Thành Phố Học Viên Vocaloid

Chương 1-1: Mở đầu




MỞ ĐẦU

Năm 2017,

Trong một khu biệt thự cao tầng nằm ở trung tâm Tokyo, bây giờ là 5h chiều, có một người đàn ông trung niên đang nghe điện thoại, khuôn mặt khẽ nhăn lại, tay còn lại mát xa trán.

Sau khi nghe điện thoại xong, ông thở dài. Đứa con gái quý hóa của ông lại bị điểm kém, lại còn gây chuyện đánh nhau, chưa kể trong giờ học không chơi game thì cũng ngủ. Không giáo viên nào chịu cho nổi. Nhưng vì gia đình cô quá giàu nên không ai dám làm gì cô chỉ lâu lâu gọi điện thoại về nhắc nhở.

Ông hít một hơi dài, rồi quát lớn

_KAGAMINE RIN. XUỐNG ĐÂY MAU.

Từ trong phòng, Kagamine Rin đang chăm chú đánh Boss để kiếm kim cương thì bị giật mình làm rớt luôn cái máy chơi game Nintendo loại mới nhất thị trường hiện nay.

“Không lý nào! Theo thống kê của mình thì phải một tuần nữa mới gọi về mà! Sao hôm nay giáo viên ăn ở không thế. Đáng lẽ mình phải quậy nhiều hơn nửa để họ có việc làm. Haiz, khổ thân tui rồi!”

Trong lòng hoảng sợ, và đầu cô bắt đầu hoạt động để tìm ra lý do để nói cho ba mình nghe

“Phải nghĩ ra cách…..phải nghĩ ra cách. Trời ơi Kagamine Rin, mày mau nghĩ ra cách đi nếu không thì hôm nay là ngày cuối cùng mày được sống trên cõi đời này đó. Nghĩ là cách đi mà, làm ơn————-”

Cắt đứt dòng suy nghĩ của Kagamine Rin, ba cô lại hét

_KAGAMINE RIN. TẠI SAO VẪN CHƯA CHỊU XUỐNG HẢ?

Kagamine Rin từ trên lầu từ từ bước xuống, dòng suy nghĩ vẫn không đứt

“Ngày tàn của mày đã đến rồi Rin ơi!”

Xuống tới phòng làm việc của ba mình, Kagamine Rin mở cửa he hé rồi nhẹ nhàng bước vào.

Ba Rin ngồi trên ghế xoay, lưng đối diện với cái cửa nhưng vẫn biết Rin vào phòng

_Chịu xuống rồi sao, Kagamine Rin công chúa? – ba Rin nói với giọng khó chịu và mỉa mai

_Dạ, chẳng hay Kagamine ba đại nhân gọi tiểu đệ xuống có việc gì ạ? – Rin nói với giọng nhí nhảnh và có chút lo sợ

_Việc gì sao? Rin công chúa, giáo viên ở trường mới vừa gọi điện thoại hỏi thăm công chúa kìa. Ăn ở sao để mà họ hỏi thăm hoài vậy, con gái THÂN YÊU. – ba Rin vừa nói vừa nghiến răng

_À, ha…ha. Có gì đâu ba chỉ là con học giỏi quá nên giáo viên mới hỏi thăm con hoài đó. Giáo viên ở trường ai cũng thương con hết, nên con vừa mới về nhà là họ nhớ con liền à. – Rin cố gắng nặn ra nụ cười

_KA-GA-MI-NE RIN. – ba Rin nhấn mạnh từng chữ một

_Ba. Huhu. Con biết lỗi rồi. Sau này con sẽ không————-

Rin cố nặn ra nước mắt nhưng chưa được thì bị “chặn họng”

_Bao nhiêu lần rồi con? – ba Rin lại mỉa mai

Rin thay đổi thái độ 180° luôn hay nói đúng hơn là cô đã quên rằng mình đang cố khóc

_Dạ, để con đếm cho. Ừm….một……hai…….năm……mười…..mười lăm……hai mươi…….hai lăm……ba———–

_RIN, đủ rồi! Ba không chơi năm mười với con. Tóm lại là con hãy làm đúng lời hứa mà lần trước con hứa với ba đi. Hồ sơ của con ba đã nộp cho Thành phố Học viện Vocaloid rồi. Tuần sau, bắt đầu nhập học. Con chuẩn bị đi. – ba Rin nghiêm nghị nói

_BA……đừng làm vậy với Rin bé bỏng mà! Huhu. – Rin đã ra được nước mắt

_Khỏi có mà nước mắt cá sấu với ba nữa. Ba chai rồi sẽ không bị con lừa nữa đâu. – ba Rin quay đi và lắc lắc tay

_Ba…..ba…..ba một lần này nữa thôi…ba…..đi mà….. – Rin cố gắng nài nỉ

_Không nói nữa. Con đi chuẩn bị đi. Tuần sau sẽ có xe trường đến đón con đi. Được rồi! Con ra ngoài đi ba có việc cần phải làm. – ba Rin nói rồi mở tập hồ sơ ra tiếp tục làm

Rin ấm ức đi ra ngoài. Rồi đi thẳng lên phòng soạn đồ.

_Vocaloid cứ đợi đó. Chị mày sẽ lật tung cả mái nhà lên. – Rin vừa soạn đồ vừa nói

………………………………………..

Một tuần sau, Rin đã có trước cổng trường Vocaloid

_Vocaloid chị mày đã đến rồi. Chuẩn bị tinh thần đi, chị sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại. – Rin nói với giọng đểu nhất có thể