Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 26: Tình Cờ






Buổi chiều, khi Lăng Viên đi photo tài liệu thì cô thấy một bóng dáng quen quen vừa lướt qua mắt cô, cô muốn xem thử đó là ai nên liền chạy theo sau người đó.

“Từ Luân?” Cô nhỏ giọng kêu lên.

Vì chỗ này ít ai đi đến và còn đang trong giờ làm việc nên lại càng không có ai.

Không gian tĩnh lặng nên dường như người đó nghe thấy tiếng cô gọi thì bất giác quay đầu lại.

“Đúng là anh rồi.” Lăng Viên từ từ tiến đến gần Từ Luân.

“L...!Lăng Viên...” Khi thấy cô thì khuôn mặt của Từ Luân vô cùng bất ngờ, miệng cũng hơi ấp úng theo.

“Sao cô lại ở đây?”
“Sao anh lại ở đây?”
Cả hai đồng thanh hỏi cùng một câu.

Sau khi nhận ra thì hai người liền bật cười.


Từ Luân nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô cười tươi mà trông thật đến vậy.

Cứ như những nụ cười từ trước đến nay anh ta thấy được trên khuôn mặt của cô là không có cảm xúc thật vậy.

“Tôi vào đây làm đó, còn anh?”
“À...!Tôi..” Từ Luân cúi mặt xuống, tay anh ta khẽ đưa ra sau gáy gãi gãi.

Dường như là có cái gì đó rất khó nói thì phải?
“Hả?”
“Thật ra suốt thời gian qua tôi không thể đến gặp cô được là vì...” Từ Luân ngẩng mặt nhìn cô, anh ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Tôi bị...!ép đến công ty làm việc.”
“Sao cơ?” Nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Lăng Viên.

Cô chắc là không nghe nhầm đâu nhỉ? Hoá ra là có lí do nên mới không thấy đến tìm hay gọi điện gì cho cô.

Nhưng cũng khá lâu rồi nên cô gần như sắp quên mất sự tồn tại của anh ta.

“Nhưng mà không phải vì thế mà tôi từ bỏ việc theo đuổi cô đâu đó.”
“Anh có vẻ rất quyết tâm nhỉ?”
“Ơ nhưng tôi vào đây làm cũng được một thời gian rồi sao tôi không gặp anh thế?”
Nhắc mới nhớ đến điều này, dù sao cũng trong cùng một công ty nhưng sao cô lại không thấy Từ Luân xuất hiện chứ?
“Tôi chỉ ở mỗi trong phòng làm việc nên cô không gặp tôi là đúng mà, với cả không cùng tầng nữa.”
“Ra là vậy.” Lăng Viên gật gật đầu.

Sau đó cô lại lần nữa bật cười.

“Sao cô lại cười?”
“Dạng công tử suốt ngày ăn chơi ở ngoài đường như anh mà nay lại bị buộc ở một chỗ, anh chắc khó chịu lắm nhỉ?”
“Ờ thì...!Có hơi.” Từ Luân cười nói.

Nhưng sao cô vẫn cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ, đối với kiểu người như Từ Luân, đâu phải chỉ vì vài lời nói mà sẽ nghe theo đâu chứ.


Phải chăng anh ta bị đe doạ về thứ gì đó thì có lẽ hợp lý hơn.

“A, tôi đi cũng hơi lâu rồi nên quay lại đây, gặp anh sau.”
“Hôm nào có thời gian tôi sẽ mời cô một bữa, cô không được từ chối đâu đây.”
“Để xem tâm trạng.”
Nói rồi cô quay người đi mất.

...
Khi cô quay về phòng làm việc thì được Từ Huân ban tặng cho khuôn mặt đang tức giận của anh ta.

“Cô đi đâu mà lâu vậy hả?”
Lăng Viên giơ tập tài liệu đang cầm trên tay lên.

“Bình thường cô đâu có đi lâu đến thế, mau tiếp tục làm việc đi!”
“Tôi vừa gặp em trai yêu quý của anh đấy.” Cô vừa đi đến bàn vừa nói.
“Cô nói chuyện với cậu ta?”
“Đúng vậy đó.”
“Sau này không có gì cần thiết thì đừng nói.”
Cô hơi nhíu mày, khó hiểu trước câu nói của anh, vì sao lại nói như thế chứ? Thật đúng là một con người khó hiểu.
“Tôi rất thắc mắc lí do anh ta bị ép vào đây làm lắm đó.” Lăng Viên chống cằm nhìn Từ Huân đang ngồi ở bàn làm việc.
Từ Huân trầm tư một lát lâu rồi nói: “Cậu ta thì chỉ cần doạ một tí sẽ không dám hó hé nửa lời.” Khuôn mặt anh vẫn nghiêm nghị không chút cảm xúc.
Lăng Viên chợt nhớ lại vẻ mặt ban nãy của Từ Luân đột nhiên cô cảm thấy anh ta có chút tội nghiệp.


Nhưng như thế có khi lại tốt cho anh ta, dần dần sẽ không còn ăn chơi phá hoại gì nữa.

Trong không gian yên tĩnh, chuông điện thoại của Lăng Viên vang lên liên hồi.

Cô cầm điện thoại lên rồi bắt máy, không hề nhìn qua là ai gọi đến.
“Con gái yêu.”
Ngay lập tức cô nhận ra là giọng nói của ai.
“Có chuyện gì?”
“Bố vừa tìm thấy được một bức thư của mẹ con để lại, nếu con muốn đọc nó thì nhanh đến biệt thự đi.”
Lăng Viên cau mày hỏi lại: “Bức thư gì? Sao tôi không biết?”
Ở bàn làm việc, Từ Huân vẫn đang mãi quan sát cô từ khi cô cầm điện thoại lên nghe.

“Đương nhiên là con không biết rồi, mẹ con giấu rất kĩ đấy, bố chỉ vô tình tìm được thôi.”
Lăng Viên nuốt nước bọt xuống, cô cảm thấy có gì đó rất kì quái.

Không biết rằng có nên tin hay không? Nếu cô nhớ không lầm thì mẹ cô từ trước đến nay làm gì có thói quen viết thư chứ? Đến cả viết vài từ vài chữ vào một tờ giấy hay quyển sổ nào đó thôi thì bà đã cảm thấy chóng mặt lắm rồi..