Chuyện đã qua hơn hai năm, Lãnh Vũ Khả lại nghe được tiếng sáo, tâm tình hiển nhiên đã khác.
Hai năm qua thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như thiếu nữ lớn lên, lại ví dụ như người đàn ông nghe sáo trong lòng ẩn giấu tư tâm càng thêm sâu không lường được.
Sau khi tiếng sáo biến mất, yên tĩnh như lúc ban đầu, chỉ có tiếng lá phát ra âm thanh nhỏ, phảng phất dư âm lượn lờ.
"Nghe có vẻ không buồn chút nào." Lãnh Vũ Khả trầm mặc hồi lâu sau đó đưa ra đánh giá.
"Phải không?" Diệp Phong Linh cười khổ.
"Đỡ ta trở về phòng đi." Lãnh Vũ Khả ngẩng đầu nhìn bốn phía, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng trong bóng tối vẫn cảm giác được không khí có chút lạnh lẽo.
Suốt một buổi chiều, Lãnh Vũ Khả nhốt mình trong phòng, Lãnh Đinh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng buổi sáng chủ tử cùng Diệp tiểu thư còn đang ở trong đình viện cây anh đào trò chuyện rất tốt, buổi chiều sao lại tự nhốt mình lại đây.
Hắn đương nhiên là không dám gõ cửa hỏi, mà là tìm Diệp Phong Linh.
Diệp Phong Linh từ buổi sáng sau khi thổi sáo, tâm tình càng thêm buồn bực, còn giống như trước kia, sau khi ngủ trưa trốn ở trong thư phòng đọc sách.
Lãnh Đinh không dám gõ cửa chủ tử, nhưng cửa của nàng hắn cũng suy nghĩ hồi lâu mới gõ ra.
Sau khi nhìn thấy Diệp Phong Linh, anh cúi đầu nói: "Diệp tiểu thư, Lãnh thiếu tự nhốt mình trong phòng đã lâu. "
“Không chừng là ngủ thiếp đi." Đôi mắt của cô rơi trên trang sách, và mí mắt trên không nhúc nhích.
"Ngủ cũng không thể ngủ bốn tiếng." Lãnh Đinh tự cảm thấy chủ tử đối với nàng quan tâm tỉ mỉ, nhưng ngày thường nàng đối với chủ tử cũng không có sắc mặt tốt, nếu như không phải chủ tử mắt bị thương, nàng mới có thể bố thí nửa phần, nhưng vẫn là đối với chủ tử quan tâm không đủ.
"Hẳn là không có việc gì."
"Diệp tiểu thư ngài đi xem một chút đi, ngày thường Lãnh thiếu đối với ngài cũng không tệ, buổi sáng cùng ngài ở dưới tàng cây anh đào tán gẫu lúc về, liền tự nhốt mình ở trong phòng, ngươi xem..."
Lãnh Đinh nói xong phía sau cũng không nói, nếu như nàng có tâm, làm sao có thể không rõ ý nói của mình.
-
——
Nàng gõ vài cái ở ngoài phòng, bên trong quả thật một chút động tĩnh cũng không có, lại kêu to vài tiếng, mới nghe được bên trong có động tĩnh, hơn nữa còn có tiếng thủy tinh vỡ vụn. Cô lo lắng nhíu nhíu mày, nghĩ anh nhất định là không nhìn thấy, không cẩn thận làm vỡ cái cốc.
Đợi hồi lâu, cửa phòng mới chậm rãi mở ra.
Đập vào mắt, trong phòng là một mảnh hỗn độn, trong đại sảnh đầy những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Quay đầu lại nhìn, lòng bàn tay Lãnh Vũ Khả dính máu tươi chói mắt.
"Lãnh tiên sinh, tay anh bị sao vậy?" Mặc dù lo lắng cho anh, cô vẫn giữ bình tĩnh trên khuôn mặt của mình.
"Vừa rồi té ngã, không cẩn thận phá vỡ ly thủy tinh trên bàn, đơn giản như vậy." Lãnh Vũ Khả sống hơn hai mươi năm, thương cùng đao thương hắn đều đã trải qua, một chút vết thương da thịt này sao có thể để ở trong mắt hắn.
Lãnh đinh ngoài phòng vốn là muốn tiến vào băng bó vết thương cho chủ tử, nhưng tinh tế suy nghĩ một chút, chủ tử thật vất vả mới ngóng được cơ hội ở một mình với Diệp tiểu thư, hắn vẫn không nên xen vào làm tốt, liền lặng lẽ lui người.
Đầu Diệp Phong Linh kia nhanh chóng tìm được hòm thuốc, lấy gạc cùng thuốc khử trùng ra, đúng là đỡ Lãnh Vũ Khả đi tới ghế sô pha.
Sau khi khử trùng vết thương cho anh, băng bó xong, trán cô toát mồ hôi.
"Lãnh tiên sinh, ánh mắt của ngài hiện tại không nhìn thấy, ngài không thể nhốt mình trong phòng, giống như vừa rồi rất nguy hiểm." Cô hiếm khi tức giận, nhưng cô rất đáng yêu.
Lãnh Vũ Khã không nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cô, nhưng từ trong giọng nói vẫn nghe ra, nỗi buồn trong lòng tiêu tan hơn phân nửa, nứa lưng dựa vào trên sô pha.
"Có phải tiếng sáo buổi sáng tôi thổi khiến anh buồn bã không?" Diệp Phong Linh nhớ rõ anh đã nói, tiếng sáo cũng không có vẻ bi thương, nhưng cô biết đó là trấn an cô.
"Không có." Lãnh Vũ Khả giơ tay bị thương lên, "Tôi chỉ nghĩ đến cha mẹ tôi.”
Tiếng sáo bi thương kia kỳ thật cũng làm cho Diệp Phong Linh nghĩ đến bà nội còn có mẹ, thậm chí còn nghĩ đến Tả Đằng, không phải là Lâu Tử Đằng.
Nhưng sau khi cô học được thổi sáo, mẹ cô đã rời bỏ cô.
Cô không hiểu, cha mẹ Lãnh Vũ Khả song toàn, tiền trong nhà nhiều đến mấy đời đều tiêu không hết, nhưng vì sao nghe được tiếng sáo của mình cũng sẽ nghĩ đến người nhà.
"Khi ta còn nhỏ, kỳ thật không có cơ hội nhìn thấy mẹ." Lãnh Vũ Khả buông bàn tay bị thương xuống, "Tôi thường hỏi cha, vì sao không cho gặp mẹ, cha đều sẽ nghiêm túc nói với ta, bởi vì mẹ thuộc về hắn.”
Từ nhỏ nghe thấy cha đối với mẹ yêu thương sâu đậm, tuy rằng đã thấy không trách, nhưng rõ ràng có mẹ, lại không thể đạt được mẹ hoàn toàn, đối với việc này trong lòng hắn vẫn có một chút bóng ma.
Diệp Phong Linh thường ngày nghe anh nói về người nhà, nhưng đều nói chuyện cha mẹ yêu nhau như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói.
Hóa ra, những người giàu có cũng có một quá khứ buồn.
"Trong tiếng sáo của ngươi mang theo tình cảm nhớ nhung mẹ, ta nghe ra, cũng không khỏi nhớ tới mẹ mình."
Diệp Phong Linh không ngắt lời anh, tiếp tục nghe anh nói, "Mẹ tôi được cha bảo vệ thật tốt, vẫn luôn sống trên giang đảo thành phố A, mà từ nhỏ tôi đã được cha coi là người thừa kế để bồi dưỡng, không phải học nổ súng thì là học cách chiến đấu, còn phải đọc một đống sách, cho nên thời thơ ấu của tôi kỳ thật cũng không vui vẻ.”
Diệp Phong Linh tuy rằng có một chút đồng tình với hắn, nhưng so với mình, hắn may mắn hơn nhiều, ít nhất cha mẹ song toàn, mà mình thì sao, ba tuổi đã chết cha, căn bản không nhớ được cha trông như thế nào, Khi tám tuổi mẹ lại tái giá cho người khác, mười bốn tuổi bà nội của nàng lại qua đời.
Cô rất muốn nói với anh rằng nỗi đau của anh không đáng kể so với nhiều trẻ mồ côi hoặc cha mẹ đơn thân trên thế giới này.
Nhưng cuối cùng cô không mở miệng, người đàn ông tự phụ bá đạo như anh, hẳn là không nghe vào lời mình nói.
"Cả buổi chiều tôi đều ở trong phòng, suy nghĩ thật lâu, đến lúc em gõ cửa thật ra tôi đã sớm quên rồi, thật sự, hiện tại thật sự không có việc gì." Lãnh Vũ Khả nhún nhún vai.
"Vậy ta liền yên tâm." Diệp Phong Linh đứng dậy, "Tôi đi gọi Lãnh Đinh đi.”
Lãnh Vũ Khả gật đầu mặc định.
——
Hai ngày cuối tuần, Diệp Phong Linh mỗi đêm đúng tám giờ đến phòng Lãnh Vũ Khả đổi thuốc, cho dù không đổi thuốc, cô cũng thường xuyên tiếp xúc với anh, điều này để cô nhìn thấy một mặt khác của anh.
Thì ra, sâu trong nội tâm của một người đàn ông có máu mặt ở thành phố A cũng có nỗi đau nho nhỏ, cũng có mặt yếu ớt.
Đối với hắn giống như có một lần nữa quen biết, càng cảm thấy hắn cũng không đáng sợ như trong lời đồn.
Cái gọi là lời đồn chỉ đơn giản là nghe được từ miệng mẹ, hai năm trước cô đã cho rằng lời nói của mẹ không thể tin hết, nhưng thỉnh thoảng, đối diện với ánh mắt có chút quái dị của anh, cô vẫn bất tri bất giác sẽ nhớ tới một phen lời nói của mẹ, nói anh là một người đàn ông nguy hiểm, muốn cách xa anh một chút.
-
Vẻ đẹp và khí chát lạnh lẽo của cô nhanh chóng Ở trường lan truyền, có thể là khí chất cao ngạo cùng u sầu, các nam sinh cũng không dám dễ dàng tiếp cận cô, cô trở thành một cảnh quan đẹp độc đáo trong khuôn viên trường, chỉ có thể thưởng thức nhưng không thể chạm vào.
Lại nói mỹ nhân như nàng, hẳn là ở trường học không có kết bạn, hơn nữa bản thân nàng cũng không muốn đi kết giao bất kỳ một bằng hữu nào, Lãnh Vũ khả đó chính là một chuyện ngoài ý muốn.
Không, sự thật không phải như vậy, chỉ một tháng sau khi khai giảng, cô đã kết bạn với một cô gái tên là Vương Lâm.
Vương Lâm là người như thế nào, kỳ thật chính là một cô gái trên mặt trái có vết bớt lớn, dáng người vừa thấp vừa gầy, Diệp Phong Linh và cô gặp nhau là lúc nhìn thấy cô ngồi một mình ở góc phòng học, thương tâm rơi lệ.
Chính là lần đó nàng phảng phất nhìn thấy một mình khác, thì ra trên đời này cũng có người cô độc băng mạc giống như nàng.
Cô lấy ra một chiếc khăn giấy và đưa nó cho Vương Lâm.
Vương Lâm ngay từ đầu là bài xích, đột nhiên ngẩng đầu trong nháy mắt nhìn thấy là nàng, khuôn mặt giống như khối băng chậm rãi triển khai ra.
Sau đó, hai người có giao tiếp.
Nữ sinh xinh đẹp nhất cùng nữ sinh xấu nhất trở thành bằng hữu, kỳ thật cũng không có gì kỳ quái, nữ sinh khác thường như Diệp Phong Linh, có thể làm cho nàng thừa nhận là bằng hữu, bình thường đều là quái nhân.
Còn có một chuyện vui vẻ, chính là một tháng sau mắt Lãnh Vũ Khả hoàn toàn khôi phục.
Đó là một đêm yên tĩnh không gợn sóng, sau khi cô cởi bỏ từng lớp băng gạc bọc cho anh, lần thứ hai nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh lại không mất đi sự dịu dàng.
Lúc đầu, Lãnh Vũ Khả vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng đột ngột, cô đeo kính râm cho anh, nói với anh: "Đầu tiên đeo kính, chờ sau khi thích ứng với ánh sáng, sau đó từ từ tháo xuống.“Lãnh Vũ rất nghe lời, đeo kính râm nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô. Bởi vì ánh mắt bị tròng kính ám sắc che khuất, cho nên Diệp Phong Linh hoàn toàn không rõ mình giống như bị con mồi tiến vào tầm mắt của hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng của anh, hơn hai tháng sau lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phong Linh, cảm giác tim đập vẫn như trước kia, chỉ là một tháng này hai người ở chung, làm cho anh chỉ cảm thấy tiểu nữ nhân trước mắt thân thiết không ít.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, vạn sự đều chuẩn bị, chỉ nợ gió đông.
Chỉ cần miệng vàng của anh mở ra, đề nghị hai người kết giao như người yêu, hẳn là sẽ không bị cô cự tuyệt chứ.
Nửa giờ sau, Lãnh Vũ Khả chậm rãi tháo kính râm ra, ánh đèn trong phòng vốn nhu hòa, ánh mắt của hắn cũng thích ứng với ánh sáng như vậy, trong nháy mắt lại tháo kính râm ra, hắn đột nhiên bắt lấy bàn tay nhu nhược không xương của Diệp Phong Linh.
Diệp Phong Linh vẫn chờ mong độ thích ứng của đôi mắt sau khi anh tháo kính râm ra, nhưng thật không ngờ còn chưa kịp nhìn thấy ánh mắt kia của hắn, một bàn tay đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ siết chặt.
"Lãnh tiên sinh, ngài..."
"Chúng ta thử yêu nhau em thấy như thế nào?" Lãnh Vũ Khả thấy được thời cơ chín muồi, thốt ra.
Diệp Phong Linh bị biểu tình đột nhiên khiếp sợ đến mặt mũi rối rắm, muốn rút tay về, lại bị hắn giam cầm càng chặt chẽ. Trái tim nhỏ bé của cô không hề có quy luật nhảy lên, giờ phút này chỉ cần mỗi một chữ anh nói, đều sẽ làm cho cô cảm thấy trái tim có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.