Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 23: Tiệc Đính Hôn






Tiệc đính hôn được tổ chức ngay tại biệt thự lớn của Lâm gia.

Vừa đến nơi, đập vào mắt Lăng Viên là khung cảnh lộng lẫy ở phía bên trong cổng.

Chỉ là tiệc đính hôn nhưng lại không kém kết hôn là bao, vậy thì khi kết hôn sẽ lại càng hoành tráng như thế nào nữa? Nhưng với những người có gia thế càng cao thì mấy chuyện này lại càng không thể nào mà làm nhỏ được.

Cô khoác tay Từ Huân bước vào bên trong, từ cổng đi vào đã được trải một chiếc thảm đỏ.

Đứng phía hai bên là không ít phóng viên, được mời đến sao? Khi có người chỉ vừa đặt nửa bước chân vào thôi thì tiếng máy ảnh chụp đã vang lên liên tục.

Đã thế, người bước vào lần này lại là Từ Huân, vì thế mà những người phóng viên ồ lên mà thi nhau hỏi hết câu này đến câu khác.

“Là Từ Huân đó, mau chụp đi!”
“Từ thiếu gia, hôm nay vì sao anh lại xuất hiện ở đây?”
“Nghe nói anh và Lâm thiếu gia từng có mâu thuẫn với nhau, xin anh hãy cho biết là có đúng vậy không?”
“Từ thiếu gia, cô gái bên cạnh anh là ai vậy?”

“Từ thiếu gia, xin anh hãy trả lời chúng tôi đi ạ!”
Từ Huân không hề đếm xỉa đến mấy câu hỏi đó, bảo vệ cũng nhanh chóng chặn họ lại.

Hai người cùng tiến vào bên trong biệt thự.

Lăng Viên ngay lập tức tròn mắt nhìn xung quanh một lượt, thật quá là tráng lệ và nguy nga.

Lần đầu tiên trong đời cô tham gia một buổi tiệc hết sức to lớn như thế này.

Từ ngày mà cô gặp Từ Huân thì anh là người đã dẫn dắt cô đến với những thứ khiến cô mở rộng tầm mắt.

Hôm nay là anh ép cô đi nên cô mới có thể thấy được cảnh này, có vẻ cũng không thể thiếu phần lãng mạn trong khung cảnh lộng lẫy này được.

Liệu sau này khi cô kết hôn thì sẽ đẹp giống nơi này chứ?
Cô hơi cúi đầu, đè nén lại cái suy nghĩ đó rồi khoác tay Từ Huân bước tiếp.

Từ Huân đi thẳng đến chỗ của Lâm Đằng đang đứng cùng vợ sắp cưới của anh ta.

Lâm Đằng khi nhìn thấy Từ Huân đi đến thì liền tươi cười nói: “Từ thiếu gia.”
“Lâm thiếu gia, Đan tiểu thư, chúc mừng hai người.”
“Tôi không biết anh sẽ đến nên không thể đón tiếp anh cẩn trọng, thất lễ rồi.” Lâm Đằng tỏ vẻ hơi ái ngại.

“Không sao, tôi cũng là đột ngột đến mà không báo trước.”
“Haha, Từ thiếu gia đã đến thì Lâm Đằng tôi đây rất vui đấy.”
Ngày trước, Từ Huân từng giúp Lâm Đằng trong một vụ làm ăn.

Lần đó suýt thì Lâm Đằng bị người ta lừa, lúc anh ta còn tuổi ăn chơi thì bố anh ta đột nhiên qua đời vì tai nạn nên bắt buộc phải về kế thừa công ty.

Vì cái lần không cẩn thận đó của Lâm Đằng mà anh ta chút nữa thì chả còn thứ gì trên tay, một phần cũng vì tuổi còn nhỏ nên anh ta không thể nào đối đầu được với những người đi trước.


Đối với Từ Huân thì anh không nghĩ đó là giúp Lâm Đằng.

Chỉ tiện tay một chút mà thôi, ấy vậy mà Lâm Đằng coi trọng anh đến tận bây giờ.

“Từ thiếu gia, đây là...” Lâm Đằng chuyển mắt sang Lăng Viên.

“Thư ký.”
Lăng Viên lập tức mỉm cười nhìn hai người họ.

“Lâm thiếu gia, Đan tiểu thư, chúc mừng chúc mừng.”
“A...!Cảm ơn cô...!Nhưng mà..”
Lăng Viên hơi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

“Từ thiếu gia, trông cô thư ký của anh rất giống một người...!giống..

vị tiểu thư của Lăng gia.”
“Em cũng thấy rất giống.” Đan Mai đứng kế bên cũng lên tiếng.
Khuôn mặt tươi sáng của cô đột nhiên biến sắc liếc mắt qua Từ Huân.

“Chỉ...!là người giống người thôi Lâm thiếu gia.” Cô liền đáp lại, giọng nói của cô cứng ngắt không chút cảm xúc gì.


Cô không ngờ được Lâm Đằng lại nhận ra cô.

Nếu như cô bây giờ liền nói thật thì họ sẽ nghĩ như thế nào về cô đây chứ? Tiểu thư của Lăng gia vậy mà chạy đến Từ Bân để làm một người thư ký nhỏ nhoi sao?
Từ Huân vội nhìn xuống khuôn mặt đang khó chịu của Lăng Viên.

Anh sau đó thì nói: “Lâm thiếu gia, Đan tiểu thư, không làm phiền hai người nữa tiếp khách nữa.”
“A, được.”
...
Từ Huân dẫn cô đến một cái bàn dài được bày đầy thức ăn trên đó.

“Tôi không nghĩ là sẽ có người nhận ra tôi.”
Phải, cô đã hoàn toàn bỏ qua chuyện đó, quên mất rằng người khác vẫn còn biết đến một thiên kim tiểu thư của Lăng gia.

Từ ngày mẹ nuôi của cô mất, cô dường như đã lãng quên cái vị trí đó rồi, nghĩ bản thân sẽ lại trở thành một con người bình thường rồi.

“Là lỗi của tôi mới phải.”.