Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 11: Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịch: Mika
Rời khỏi đảo Koh Samui, hành trình buổi tối là đi dạo quanh Pattaya.
Ninh Vũ cố ý đi chậm lại một chút, đi ở phía cuối đoàn.

A Sùng vẫn giơ một lá cờ nhỏ đi tuốt ở đằng trước, thỉnh thoảng dừng lại đếm xem có đủ người hay không.
Hành trình trạm này là đi tham quan khu đèn đỏ.

Mặc dù nói là khu đèn đỏ nhưng chỗ này lại giống một trọng điểm du lịch hơn, nói chung dõi mắt nhìn lại toàn là đoàn du lịch, tất cả đều là người Trung Quốc, ngoại trừ ánh đèn bên ngoài cửa tiệm mập mờ ánh đỏ ra còn lại cũng không thấy có gì là không đứng đắn cả.
Nguyệt Nguyệt và em gái của cô đi phía trước Ninh Vũ, chốc chốc lại nhờ cậu chụp hình.

Ninh Vũ vốn không thích chụp ảnh, hoàn toàn là kiểu chụp hình của trai thẳng*, ảnh chụp ra làm người ta nhíu chặt chân mày.

Nhìn sang bên kia, A Sùng vừa chỉ góc chụp cho khách trong đoàn, vừa trêu ghẹo cô em gái chụp phong cảnh: “Anh ghét mất người như em ghê, đẹp như thế không tự chụp mà lại đi chụp những tòa nhà không có ý nghĩa này!”
(*trai thẳng ở đây là dạng trực nam =)))) Mấy ông giai ngố ngố ấy)
Anh giỏi ăn nói, mọi người đều thích nghe anh nói chuyện.
Ninh Vũ đang không yên lòng ứng phó qua loa với cô em ríu ra ríu rít này, ở bên ngoài một quán bar, nhân viên mặc quần bó sát người đang ưỡn ẹo thân thể trong tiếng nhạc để mời chào khách.
Lúc người khác đi qua thì bình thường, kết quả lúc Ninh Vũ đang nghịch điện thoại di động đi ngang qua thì bị kéo rồi hôn lên má, cậu còn chưa kịp né tránh cái mùi mồ hôi và mùi nước hoa kia, kết quả người nọ lại kéo tay cậu… Chờ đến khi chạm vào… Ninh Vũ mới phát hiện người đẹp mặt mày xinh xắn ngực lớn mông cong môi đỏ mọng trước mặt lại là trai giả gái.
Cậu bị dọa rút tay ra lùi về sau mấy bước, cả đoàn dừng lại chờ cậu đều ồn ào lớn tiếng trêu chọc.
Cuối cùng vẫn là Nguyệt Nguyệt cứu cậu, cô thấy Ninh Vũ lúng túng không thôi bèn tiến lên kéo cậu lại, cười nói với cậu: “Còn chuyên chọn anh đẹp trai để ra tay nha.”
Ninh Vũ nổi cả da gà, lắc đầu tỏ vẻ mình không muốn nói về đề tài này nữa.
Khách sạn bọn họ ở cách nơi này không xa, đi bộ chỉ cần xuyên qua bãi biển xong đi qua một con đường là tới.

Tham quan khu đèn đỏ xong, mọi người đều không muốn đi xe buýt về khách sạn ngủ, hỏi A Sùng có thể đề cử mấy nơi không, bọn họ muốn đi ăn đồ nướng.
Hành trình ngày mai là tự chọn, chia ra làm combo A và combo B.

Combo A là lựa chọn hoạt động tự do, muốn đi đâu cũng không cần đi cùng đoàn, combo B là đi xem trai giả gái biểu diễn và cưỡi voi cùng đoàn, nhưng phải vào hai cửa hàng mua sắm.

A Sùng nhân cơ hội này tập hợp tất cả mọi người, hỏi ý kiến của cả đoàn.

Sau khi hỏi xong phát hiện mọi người đều muốn thả lỏng một ngày, hẹn nhau đi dạo ở bên ngoài khách sạn một vòng là được, hết sức kháng cự vào cửa hàng mua sắm.
Bản thân A Sùng cũng vui vẻ thoải mái: “Vậy là tốt rồi, mọi người đều muốn hoạt động tự do, vậy tôi không cần làm nhiệm vụ mời mọi người mua đồ nữa, còn không cần phải giới thiệu giải thích gì, cảm ơn mọi người đã cho tôi nghỉ một ngày!”
Một đám người ở trên đường phố khu đèn đỏ bàn bạc xem lát nữa đi đâu.

Trong đoàn này cơ bản đều là người trẻ tuổi ngoài hai mươi, tha hương nước bạn lại không biết ngôn ngữ, đi ăn một bữa cơm hay đi dạo phố đều luôn muốn kết bạn mà đi.

Ninh Vũ nghe bọn họ chuyển đề tài từ ăn đồ nướng thành đến quán bar uống một ly, hơn nữa bắt đầu thống kê bao nhiêu người đi, người đầu têu là một chàng trai người Hương Cảng, anh chàng cảm thấy cực kỳ hứng thú với hộp đêm nước Thái, một mực thuyết phục mọi người đến quán bar.
Nghe thấy cậu trai người Hương Cảng kia hỏi còn ai muốn đi không, Ninh Vũ yên lặng lùi về sau một bước.
Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh hỏi cậu: “Ninh Vũ, anh có đi không?”
Sao âm lượng của cô em Tứ Xuyên này lại lớn như thế nhỉ… Cô vừa mở miệng, tầm mắt của một đống người đều bay tới, bao gồm cả A Sùng.
Cậu vừa định nói không đi, Nguyệt Nguyệt đã bồi thêm một câu: “Mọi người đều đi, anh có một mình, trở về khách sạn chắc chắn rất chán, cùng đi chơi chút đi! Đi đi!”

Một đám người bắt đầu mồm năm miệng mười xúi giục Ninh Vũ nói: “Đi đi, đi đi!”, nhiều người nên cũng hơi náo nhiệt.

Ninh Vũ nhìn A sùng, sau đó mới hỏi: “Dẫn đội không đi à?”
Nguyệt Nguyệt đã tiếp lời trước: “A Sùng không đi đâu, anh ấy nói muốn đi gặp bạn.”
Lúc này A Sùng mới nói: “Cậu đi cùng bọn họ đi, nhiều người náo nhiệt mà.”
“Không đi, hai ngày nay tôi bị cảm mạo nhẹ.” Ninh Vũ kiên quyết nói không đi, cậu quay đầu nhìn Nguyệt Nguyệt: “Anh đi mua một ít thuốc, đi về nghỉ.”
Đưa mắt nhìn bọn họ đi rồi, Ninh Vũ mới quay đầu nhìn A Sùng đang thu lá cờ nhỏ lại, cậu đi tới hỏi: “Dẫn đội muốn đi đâu?”
A Sùng vừa cười vừa móc điếu thuốc ra đưa cho Ninh Vũ: “Cậu không khỏe, muốn tôi đi cùng cậu một lát không?”
“Tôi uống thuốc rồi, không muốn đi cùng bọn họ nên mới nói vậy.” Ninh Vũ châm thuốc, nhìn thẳng vào mắt A Sùng: “Nhiều người, ồn ào lắm.”
“Không thích đi cùng đoàn?”
“Không thích.”
“Vậy sao cậu còn tham gia?”
Ninh Vũ trầm ngâm một lúc.

Cậu gõ tàn thuốc lá vào trong cốc nhựa đã uống hết rồi mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, không biết phát điên cái gì nữa.”
A Sùng bật cười.
Anh dụi thuốc, giơ tay lên kéo Ninh Vũ lại, ôm vai như thể thân thiết lắm: “Đi uống một ly không? Cho cậu xem Pattaya thật sự là như thế nào.”
Lúc đi một mình với A Sùng trên con phố đó, Ninh Vũ mới bắt đầu cảm nhận được điểm khác biệt của thành phố này.

Pattaya há miệng ra, tùy ý hít thở, hít vào các loại dục vọng trôi lơ lửng giữa bầu trời thành phố, thở ra các loại khí nóng trộn lẫn vào nhau, gió thổi một cái, nhiệt tình* đầy đường lập tức đập thẳng vào mặt người.
(*Ở đây tác giả muốn chơi chữ, nhiệt tình ở đây vốn là tình cảm nồng nàn nóng lòng mong mỏi, vừa là cái nóng (nhiệt) trộn lẫn với cái tình (dục=)))
Một thành phố rất tự do.
Một người nước ngoài dẫn theo một cô em người Thái xinh đẹp, A Sùng ý bảo Ninh Vũ nhìn, nói: “Đây là cho thuê vợ.”
Nói nghe rất hay, cho thuê vợ.
Dường như A Sùng biết Ninh Vũ đang nghĩ gì, anh cười: “Ở đây làm những chuyện này đều là hợp pháp, mọi người cũng rất cởi mở, người nước ngoài thích tới đây hưởng thụ cuộc sống, đều vui vẻ hưởng thụ tình dục tiện nghi như vậy.

Văn hóa địa phương ấy mà, các cậu có thể thấy dị, trong lòng không chấp nhận nổi, nhưng đây mới chính là Pattaya.”
Ninh Vũ cười: “Tôi không coi thường, chỉ là tôi thích hai bên tình nguyện hơn.”
“Bọn họ đều là hai bên tình nguyện đấy chứ, một bên bỏ tiền ra mua vui vẻ, một bên kiếm sống.” A Sùng nhún vai: “Đạo lý mua bán hiển nhiên, không nói đến tình cảm, có được cái mình muốn, tôi cảm thấy rất bình thường, rất hợp lý mà.”
Ninh Vũ không đáp.
Anh dẫn Ninh Vũ vào khu đèn đỏ, lượn lờ qua hai con phố, xuyên qua một cái hẻm nhỏ, vào một quán bar có vẻ hơi ồn ào.

Trước khi vào có người tới thu di động của bọn họ, lúc đưa di động ra Ninh Vũ đã nghĩ rằng chỗ này có thể có cảnh kích thích đây.
Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đi vào vừa nhìn một cái, Ninh Vũ vẫn kinh hãi… Người anh em trên sân khấu rõ ràng là… mặt đỏ bừng, không biết là nóng hay là uống say.
Đợi đến khi một vũ nữ luôn đưa lưng về phía bọn họ lên sân đi lại một vòng, Ninh Vũ mới thấy người đẹp Pattaya đó… Thân trên là bộ ngực đầy đặn tròn căng, phía dưới… Nhìn qua đã đánh sâu vào thị giác, dù sao kiểu chỉ mới nhìn thấy người trong ảnh như Ninh Vũ còn đang không ngừng shock x3 đây này.
A Sùng thấy vẻ trợn mắt há hốc miệng của Ninh Vũ, cảm thấy buồn cười, hỏi cậu: “Thích không?”
Ninh Vũ buột miệng nói ngay: “Không thích, quá giả rồi.”
“Ha ha ha, quả thật là lộ quá rồi, nhìn giả thật, nhưng bọn họ cũng đâu dễ dàng gì.” A Sùng đưa cậu đến quầy bar: “Nửa nam nửa nữ như bọn họ phải uống thuốc khống chế cân bằng hormone, hơn nữa bọn họ lên sân biểu diễn cũng phải uống gì đó để đảm bảo vẫn luôn… Tổn hại rất lớn tới thân thể.”
A Sùng vừa nói vậy, Ninh Vũ ngẩng đầu nhìn những “vũ nữ” trần trụi bày ra các loại tư thế gợi cảm kia, loại cảm giác kỳ quái không thoải mái trong lòng và xao động sinh lý đều mất sạch, ngược lại cảm thấy những người này hơi đáng thương.
“Uống gì không?” A Sùng nói: “Trước kia tôi từng học pha chế cocktail ở đây, muốn uống gì tôi pha cho cậu.”
“… Anh còn biết pha cocktail nữa?”

Cái gì anh cũng biết.
“Biết chứ, cái gì tôi cũng biết một chút.” Giọng A Sùng lại là loại thờ ơ thản nhiên đó: “Trước kia thích tới nơi này uống rượu, ông chủ ở đây chơi rất được, chúng tôi quen biết nhau, là ông chủ dạy tôi pha chế.

Vì thế, ra ngoài vẫn nên kết thêm bạn bè.”
Trong lòng Ninh Vũ lại nghĩ, anh quen biết tôi, hình như tôi không có gì có thể dạy cho anh cả… Chẳng lẽ lại dạy anh viết code?
A Sùng dẫn Ninh Vũ tới trước quầy bar, giới thiệu cho cậu người bạn đang pha rượu.

Ấy vậy mà người nọ lại là một người Mỹ, tên là Lucas.

Tóc vàng mắt xanh, vóc người rất đẹp, thấy Ninh Vũ nhìn sang, Lucas vừa đẽo băng vừa cười nói: “A Sùng lại dẫn bạn tới à.”
Anh ta trò chuyện đôi câu với A Sùng rồi lại đi pha cocktail.

A Sùng lớn tiếng hỏi Ninh Vũ trong tiếng nhạc: “Cậu muốn uống gì?”
Ninh Vũ cũng lớn tiếng đáp lời: “Anh pha giỏi nhất là món gì?”
Nói chuyện phí sức, A Sùng chỉ có thể nghiêng người lại gần bên tai Ninh Vũ nói: “Loại cocktail nào cũng biết pha, nhưng pha tốt nhất là loại cocktail lục sắc ấy, mấy cô em gái thích nhất món đó!”
Ninh Vũ tưởng tượng đến loại cocktail lục sắc, các cô em gái thích, chắc hẳn rất đẹp.

Cậu nói: “Vậy anh pha cho tôi một ly lục sắc.”
A Sùng cười, lấy ra ba chiếc shaker.

Ánh đèn lờ mờ, chùm đèn cầu* giữa sân thỉnh thoảng chiếu một chùm sáng lên mặt anh, ánh mắt anh sẽ lóe sáng lên dưới ánh đèn.

Đuôi mắt A Sùng dài, cười lên cứ cong cong, đảo qua đảo lại, khiến người ta nhìn mà đứng không vững.
(*chùm đèn cầu: loại đèn hình cầu hay dùng trong các quán bar dạng disco ball)

Ninh Vũ không biết A Sùng cho gì vào ba chiếc shaker đó, cậu chưa từng đến quán bar uống rượu, cũng không hiểu những thứ này.

Nhưng khiến Ninh Vũ ấn tượng tương đối sâu sắc là cốc nào A Sùng cũng đánh lòng trắng trứng vào, còn bỏ thêm lò xo.

Sau khi cho đồ vào, anh đóng kín ba chiếc shaker, hai tay mỗi bên cầm một chiếc, còn dư lại một cái dùng cổ tay trái và tay phải giữ chắc, sau đó bắt đầu shake.
Động tác này trong mắt Ninh Vũ đã vô cùng chuyên nghiệp, huống chi A Sùng còn giữ tư thế kia lắc cực kỳ lâu.

Ninh Vũ nhìn đồng hồ, lần đầu tiên anh lắc chừng năm phút.
Giữa đó ngừng lại một lúc, có lẽ hơi mỏi tay.

A Sùng nhờ Lucas cho anh một hớp nước, kết quả Lucas lôi một chai Schwarzbier* ra bật nắp nhét vào miệng A Sùng.

Trên tay A Sùng còn shaker nên không tiện đưa tay ra đẩy, mặt hơi cúi xuống, bia không uống kịp trào ra.

(*Schwarzbier, hay bia đen, là một loại rượu vang đen có nguồn gốc từ Đức.

Chúng thường có màu sẫm, đen với hương socola hoặc cà phê, và thường chứa khoảng 5% ABV.)

Uống cạn một chai, anh quay đầu hít sâu một hơi, nói với Ninh Vũ: “Thật thoải mái!”
Ninh Vũ cảm thấy ánh mắt A Sùng như hơi sáng lên.

Cậu hỏi: “Còn phải lắc một lúc lâu nữa à?”
“Đúng vậy, đại khái phải lắc mười lăm đến hai mươi phút, màu mới đẹp.

Cậu muốn uống lục sắc mà, ngũ nhan lục sắc phải lắc rất lâu.” A Sùng cười: “Lắc cái này phải có… tiếng Trung các cậu chắc gọi là cánh tay kỳ lân nhỉ, lắc một ly là tổn thương nguyên khí lắm luôn!”
Anh nói xong lại nghiêng người sang tiếp tục lắc ba chiếc shaker.
Ánh mắt Ninh Vũ không biết nhìn đâu, đành ngó mấy chiếc shaker trong tay A Sùng.

Nhìn lâu hoa mắt, cậu bắt đầu hơi váng đầu.
Suy nghĩ trong đầu bắt đầu phân tán, tản ra lung tung khắp nơi… Cậu nghĩ đến một đoạn code, nghĩ tới hộp cơm trưa mua ở cửa hàng 7-11, nghĩ đến sổ tay nhân viên công ty tháng sau nhậm chức có 113 trang, nghĩ về cuộc sống nề nếp quy tắc của cậu, nghĩ tới cuộc sống thành lối mòn không thay đổi của mình.
Những quy tắc không nhìn thấy kia trói cậu thật chặt, cậu là đứa trẻ ngoan, học sinh giỏi, con trai ngoan trong miệng mọi người.

Đợi đến sau này cậu sẽ là người cha tốt, nhân viên tốt, một thành viên tốt trong xã hội, phải không.
Cậu cảm thấy trọng lực của huyết dịch đang kéo mình rơi xuống.
Mà A Sùng lại là bất ngờ ngoài quy tắc kia.
Cậu sống theo quy tắc rất nhiều năm, đột nhiên muốn thử làm một người “không bình thường”.
A Sùng vẫn còn đang lắc.

Cánh tay của anh lắc thành hình vòng cung đẹp mắt, lắc tới mức Ninh Vũ chóng mắt.

Có một phục vụ chỉ mặc một cái quần lót cầm khay đi ngang qua, trong khay là… dưa Hami bị đẽo thành hình… Cô ta lại gần cọ cọ, cầm tay Ninh Vũ đặt lên…, đút cậu ăn cà chua bi.
Cà chua bi ngọt ngọt chua chua.

Ninh Vũ đẩy nhân viên phục vụ kia ra, cho cô ta tiền tip, cô bé kia còn muốn ngồi lên.

Bên kia hình như A Sùng đã lắc đủ thời gian, đầu tiên anh buông chiếc shaker kẹp giữa hai cổ tay xuống, sau đó đặt hai chiếc shaker trên tay trái tay phải lên bàn.
Không biết có phải anh đã trợn mắt nhìn cô gái kia hay không, chờ đến khi Ninh Vũ được thả ra, quay đầu nhìn lại, A Sùng lại đang cười, chẳng hề mang vẻ mặt nghiêm túc.
A Sùng lấy lò xo trong ly ra, sau khi rót thứ trong ba chiếc ly từ trên xuống dưới, tổng cộng có năm màu sắc đỏ vàng tím xanh lam xanh lục phân tầng, tầng trên cùng tràn ra khỏi miệng ly, có một lớp bọt mịn đẹp mắt giống như đám mây vậy.
Ninh Vũ thưởng thức ly cocktail lục sắc này, hỏi: “Nó có tên không?”
“Có, tên rất tục: cầu vồng thiên đường*.” A Sùng cười, anh từ trong quầy bar đi ra: “Uống cocktail đắt lắm, chúng ta gọi một két bia lên trên uống, cho cậu thử bia Thái.”
Bọn họ lên tầng trên.

Ninh Vũ dè dặt bưng ly cocktail kia lên cầu thang, nhưng lúc đi ngang sàn nhảy cậu bị một người đẹp tóc dài xoay người đụng trúng, Ninh Vũ suýt nữa ngã xuống.
(*cầu vồng thiên đường hay còn có tên là Rainbow Heaven, là tên một loại cocktail, thành phẩm như thế này. 
Có thể xem video công thức và cách pha chế ở link dưới, bắt đầu từ 1:33 tới 2:30
https://.facebook.com/watch/?v=883400805514887)

Người không ngã, nhưng cầu vồng thiên đường lại rơi xuống đất.

Người đẹp nói xin lỗi rồi đi, ly cầu vồng không dễ có lại vỡ dưới chân cậu, Ninh Vũ vẫn còn đang ngây ngốc không biết làm sao, A Sùng đã đi tới an ủi cậu: “Vốn chỉ là thứ đồ làm nhìn chơi thôi, uống không ngon, không sao đâu.”
Nhưng mà chưa từng có ai tốn hai mươi phút lắc một ly cầu vồng cho cậu cả.

A Sùng vẫn có vẻ không để ý, dường như giống như những gì anh nói, anh làm gì chỉ hưởng thụ quá trình, vui vẻ là được rồi, cũng không thèm để ý kết quả.
Anh kéo Ninh Vũ bước qua mảnh vỡ ly cầu vồng thiên đường ấy, đi tới trước bàn nhỏ.
A Sùng cầm một chai bia bên trên vẽ hình con hổ, anh mở một chai, hai chai, ba chai… Từ từ mở hết bia, uống cạn sạch, bọn họ uống mãi tới khi Ninh Vũ quên mất ly cầu vồng thiên đường kia, trong đầu chỉ còn lại choáng váng, trong miệng chỉ có vị chát của bia đá.
Đoạn thời gian men rượu xông lên não ấy, Ninh Vũ không nhớ rõ đối thoại giữa mình và A Sùng.

Cho đến khi uống sạch bia, A Sùng mới kéo cậu xuống dưới, cũng chính vào lúc này, cậu mới phát hiện mình không mặc áo, hình như là nóng quá nên lúc chơi trò chơi đã cởi xuống.
Sau khi ra khỏi quán bar đó, A Sùng ôm vai cậu.

Ninh Vũ cảm thấy đi không vững, cũng chỉ đưa tay khoác lên vai A Sùng.

Hơi nóng bên ngoài ập tới, Ninh Vũ cảm thấy cả người mình nóng lên, A Sùng cũng vậy.
Hai tên đàn ông cởi trần khoác vai nhau đi trên đường lớn, chỉ thoáng chốc đã hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người, hình vẽ trên vai, trên gáy Ninh Vũ lại chói mắt, người đi đường liên tục đưa mắt nhìn sang, nhưng lúc nhìn tới lại không có vẻ khinh bỉ.
Mỗi một giây phút trên con đường này đều xảy ra những chuyện liên quan đến tình dục, nó tồn tại vì tự do.

Không quản bạn là nửa nam nửa nữ, là nam với nam, là nam với nữ, là nữ với nữ đều không vấn đề gì.

Thấy có người hôn nhau ngoài đường, mọi người đều sẽ chỉ cười liếc mắt nhìn, sau đó dời mắt nhìn sang chỗ khác, nhìn xem người tiếp theo đi ngang qua mình… là gương mặt đẹp, hay là mông cong, là ngực đầy đặn hay làn da trắng nõn.
Nhưng đi qua con đường khu đèn đỏ kia mấy phút, có lẽ đó là chuyện to gan khác người nhất – đối với một chàng trai Trung Quốc tự kiềm chế mình hơn hai mươi năm mà nói – đời này Ninh Vũ từng làm…
Cậu uống say túy lúy, cùng khoác vai với một chàng đẹp trai cởi trần, một tay cầm áo, gò má chạm vào nhau.

Đèn đường là màu hoa mân côi* mập mờ, bọn họ loạng choạng lảo đảo bước đi, bước đi, có một người da trắng cao lớn nhìn mông Ninh Vũ huýt sáo, cậu cười nhìn lại, giơ ngón giữa lên nói: “Fuck you!”
(*hoa mân côi (Rosa Rugosa) là một loài hoa hồng bản địa miền đông châu Á)

A Sùng kéo ngón giữa của cậu xuống, nắm vào trong lòng bàn tay.

Ninh Vũ cảm nhận được môi của đối phương lại gần, lướt qua gò má cậu, giống một nụ hôn như gần như xa.
Trước khi lên taxi, A Sùng hỏi cậu: “Cậu ngủ một mình sẽ không thấy buồn chán đấy chứ?”
Anh hỏi thật tùy ý, giống như đang hỏi cậu có muốn hút điếu thuốc không.

Nhưng anh nhìn Ninh Vũ, trong mắt có ý tứ hàm xúc kỳ lạ khác.
Tới rồi.
Đầu tiên Ninh Vũ không đáp, cậu đang suy tư, có lẽ phải xảy ra gì đó mới đúng.
Bọn họ uống say, nơi này là Pattaya, xảy ra chuyện gì cũng đều rất hợp lý.

Trong đầu Ninh Vũ có một bản nhạc, sôi trào, nhịp trống đánh thẳng vào màng nhĩ cậu.

Trong tiếng nhạc mà não chế tạo ra, cậu nói với A Sùng: “Trên tóc anh có gì đó kìa.”
Nói xong cậu đưa tay ra, chạm vào tóc A Sùng…
Sau khi uống rượu, A Sùng càng có vẻ biếng nhác hơn.

Chờ đến khi anh chậm rãi nâng mắt lên nhìn, anh thấy đầu ngón tay Ninh Vũ dừng trước mắt mình kẹp một chiếc bao cao su.
A Sùng chuyển tầm mắt lại nhìn lên mặt Ninh Vũ, cười.
“Học lén trò ảo thuật của tôi?”
“Cũng không khó.” Ninh Vũ cố gắng khiến giọng mình không có vẻ hồi hộp, tùy ý tự nhiên hơn một chút.

Cậu lắc lắc bao cao su trên ngón tay: “Sao nào, có hứng thú không?”.