cô không muốn hứng chịu cảm giác đau đớn này thêm một phút nào nữa....