Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 46: Gặp Lại Dì Lâm






Lăng Viên ôm trên tay một bó hoa cúc trắng đứng trước mộ của mẹ.

Cô đặt bó hoa xuống rồi quỳ hai chân xuống trước mộ.
“Mẹ, con đến thăm mẹ đây.” Cô nhìn vào hình ảnh tươi cười của mẹ ở trước mắt mình, cứ như bà đang đứng trước mặt cô, nhưng không cách nào với tới được.

“Hôm nay con phải đi rồi.

Nhưng mà mẹ yên tâm, thỉnh thoảng con sẽ lại đến thăm mẹ.” Cô mỉm cười nói, nụ cười ngọt ngào ấy đã rất lâu rồi không xuất hiện trên khuôn mặt Lăng Viên.

“Con...!Nhớ mẹ lắm!” Cô ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Khi ấy, con còn chưa kịp gặp mặt mẹ lần cuối.

Viên Viên muốn nếu có kiếp sau, mẹ nhất định phải sinh ra con đấy.” Một giọt rồi hai giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống gò má cô, cô nhanh chóng lấy tay lau đi rồi đứng dậy.

Lăng Viên định quay người đi thì chuông điện thoại cô reo lên.

Cô nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, trông rất quen nhưng sao cô lại không thể nào nhớ ra được? Lăng Viên tạm gác lại suy nghĩ rồi nhanh chóng bắt máy.


“Alo?”
“Tiểu thư.”
Sau khi đầu dây bên kia lên tiếng thì Lăng Viên ngay tức khắc đã nhận ra người gọi cho cô là ai rồi.

Người gọi cô là Tiểu thư không ai khác chính là dì Lâm.

“Dì Lâm?”
“Phải, là tôi đây.” Không khó để nhận ra trong giọng nói của dì Lâm bất chợt vui lên.

“Con có thể gặp dì không?” Cô hỏi.
“Tôi cũng định đây.”
“Thế thì tốt quá, con đang ở bên ngoài.

Dì nhắn địa chỉ đi, con đến liền.”
...
Lăng Viên bước vào một quán coffee nho nhỏ trông rất xinh xắn.

Cô đảo mắt một lượt tìm kiếm bóng dáng dì Lâm.

Rất nhanh, Lăng Viên đã thấy chỗ ngồi của dì ấy, cô lập tức đi nhanh đến đó.

Lâu rồi cô không gặp dì, lần này gặp lại nhìn dì không khác từ lần cuối cô gặp cho lắm, khuôn mặt dì Lâm và nụ cười của dì vẫn phúc hậu như vậy.

“Con ngồi đi.”
Lăng Viên mỉm cười, gật đầu rồi ngồi xuống ghế đối diện.

“Con...!chuẩn bị đi đâu sao?” Dì Lâm nhìn vào hai chiếc vali to to của Lăng Viên.

“Con định đi nơi khác sống.”
“Thế à, nhưng tại sao vậy?” Dì Lâm dường như rất muốn biết lí do.
Lăng Viên im lặng một lát, nhìn xuống đôi bàn tay của mình.


Sau đó cô bắt đầu kể về việc mình bị người đàn ông tàn nhẫn kia bắt nhốt.

Nghe xong, dì Lâm bất ngờ thốt lên thành tiếng khiến mọi người xung quanh đều nhìn vào dì.

Cô biết chuyện này kể ra ai mà chẳng ngạc nhiên chứ.

Nhưng khi cô thoát ra khỏi nơi ấy rồi, cô cảm thấy bản thân mình như mới từ cõi chết trở về vậy.

Chỉ trong hai tháng đó mà tâm trạng Lăng Viên càng nặng hơn, khi một mình trong căn phòng ấy.

Trong đầu cô những lúc đó chỉ toàn là mấy ký ức cũ từ rất lâu kéo nhau mà ùa về bao trùm cô, cứ như nó nhắc cô rằng không được quên đi.

Việc đó lại càng làm thêm nỗi nhớ về mẹ nuôi của cô.

“Dì không ngờ được rằng ông ta lại làm vậy với tiểu thư...” Ánh mắt dì Lâm có chút buồn bã nhìn cô.

“Dì đừng gọi con là tiểu thư nữa, con giờ chắc là chẳng còn mối quan hệ gì với Lăng gia nữa đâu...” Cô nhìn sang hướng khác, tránh đi ánh mắt của dì.

“Được rồi, dì không gọi như thế nữa.”
“Nhưng mà dù sao ông chủ cũng đã bị bắt rồi, sao con lại vẫn muốn đi?” Dì Lâm nói tiếp.
“Con...!sợ...!” Cô muốn nói ra rằng mình sợ hãi điều gì, nhưng cô không cách nào nói ra được.


Có lẽ đây là lần đầu tiên cô sợ hãi một chuyện đến mức như thế này, sợ đến nỗi cô phải nhanh chóng rời đi khỏi nơi này.

“Thôi con không muốn nói dì cũng không ép con đâu.

Hôm nay dì hẹn con ra đây vì có chuyện quan trọng.” Sau đó dì Lâm lấy từ trong túi ra một phong bì thư, có thể dễ dàng thấy được trong đó là một số tiền không nhỏ gì.

“Chuyện gì vậy ạ?”
“Đây là số tiền tiết kiệm của bà chủ từ khi bà phát hiện ra bệnh của mình.” Dì Lâm ngập ngừng một lúc, không thấy Lăng Viên có biểu hiện gì khác rồi nói tiếp: “Bà chủ dặn, sau khi bà mất thì đưa tất cả số tiền này lại cho cô.

Bà biết nếu sau khi bà mất thì cô sẽ gặp không ít khó khăn, vì bà chủ biết trước đó cô làm việc ở quán bar, và biết luôn chuyện ông chủ ngoại tình...!”
Lăng Viên trợn tròn mắt nhìn dì Lâm.

Mẹ cô biết ông ta ngoại tình sao? Biết luôn cả chuyện cô làm việc ở quán bar ư...? Nếu mẹ đã biết mấy chuyện đó vậy mà suốt thời gian qua mẹ cô cứ như là một người không biết bất cứ điều gì cả.

Bà vẫn bình thường, vẫn tươi cười ngọt ngào với người đàn ông đó.

Có lẽ cũng sẽ còn rất yêu ông ấy....