Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 43: Sự Bất Ngờ






“Từ thiếu gia không muốn nói thì tôi cũng sẽ không muốn hỏi nữa.”
“Tiền lương trước đó của cô tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô.

Và hai tháng qua cô không đi làm, phần đó tôi sẽ xem như cô đã nghỉ việc từ lúc ấy.”
Nói xong anh quay người rời đi, không hề có lấy một cái nhìn lại.

Nơi đây, nơi mà từng ngập tràn sự hạnh phúc mà cô có, nơi có người mẹ mà cô xem như mẹ ruột.

Nơi mà cô từng có nhiều tiếng cười, bây giờ chỉ có thể dừng lại ở đây thôi, cô không còn bất kỳ luyến tiếc gì ở nơi này nữa rồi.
...
Sau khi xuất viện, Lăng Viên lập tức trở về ngôi nhà nhỏ của cô để thu dọn đồ đạc.

Cô muốn rời khỏi thành phố này, rời đi nơi đây trong khi cô vẫn chưa hề có dự định tiếp theo.

Nhưng trước hết thì cô rất muốn đi khỏi nơi này đã.


Trong lúc cô đang bận tay thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lăng Viên nhanh chóng đi ra mở cửa.

“Chào!”
Người đứng trước mặt cô chính là Từ Luân, anh ta vừa chào cô và cười tươi hết cỡ, trên tay còn cầm thêm một bó hoa to.

“S...!Sao anh biết tôi ở đây?” Cô hỏi, không giấu được vẻ ngạc nhiên.

“Anh tôi...!Đã nói cho tôi biết.”
“Vậy, anh đến đây làm gì? Nếu muốn gặp tôi thì giờ đã gặp rồi đó.

Không còn gì nữa thì anh về đi.”
Từ Luân ngơ người trước câu nói của cô.

Không ngờ được Lăng Viên lại vô tình lạnh lùng với mình như vậy cơ chứ? Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vẫn khoẻ mạnh của cô thế này thì trong lòng Từ Luân cũng đã an tâm rồi.

Khi Từ Huân nói với anh rằng Lăng Viên đã trở về rồi, cô sẽ không thể nào biết được lúc ấy anh đã vui mừng như thế nào đâu.

Nhưng còn về chuyện Lăng Viên biến mất suốt hai tháng qua thì anh không biết được, dù là Từ Luân đã cố gắng hỏi Từ Huân nhưng anh không mở miệng về chuyện đó.
“Có thể cho tôi vào trong ngồi một lát không?” Từ Luân chỉ tay vào bên trong.

“Không thể.”
“Đi mà, đại tiểu thư của tôi ơi!”
Lăng Viên không đáp lại nữa, ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng cô cũng là cho tên đó vào nhà.

Dù sao thì cô cũng chuẩn bị rời khỏi đây, có thể là lần cuối gặp người này rồi cũng nên?
Từ Luân ngồi ở ghế sofa, anh đưa mắt ngó hết chỗ này đến chỗ kia trong nhà, tỏ ra vẻ rất thích thú.

Tuy anh đã đến một lần nhưng lần ấy chỉ đứng mỗi ở trước cửa nhà, chưa kịp làm gì hết thì anh đã bị đuổi về không chút thương tiếc.

“Này, sao tên họ Từ kia lại nói cho anh biết là tôi ở đây...” Lăng Viên đặt ly nước xuống trước mặt Từ Luân rồi cô ngồi xuống ghế đối diện.

“À, anh ấy đột nhiên nói cho tôi biết nên tôi cũng bất ngờ lắm.

Nhưng mà, tôi thắc mắc không biết vì sao hai tháng qua cô đã ở đâu và làm gì?”
Lăng Viên im lặng, cô nên nói dối hay là nói thật đây? Đến cả Từ Huân kia cô còn chưa kịp nói lí do cô bị bố nhốt nữa mà, nhưng có lẽ không nên nói là tốt nhất.

“Tôi chỉ đi...”
Cùng lúc đó, chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Lăng Viên thoáng nghĩ, lại là ai nữa chứ?
“Anh đợi tôi chút.” Nói rồi cô đứng dậy đi về phía cửa.

Cánh cửa mở ra, Lăng Viên chưa kịp nhìn người trước mắt mình là ai thì người đó đã nhanh chóng nhào đến ôm chặt lấy cô rồi.

“Này, là ai vậy hả?” Cô khó chịu hỏi.

Cô gái buông người cô ra, mỉm cười nhìn Lăng Viên.

“Là mình đây.”
“Tr...!Trân Y.” Lăng Viên ngạc nhiên đến nỗi miệng cũng trở nên lắp bắp.


“May quá, cậu vẫn còn nhớ tên mình đó.”
Con người mà cô vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao lại mất liên lạc, nay lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Lăng Viên tự nhủ rằng mình sẽ đợi cô gái này trở về để hỏi cho ra lẽ.

Nhưng thời gian trôi qua quá lâu nên cô cũng dần đang quên mất, gương mặt của cô ấy cô cũng đang phai nhoà đi trong ký ức của cô, nhưng cái tên ấy thì vẫn mãi mãi còn in sâu đậm trong cô.

Lăng Viên không biết mình nên bày ra cảm xúc gì trong lúc này? Nên vui mừng hay tức giận đây?
“Cậu về từ lúc nào?”
“Hừm, tớ cũng không nhớ rõ nữa nhưng cũng không lâu đâu.

Lần trước tớ có đến đây tìm cậu nhưng cậu chẳng có ở nhà.

Gọi điện thì không nghe máy, tớ đã rất lo lắng đấy biết không?”.