Thành Phố Học Viên Vocaloid

Chương 22: Một quá khứ đau buồn kéo theo một thực tại khóc liệt! (1)




Chào các bạn.



Hôm nay là 20/11, Shana nghĩ chắc các bạn sẽ được nghỉ học, vậy nên Shana chọn ngày hôm nay để trở lại. Với hy vọng các bạn sẽ bỏ chút thời gian để đọc truyện của Shana - con tác giả chuyên trễ hẹn! Hihi.

Lần này, Shana sẽ mang đến cho các bạn ba chap truyện của TPHV Vocaloid. Đọc xong, nếu thích hãy vote và cmt cho Shana nhé. Đó là động lực để Shana viết tiếp a~.

À, còn nữa, nhớ bật Wifi, 3G lên để nghe nhạc nha, mặc dù không liên quan lắm.

Cuối cùng, chúc các bạn đọc truyện "vui vẻ"!

Shana lặn đây. Đừng triệu hồi Shana lên nhá!

Bye~bye!

~~~~~

_LẠI LÀ ÔNG.

Tiếng hét mang theo phần giận dữ của Rin, vang khắp phòng thí nghiệm. Đôi mắt Rin hằng lên những tia đỏ, hơi thở gấp gáp. Hình ảnh người đàn ông kia hiện lên trong đáy mắt Rin, càng làm cô muốn xé nát ông ta ngay lập tức.

Và người đang đứng trước mặt Rin chính là Lui Leon - người được Black và White gọi là ông chủ.

Vừa nhìn thấy Leon, Rin liền nhớ đến vụ bắt cóc lần trước. Cũng giống như lần trước, Rin cũng bị bắt bởi White và Black, sau đó thì ông ta cũng xuất hiện y như vậy. Chỉ khác là bọn chúng đã đổi phòng thí nghiệm.

Còn ông ta khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Rin, liền nhớ lại người phụ nữ đó - Izumi Rintoki - mẹ Rin.

~Nhớ lại~

Rintoki và Leon là đôi vợ chồng hạnh phúc. Tuy nhiên, quãng thời gian hạnh phúc đó diễn ra rất ngắn. Chỉ khoảng năm tháng sau khi cưới, Lui Leon đã... ngoại tình.

Tuy là cuộc hôn này xuất phát từ tình yêu, nhưng Leon là người tham lam. Ông ta yêu Rintoki thật đó, nhưng ông ta cũng muốn những người phụ nữ khác.

Trong một lần đi công tác về sớm Rintoki đã nhìn thấy chồng mình đang ngoại tình với người phụ nữ khác. Bà đau đớn khôn xiết. Sau đó, bà bỏ đi.

Leon biết chuyện, liền chạy đi xin tha thứ từ Rintoki. Bà Rintoki là một người phụ nữ hiền lành, phúc đức, hơn nữa còn rất tin người, và trước sự thành khẩn của Leon... bà đã tha thứ cho ông.

Tuy nhiên: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", và thế là ông lại "ngựa quen đường cũ" một lần nữa.

Và khi biết chuyện, bà Rintoki đau đớn tột cùng. Người bà yêu thương nhất, người bà tin tưởng nhất, đã phản bội bà, không phải một lần, mà đã là lần thứ hai.

Để rồi bà quyết định bỏ đi, và sẽ không tha thứ cho ông ta một lần nào nữa.

Còn Leon, khi người vợ thân thương nhất bỏ đi, ông đã rất đau đớn và hối hận. Nỗi sợ mất vợ xâm chiếm lấy ông, ông không thể sống mà thiếu bà Rintoki, bởi vì ông yêu bà thật sự.

Những người phụ nữ khác có thể bỏ đi, nhưng Rintoki thì chắc chắn không được.

Và lần này, Leon quyết định ăn năn, hối cải, một lòng chung thuỷ với Rintoki.

Ông đến nhà Rintoki để xin tha thứ một lần nữa. Ông rất tự tin, vì lần này ông đã hối hận thực sự, thế nào Rintoki cũng sẽ tha thứ cho ông thôi. Ông tin là vậy.

_Reng~.

Tiếng chuông cửa nhà bà Rintoki vang, mang theo cả tâm trạng hồi hộp và lo lắng của Leon.

Nghe thấy tiếng chuông, Rintoki đứng trên lầu nhìn xuống, thấy Leon đang đứng trước cửa. Chỉ vừa nhìn thấy ông ta thôi, Rintoki liền nhớ tới những lần ông ta trên giường với người phụ nữ khác là bà liền giận dữ. Và Rintoki quyết định không mở cửa.

_Reng~ reng~ reng~.

Tiếng chuông cửa lại vang lên, lần này rất nhiều và rất dài. Leon càng lo lắng hơn khi không thấy Rintoki mở cửa, ông sợ bà có chuyện gì.

_Reng~~~...

_RINTOKI, MỞ CỬA CHO ANH. - Leon không thể đợi thêm nữa, nên đã hét lớn

Nghe vậy, Rintoki sợ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, và trước sự lì lợm của ông ta, bà đành phải mở cửa.

Khi thấy Rintoki đi xuống mở cửa thì Leon rất vui mừng, cứ nghĩ là bà đã tha thứ cho mình. Mở cửa cho Leon xong, Rintoki đi thẳng vào nhà, không thèm nói lời nào. Leon đi theo, lòng không khỏi vui mừng, ông đang nghĩ tới cảnh hai người sẽ lại vui vẻ bên nhau.

Vào phòng khách, Leon liền tặng cho Rintoki một bó hoa hồng,

_Tặng em. Tha lỗi cho anh nha. - Leon cười hiền

Nhìn thấy nụ cười của Leon, Rintoki càng thêm phần kinh tởm. Bà tự hỏi, ông ta đã dùng chiêu này với bao nhiêu người để xin tha thứ rồi?!

Không thèm nhìn mặt Leon một lần, Rintoki lạnh lùng nói,

_Mang về đi. Tôi không tha thứ cho anh đâu. Giữa chúng ta chấm dứt rồi. Tôi với anh không còn quan hệ gì với nhau nữa, yêu cầu anh sau này đừng làm phiền tôi.

Lời nói như gió thoảng mây bay, nhưng lần này nó đã biến thành một con dao sắt, nhọn đâm vào tim Leon. Ông như không tin vào tai mình, cười cười nói,

_Rintoki, anh biết lỗi rồi. Xin em, tha thứ cho anh lần này thôi. Chỉ lần này thôi. Anh hứa sẽ không có lần sau đâu.

Rintoki kiềm ném. Thật sự là bà rất muốn hét lên, và đuổi tên bội bạc này ra khỏi nhà. Càng nói chuyện với ông ta, bà càng nhớ tới những hình ảnh ông ta với người phụ nữ khác. Thật sự rất kinh tởm.

_Không, đã quá đủ rồi. Anh đi về đi, sau này tôi không muốn gặp anh nữa.

Buông bó hoa xuống, Leon ôm trầm Rintoki vào lòng. Rintoki ngạc nhiên, nhưng bà liền vùng vằng để thoát khỏi cái ôm đó. Trước sự vùng vằng của Rintoki, Leon càng ôm chặt hơn, rồi ông thì thầm vào tai bà,

_Đừng như vậy mà, xin em đó. Cho dù anh quan hệ với nhiều người phụ nữ khác, nhưng anh chỉ yêu mình em thôi. Em phải biết điều đó chứ!?

Vừa nghe xong, Rintoki liền rùng mình,

_ĐỦ RỒI. - Rintoki đẩy mạnh Leon ra

Những hàng nước mắt Rintoki bắt đầu rơi. Bà không hiểu vì sao bà lại yêu người như ông ta - một kẻ trăng hoa, đê hèn. Không thể kìm nén được nữa, bà tháo chiếc nhẫn trên tay và ném thẳng nó xuống đất,

_Keng... keng... keng...

Nhìn thấy chiếc nhẫn rơi xuống đất mà Leon như không tin vào mắt mình nữa. Ông không nghĩ là Rintoki lại phản ứng mạnh đến vậy. Ông ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn rồi quay sang nhìn Rintoki.

Ông vừa nhìn Rintoki thì thấy khuôn mặt giận dữ, đôi mắt hằng lên những tia đỏ, đó là điều ông chưa từng thấy trước đây và nó khiến ông rất ngạc nhiên. Rintoki chỉ thẳng mặt Leon và nói,

_Cặn bã, súc sinh, tôi không yêu ông. Làm ơn hãy biến ra khỏi cuộc đời của tôi.

Leon như chết đứng. Đôi mắt ông vô hồn nhìn Rintoki. Ông chưa bao giờ nghĩ, Rintoki lại nhẫn tâm đối xử với mình như vậy. Đôi tay rung rẩy nắm tay Rintoki,

_R... Rintoki, đừng... như vậy... - Leon lắp bắp

Rintoki hất mạnh tay Leon ra,

_Đủ rồi. Đừng chạm vào tôi. Làm ơn hãy biến đi.

Nói xong, Rintoki liền chạy lên lầu, mặc cho Leon muốn làm gì thì làm. Bà sẽ không tha thứ cho ông ta thêm một lần nào nữa. Như vậy đã quá đủ rồi. Bà không muốn đau thêm nữa.

_Rin...

Leon như không còn đủ sức để đứng nữa, ông khuỵ xuống. Nước mắt trực trào. Rintoki - người phụ nữ đầu tiên cũng là người phụ nữ cuối cùng khiến Leon phải rơi lệ. Leon về nhà trong sự tuyệt vọng.

Nhưng không lâu sau đó, Leon nhận được tin là Rintoki mang thai, và quan trọng hơn hết, đó là đứa con mang giọt máu của ông.

Ông vui mừng khôn xiết. Vì đứa bé sinh ra không thể không có ba. Với suy nghĩ đó, ông lại đi xin Rintoki tha thứ lần nữa.

Leon ăn mặc lịch sự, đến nhà Rintoki. Ông bấm chuông, một người đàn ông khác ra mở cửa. Leon ngạc nhiên, vì đây là nhà mẹ Rintoki, rất ít người có thể vào nhà.

Và người đàn ông này chính là Kagamine Yudoki.

_Xin lỗi, anh tìm ai? - Yudoki lịch sự

_À, ờ tôi tìm Rintoki. - Leon vừa nói vừa nhìn vào trong nhà

_Ai vậy anh? - tiếng Rintoki vọng từ trong nhà

Rintoki vừa nói vừa đi ra. Vừa thấy Rintoki bước ra, Leon rất vui. Tính mở miệng gọi tên vợ mình thì,

_Kìa em, sao không ở trong, ra đây làm gì? Lỡ em té thì sao?

Yudoki liền chạy lại đỡ Rintoki. Rintoki cười hiền,

_Em không sao. Mà ai bấm chuông vậy?

Yudoki cười cười,

_Anh không biết nữa. Anh ta nói tìm em.

Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau mà quên đi sự hiện diện của Leon. Vô tình Leon trở thành người ngoài cuộc, một kẻ xa lạ không hơn không kém.

Rintoki nhìn ra cửa. Khuôn mặt tươi cười của bà liền biến sắc khi thấy người ngoài cửa là Leon. Bà trở nên lạnh lùng, sắt đá hơn,

_Anh tới đây làm gì?

Giật mình khi thấy biểu hiện của Rintoki, Leon lắp bắp trả lời,

_Anh... anh tới đây... tìm em... nghe nói em có thai, em... em... em tha lỗi cho anh nhé!? Rồi ba người chúng ta sẽ lại hạnh phúc với nhau. - Leon cố cười sau câu nói

Rintoki cười lạnh,

_Xin lỗi, đây không phải con anh, và tôi với Yudoki sắp đám cưới với nhau. Yêu cầu anh sau này đừng tới đây làm phiền chúng tôi.

Tuy nói như vậy nhưng Rintoki sắp chịu không nổi, nhưng bà không muốn Leon nhìn bộ mặt yếu đuối của mình. Rintoki báu nhẹ vào tay Yudoki. Hiểu ý, Yudoki liền nói,

_Sau này cô ấy sẽ là vợ tôi. Xin anh đừng làm phiền cô ấy nữa. Tôi không muốn vợ mình phiền lòng vì một người như anh. Phiền anh về cho.

Nghe vậy, Leon rất đau, nhưng vẫn cố kìm nén nói,

_Xin em, cho anh một cơ hội nữa. Chỉ lần này thôi. Anh sẽ làm người chồng, người cha tốt. Đứa bé là con của chúng ta mà, phải không? Em muốn nó sinh ra mà không có cha sao?

Rintoki chưa kịp trả lời thì Yudoki lên tiếng trước,

_Tôi sẽ làm người cha tốt. - Yudoki khẳng định

Rintoki và Leon đều rất ngạc nhiên. Nhưng biểu hiện sau đó thì hoàn toàn khác nhau. Rintoki thì cười hiền, còn Leon hiện rõ sự căm hận. Nhìn vào mắt Rintoki, Yudoki cười hiền nói,

_Anh sẽ làm người cha, người chồng tốt. Coi đứa bé như con ruột của mình, sẽ yêu thương nó hết mực.

Rintoki xúc động, ôm trầm lấy Yudoki. Yudoki cười hiền, ôm bà vào lòng.

Nhìn thấy hình ảnh đó, càng làm Leon thêm căm hận hai người trước mặt. Vì Rintoki mà danh dự và tự trọng của ông đã bị chà đạp nhiều lần, nhưng đổi lại, điều ông nhận được gì? Phải chăng đó là nhìn thấy người vợ thân thương trong tay kẻ khác?!

Leon quay lưng bỏ đi.

Vừa nhìn thấy Leon bỏ đi, Yudoki nhẹ giọng hỏi,

_Em chắc chứ?

Vẫn trong vòng tay Yudoki, Rintoki cười buồn trả lời,

_Em chắc.

~

Kể từ đó, Leon nuôi hy vọng trả thù. Càng yêu càng hận. Ngay khi ông quyết định hoàn lương thì Rintoki lại không thể tha thứ cho ông. Người phụ này, nếu ông không có được, thì không ai được quyền có. Chắc chắn là vậy. Yudoki - người cướp đi hạnh phúc của ông, chắc chắn ông sẽ khiến cho hắn sống không được, chết không xong.

Ngay khi Rintoki vừa sinh xong, đứa bé sơ sinh người dính đầy máu, ông liền xông thẳng vào phòng sinh cướp đứa bé đi mất, trước sự ngỡ ngàng và ngạc nhiên của toàn thể bác sĩ và Rintoki.

Rintoki như chết lặng khi chứng kiến cảnh đó.

Không may mắn thay, lúc đó Yudoki lại về nhà lấy đồ cho Rintoki. Không ai ngăn được Leon.

Leon mang đứa bé chạy đi rất xa. Nhưng với một đứa bé vừa được sinh ra, lại phải bị tác động mạnh vậy, chưa kể là phải tiếp xúc với khói bụi, không được tắm rửa sạch sẽ, lại không được chăm sóc đàng hoàng thì có thể sống sao?

Ngay lúc đứa bé khó thở, sắp chết thì Leon liền đưa nó vào bình dung dịch để duy trì sự sống cho nó. Leon đã làm ra bình chứa đó, ngay khi lên kế hoạch bắt cóc đứa bé. Vì ông cũng biết sự sống của đứa bé sơ sinh rất mong manh.

Nhưng nó mãi mãi sẽ không thể đi đứng hay hoạt động như người bình thường. Bởi nó đã bị tác động mạnh khi sinh ra. Đứa bé chỉ có thể duy trì sự sống bằng sinh lực của người khác. Nhưng nó vẫn lớn theo thời gian. Và đó cũng là lúc hắn nhận ra mình có SC, hơn hết SC của hắn là loại đặc biệt. Phải, là SC Invi.

Khi sở hữu SC Invi thì người đó còn có một khả năng đặc biệt khác. Khả năng đặc biệt của Leon là xoá kí ức của người khác. Đó là lý do vì sao học sinh VocaloidD luôn trở về trong tình trạng mất trí nhớ và khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống, khi bị bắt cóc.

Nhưng đó chỉ là lúc trước thôi, còn bây giờ thì khi bị bắt cóc bởi Black và White đều là một đi không trở lại.

White thì mồ côi cha mẹ, Black thì bị cha mẹ ruồng bỏ và quyết định bỏ nhà đi. Cả hai đều gặp Leon và ông quyết định cưu mang họ. Và từ đó họ quyết định trung thành với Leon. Vì họ nhận ra, cho dù Leon có độc ác đến mấy thì ông ta cũng là một kẻ cô đơn như họ thôi.

Sau mười năm lên kế hoạch trả thù thì ông ta quyết định thực hiện nó. Đó cũng là lúc Rin được mười tuổi. Và ngày định mệnh đó, ông ta tìm tới nhà Yudoki để giết Rintoki và đứa con của hai người.

Biết tin Yudoki đi công tác, Leon liền đến nhà tìm Rintoki. Lúc đó chỉ có Rintoki ở nhà, còn Rin thì đứng đợi Len ở khu rừng. Khi thấy Leon thì Rintoki rất ngạc nhiên. Bà còn chưa kịp mở lời thì đã bị Leon tát một cái vào mặt. Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Leon rút dao từ trong túi ra. Đâm vào người Rintoki, không phải một nhát, mà là rất nhiều nhát, có thể có ông ta đã mất đi nhân tính, khi hành động như vậy.

Rin vừa bước vào nhà thì nhìn thấy cảnh mẹ mình nằm dưới sàn, người bê bết máu, khuôn mặt người đàn ông thì hung ác, máu trên con dao cứ xuống. Bằng những sức lực cuối cùng, Rintoki gắng gượng để nói với đứa con bé nhỏ của mình,

_Rin... c... chạy đi con... chạy đi... nhanh lên...

Rin nước mắt trực trào, cô không hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao mẹ cô lại bị như vậy? Rin không biết làm gì ngoài việc làm theo lời mẹ. Phải, Rin chạy đi.

Lúc đó, trời mưa rất lớn mang theo nỗi đau, nỗi mất mát của Rin hoà thành giọt nước chảy xuống.

Leon hoảng hốt liền đuổi theo. Ngay lúc sắp bắt được Rin thì cô bị trượt chân té xuống núi. Leon tính đuổi theo, nhưng nghĩ lại ngọn núi cao như vậy, hơn nữa trời rất lớn với một đứa bé mười tuổi thì khó mà sống nổi. Nên Leon quyết định quay về và coi như Rin đã chết.

Ngay khi Leon thực hiện kế hoạch trả thù Yudoki thì biết Rin vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Và một lần nữa, ông quyết định trả thù. Nhưng lần này thì khác, bởi vì Leon đã biết một chuyện. Khả năng đặc biệt của Rin, khi sở hữu SC Invi chính là...

Đó là quá khứ của ông ta - Lui Leon.

~Kết thúc nhớ lại~

Nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Rin thì trong lòng ta càng hả hê hơn. Rin đáng bị vậy. Ai kêu Rin là con của Rintoki và Yudoki chi. Leon nhếch mép,

_Tất cả là do mẹ cô thôi.

Leon nhìn Black và White nói,

_Làm đi.

Black, White gật đầu. Black lôi Rin đến bình chứa rồi nhấn nút đẩy Rin vào trong. Trong bình chứa, Rin bất lực gào thét,

_THẢ TÔI RA. RỐT CUỘC MẸ TÔI ĐÃ LÀM GÌ CÓ LỖI VỚI ÔNG CHỨ? THẢ TÔI RA, THẢ TÔI RA NHANH LÊN. - Rin đấm mạnh vào thành bình nhưng vô dụng, vì thành bình là kính cường lực loại tốt

Leon thì nhếch môi, cười thích thú. Ông ra ghế ngồi chờ đợi điều vui xảy ra.

"Hãy vinh hạnh, khi mạng sống của cô được con gái ta... sử dụng."

White đi đến bàn máy tính, hắn nhập mật khẩu rồi nhấn Enter. Bức tường kế bên bình chứa của Rin tự động mở ra, một cái bình chứa khác xuất hiện.

Trong bình chứa là một cô gái có mái tóc màu vàng, rất dài và rất đẹp. Cô đang chìm vào giấc ngủ sâu. Cô đang thở bằng máy tạo oxi, nhưng khuôn mặt lại trắng mịn, hồng hào. Phải, cô gái ấy rất đẹp.

Nhưng...

"Tại sao cô ta lại giống mình đến vậy?"

Rin ngạc nhiên, mở to mắt nhìn cô gái bên cạnh. Cả hai người đều có khuôn mặt, màu tóc giống nhau. Hết Len rồi đến cô gái này. Tạo hoá quả thật kì diệu.

Rin nhìn cô gái mà như không tin vào mắt mình, nhưng Rin cảm thấy khuôn mặt cô gái này rất quen và Rin có cảm giác thân thương với người này. Cảm giác như Rin đã từng nói chuyện với cô gái này trước đây. Thật sự rất thân thuộc.

Tại sao lại vậy?

Rin vẫn trưng mắt nhìn cô gái. Rồi Rin lại quay sang nhìn Leon, như thể cần một lời giải thích. Đổi lại, ông ta trưng ra bộ mặt tự đắc.

White lại gõ liên tục trên bàn phím. Ngay tức khắc, tay, chân, cổ Rin đều bị xích lại. Rin cảm thấy có thở, và những chỗ bị xích thì đau rát.

Nhìn thấy sự đau đớn của Rin, Leon rất thích thú. Leon muốn Rin phải đau đớn hơn nữa, Leon muốn Rin phải chịu nỗi đau mà Rintoki - mẹ Rin đã gây ra cho ông.

Trong khi đó, White đang do dự. Phải, hắn do dự. Vì Rin là một cô bé ngây thơ, trong sáng khiến hắn không nỡ xuống tay. Phải, hắn thừa nhận là mình đã tước đi mạng sống của nhiều người bằng nút Enter này, nhưng với Rin thì không nỡ. Phải chăng Rin cũng giống như hắn? Một người cô đơn, khi mất đi người thân! Và chỉ cần Enter thêm một lần, mạng sống của Rin sẽ bị cướp đi.

Đúng vậy! Khả năng đặc biệt của Rin, khi sở hữu SC Invi chính là hồi sinh người khác, bằng chính mạng sống của mình.

_Ngươi do dự? - Leon lên tiếng khi thấy White vẫn chưa Enter

White im lặng, không dám nhìn Leon. Thấy vậy, Leon nhếch mép. Tự mình đi lại cái máy tính, ông đẩy White ra chỗ khác. Nhìn xuống nút Enter rồi nhìn Rin. Đưa tay cao lên, rồi ông ta nhấn vào nút Enter,

_Cạch.

Tiếng nhấn nút Enter vang lên, dòng chữ "Begin Swap" hiện lên trên màn hình. Sau đó, là các sợi dây kết nối hai bình chứa dần hút đi sinh lực của Rin, rồi chuyền sang cho cô gái bên cạnh.

Rin bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mọi thứ như biến thành màu đen. Cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Và trong khi ngủ, cô đã mơ thấy một người phụ nữ với mái màu vàng rất dài, đang cười hiền với cô.

Leon vui mừng nhìn vào bình chứa cô gái đó, ông nở nụ cười hiền hậu. Đó là nụ cười duy nhất chỉ dành cho cô gái này,

"Chào mừng con đến với thế giới của ta, Lui Lenka!"

Rồi ông quay sang nhìn Rin. Nụ cười hiền hậu vừa rồi liền biến mất mà thay vào đó là nụ cười mãn nguyện, thể hiện sự đắc thắng, cuối cùng thì Leon cũng đã trả được mối thù này,

"Rintoki, tất cả là tại cô phản bội tôi để lấy hắn ta, là cô không cho tôi cơ hội sửa lỗi. Giờ thì... mạng sống con gái cô và hắn, chính là cái giá mà cô phải trả cho sự phản bội của mình."

"Tạm... à không, vĩnh biệt, đứa con gái vô tội... nhưng kém may mắn!"- Leon nhếch mép