Thành Phần Cá Biệt

Chương 36: C36: Ăn Tỏi Không Cường?




Đối với việc đại tỷ lần nữa bị bắt phao, cư dân trong trường lập tức dậy sóng. Có nhiều ý kiến cho rằng không có lửa làm sao có khói, đại tỷ bị nghi gian lận đến mấy lần, lần này bị bắt tận tay, còn oan ức gì nữa? Buồn thay cho cái danh đội trưởng đội Bảo Vệ Chính Nghĩa, mang tiếng làm việc tốt cho mọi người, thế mà lại không làm được việc tốt cho chính bản thân mình.

Phe ngược lại cho rằng chuyện này có uẩn khúc, nhưng rõ ràng bị đuối lí. Đại tỷ gây thù chuốc oán với quá nhiều người, khả năng cao là có người trả thù. Biển trời mênh mông, sâu nhất vẫn là lòng người. Việc một trường cấp II tự nhiên có "đại tỷ" hẳn sẽ gây ngứa mắt rất nhiều cá thể. Nhưng biết sao được, Ái Lạp làm ra bao nhiêu chuyện tốt, gần như lập ra trật tự cho cả cái trường này. Nó không làm, thì ai xứng với cái danh ấy đây?

Việc gì ấm ức, mò đến ôm chân đại tỷ.

Việc gì muốn nhờ, xoè tiền dâng đại tỷ.

Muốn bày tỏ lòng mến mộ, nghiêng mình kính cẩn biếu đại tỷ một cân KitKat.

Chuyện này sau một năm vốn đã trở thành truyền thống, không thể vì cái lí do "ngứa mắt" mà chối bỏ được.

Page chống bùa giờ còn đổi thành fanclub của đại tỷ rồi, chúng mày là cái thá gì?

***
Trong phòng tối, điều hoà bật ro ro, rèm cửa kéo kín mít chỉ lọt vài tia sáng vào phòng. Trịnh Gia Ái Lạp đêm hôm qua quẩy đến 12 giờ, sáng nay ngủ trương thây nứt xác gần 10 giờ chưa dậy. Bình thường, mùi đồ ăn nấu cơm ở dưới không thể lọt vào phòng khi nó đóng cửa, thế mà hôm nay cái mùi bánh bao thơm phức lại xông lên tận óc Ái Lạp, làm con bé tọp tẹp mơ mình đang được ăn bánh bao.

- Ầu, chảy dãi thật. Hoá ra thí nghiệm về con chó trong sách sinh không sai...

Nghe được tiếng mắng hơi gượng, Ái Lạp chẹp miệng lờ mờ mở mắt. Đột nhiên nó ngồi bật dậy, miệng hét lên, vơ lấy cái gồi đập liên tục thật mạnh vào mặt thằng đang ngồi cạnh giường. Tiếng hét vang dội xuống tận tầng 1, đến cả Vinh đang phụ bác giúp việc nấu ăn còn nghe thấy loáng thoáng, phải mở đài to lên để át đi:

- ĐẬU PHỤ MUỐN ĂN TỎI HẢ CƯỜNG?!!!

Cường được ăn liên hoàn cước vào mặt, cái bánh bao trên tay bất động giơ ra giữa không trung, mắt nhắm tịt vì không có cách nào mở. Đợi đến khi Ái Lạp đánh mệt ngồi phịch xuống giường, thằng nào đấy mới chịu thu cái lông mày đang nhíu chặt của mình lại, thay thế bằng nụ cười mỉm tiêu chuẩn:

- Chào cậu, mời cậu dậy ăn sáng, à, xế sáng.

- "Xế sáng" cái đầu mày!

Ái Lạp gắt gỏng bò xuống giường, trút giận một lát rồi xỏ dép vào nhà vệ sinh. Con bé lọ mọ trong đấy khá lâu, đoạn vừa đánh răng vừa ngó ra hỏi, cái mồm vẫn còn dính đầy bọt kem:

- Sao mày biết nhà tao?

- Tìm.

Tìm? Tìm kiểu gì nhỉ?

- Thế mày đến đây làm gì?

- Dạy phụ đạo.


- Cho ai?

- Cho Ái Lạp yêu.

- Phụt!

Ái Lạp nghe xong sặc luôn miếng nước ở miệng, vội vội vàng vàng nhổ hết bọt ra bồn rửa mặt. Nó vớt nước hất lên mặt, thầm tự nhủ thằng này điên rồi, vụ gian lận lo còn chưa xong mà nó đòi kèm Ái Lạp phụ đạo. Chẳng lẽ nó rảnh quá, hay nó lại cãi cọ gì với Bảo, muốn nhảy sang đây bày trò trêu tức thằng bé?

- Mày với Bảo lại cắn nhau à?

- Không, sao mày lại nghĩ thế? Tao hay cắn lắm hả?

Cường nhẹ nhàng gấp lại chăn gối cho Ái Lạp, xoay đầu hỏi. Ái Lạp không biết nên trả lời thấy nào, từ "ừ" nghẹn ở cổ họng, nuốt xuống không được mà phun ra chẳng xong. Nó bất lực giật khoé miệng, cáu kỉnh vò tóc. Mới thi khảo sát xong, bây giờ Ái Lạp chỉ muốn chơi thôi, tự nhiên hâm dở lại bị bắt học, chán chết đi được!

- Đang yên lành học làm gì?

- Thế mày không biết chúng nó đang đồn ầm lên nói không có lửa sao có khói à?

- Rồi sao?

Ái Lạp ngây ngốc lập tức bị Cường lườm cho nát mặt. Trên môi Cường vẫn giữ nguyên nụ cười đẹp như hoa nở, sát khí đằng đằng, đặt phịch cái chăn xuống rồi bước tới dí đầu Ái Lạp:

- Người đời chửi mày ngu, mặc dù mày ngu thật, nhưng tao đau lòng.

- Nhưng mà...

- Má hôm nay ngon đấy, muốn bị cắn không?

-....

Sao cứ ở với tao là mày lại nói nhiều thế hả Cường? Ái Lạp khóc thét, cuống cuồng đẩy Cường ra rồi chui tọt và nhà vệ sinh.

Rốt cuộc thì đại tỷ của bang Thống Trị Thế Giới, với đôi má hồng phúng phính đáng uy hiếp, vẫn bị bắt ép lôi sách vở ra học bài.

- Ê, chỗ này, sau "to" sao lại chia đuôi "-ing"?

- "To" ở chỗ này không đi riêng, nó là một cụm, cụm "with a view to".

Mồm Ái Lạp méo xệch, cảm giác như đèn trong phòng hơi tối, muốn thay bóng soi rõ cái mặt Cường xem nó nói thật hay giả. Sau khi lên mạng tra thử đáp án, con bé bỗng trở nên khó ở, phàn nàn về giáo viên trên lớp:


- Thế mà cô trên lớp lại bảo cứ sau "to" để yên tất. Hôm nào đến tiết Anh mà cô hỏi "anh chị có giỏi lên dạy thay tôi này", tao sẽ kêu "để Cường ạ" cho xem!

-....

- Sao thế?

- Tao phát hiện ra khả năng cà khịa người khác của mày thuộc hàng vương giả Ái Lạp ạ.

Cường mím môi, thở dài đối diện với đôi mắt đen láy ngây thơ của bạn bên cạnh. Hai đứa ngồi trên giường lớn, Ái Lạp nằm sấp úp mặt xuống học, Cường ngồi thẳng ngay ngắn, chỉ chờ Ái Lạp sai để mình được lấy tay đập mạnh vào đầu con não tôm này. Tới lúc bị đánh quá nhiều, Ái Lạp xoa đầu ngồi bật dậy, gào cái mồm lên:

- Tao chịu hết nổi rồi đấy, mày đánh đau chết đi được! Tao học được một chút, mày đánh một cái chữ lại rơi ra ngoài. Mày có biết Việt Nam cấm giáo viên đánh vào đầu học sinh không?

- Ồ, thế các thầy cô hay đánh vào đâu?

- Vào mông!

- Ồ?

Trịnh Gia Ái Lạp phun ra xong lập tức muốn cắn lưỡi tự sát, ước gì có thể hút hết những gì mình nói rồi nuốt xuống bụng. Nó vò đầu bứt tai lăn lộn, cuối cùng đành phải nói át:

- Tóm lại là không được đánh, không được đánh biết chưa hả?

Ái Lạp hét vào mặt Cường, bất lực nhìn thằng bạn tóc vàng cứ nhe nhởn cười cười. Cường im lặng không nói gì, đoạn cậu rất từ tốn lật trang sách, gật đầu ra vẻ đã hiểu:

- Thế thì đánh vào mông vậy.

- Tao giết mày!!!

- Đùa thôi!

Cường bật cười, vươn tay xoa đầu Ái Lạp, còn giả vờ thổi phù phù cho nó hết đau. Cường bất ngờ bò tới nên Ái Lạp phải nhắm tịt mặt lại, để cho cậu vò rối tinh rối mù tóc mình rồi mới chịu thả ra.

Phải nói thật, trước đây lúc Cường mới về Bảo truyền đạt cho Ái Lạp nhiều thứ lắm. Tỉ như trai tây phóng khoáng, trai tây không biết cách biệt nam nữ các thứ khiến Ái Lạp rất sợ Cường. Nhất là hai đứa đang ở nhà nó, bố nó mẹ nó với Vinh ngồi ngay bên dưới. Giờ chẳng may manh động, Cường quen thói cắn cho nhát đúng lúc Vinh đi lên thì ăn cờ. Song được Cường cất công đến dạy cho thế này, chứng kiến cậu quan tâm đến thứ mà mọi người vốn chẳng cho là to tát, Ái Lạp cảm thấy thật ra vị "trai tây" này không xấu như Bảo nói.

Ờ, thằng Bảo, hình như đứa nào qua mồm nó cũng bị bôi đen hết. Từ Trí, An hay Quỳnh Giao cũng đều vậy cả.


Như hiểu được ý nghĩ của Ái Lạp, Cường cười nhe hàm răng trắng sáng của mình ra, vô tình làm Ái Lạp run lẩy bẩy cúi xuống học tiếp. Học, phải học thôi, học vì cha già mẹ yếu, học để gánh vác đất nước tương lai. Học rồi mai này lên làm bộ trưởng bộ giáo dục, ban xuống cái công văn huỷ cha môn Tiếng Anh đi, cho con em mai sau đỡ mệt người.

Mấy bác trên sở đúng là chẳng có tí chí khí tiến lên nào cả. Sao cứ phải học tiếng nước ngoài, trong khi có thể nghĩ cách bắt nước ngoài học tiếng nước ta? Đợi đấy, đợi đến lúc Ái Lạp lên làm bộ trưởng, Ái Lạp triển cho mà xem.

Học đến 12 giờ trưa, cơm canh đã dọn sẵn, Vinh đảm đang dịu hiền lên nhắc chị xuống ăn cơm. Thằng bé bàng hoàng phát hiện cửa bị khoá trái, mặt mày lập tức tái mét, miệng mấp máy mấy chữ s o s rồi phi thẳng xuống tầng một, gào như trời sập:

- Bố ơiiii, mang rìu lên phá cửa!!!...

Lúc ấy Ái Lạp vẫn còn đang nhởn nhơ ngồi trong phòng, quên mất đã đến giờ ăn cơm, và cái chốt cửa nhờ sự lo sợ bị bắt gặp bị cắn của nó nên vẫn chưa được mở.

***
Bảo có cảm giác đã xảy ra chuyện chẳng lành mà cậu không hề hay biết.

Ái Lạp vẫn như bình thường, mồm quang quác như gà, ca múa bay nhảy gây chuyện khắp sân. Mới vừa nãy thôi nó còn xông vào dần cho anh lớp 9 te tua vì cái tội bắt quả tang chụp lén quần trong bạn nữ. Anh kia xấu hổ, nhớ đến Ái Lạp không phải hạng người tốt lành gì, bắt đầu khó chịu gân cổ lên phản bác:

- Mày còn ra vẻ làm gì khi bản thân mày là một đứa gian lận, hả đồ nhơ bẩn đáy của xã hội?

- Kể cả có là đáy của xã hội thì cũng là cái đáy anh phải đội lên đầu đấy anh trai.

Ái Lạp nhoẻn miệng cười, tiếp tục thụi mạnh vào bụng người nọ tới khi thầy giám thị chạy đến. Ngoài hành lang nhanh chóng trở nên ầm ĩ hỗn loạn, tiếng kêu gào đau đớn cùng tiếng can ngăn hoà vào với nhau, xen lẫn cả tiếng khóc oan ức của mấy chị gái. Trong lúc con bạn cùng bàn giằng co với giám thị, Bảo hẵng còn thảnh thơi ngồi trong lớp, cố nghĩ xem dạo này nó có gì lạ.

Dạo này nó với cậu cứ xa dần kiểu gì ý.

Dạo này thời gian cậu độc chiếm nó hình như bị cắt đi ý.

Vấn đề nằm ở đâu nhỉ?

À, Bảo hiểu rồi, Bảo thấy rồi.

Thấy rằng người kì lạ ở đây không phải Ái Lạp, mà là Cường.

Thằng nhóc với mái tóc vàng óng, để mái quá dài nên phải mượn cái kẹp tóc của Quỳnh Giao kẹp tạm, con ngươi thì xanh đến chói mắt, mồm chả bao giờ chịu thở ra chữ nào. Vậy mà hôm nay ngoài hành lang vừa phát ra tiếng ồn ào, cậu ta đã chạy vội ra, một mặt cố phân minh với giám thị, một mặt đè cái chân đang đá nốt của Ái Lạp lại, còn lườm lườm con bé.

Việc gàn Ái Lạp trước giờ không phải việc của Bảo à?

Không đúng, mỗi lần Ái Lạp sinh sự, hình như cậu toàn cổ vũ cho nó đánh mạnh hơn.

Thế nên bây giờ bạn Cường kia là đang định làm gì đây? Hả Cường ới?

Bảo nhìn Cường ghì chặt Ái Lạp trong lòng, bình tĩnh xin giám thị không lôi nó lên phòng hiệu trưởng mà lòng cay cay. Chúng nó thân nhau như thế từ khi nào? Rõ ràng trước đây dù Cường tỏ ra thân thiện với Ái Lạp, con bé vẫn phải nhìn mặt Bảo rồi mới dám đối đáp lại cơ mà? Giữa Cường với Ái Lạp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Bảo không biết?

Chúng mày lén lút trèo rào sau lưng bố mày à?

Lại nói đến Ái Lạp, nhờ Cường xin xỏ mỏi mồm mà không bị lôi lên phòng hiệu trưởng thật. Mọi người chỉ thấy anh lớp 9 nằm lăn lộn ra đất kêu á á a a, lúc vạch ra lại chẳng thấy vết thương nào trên mình mẩy anh cả. Anh ta tái mặt, nghĩ bụng Ái Lạp toàn đạp vào chỗ trọng yếu, chẳng nhẽ lại bảo thầy tụt quần em ra mà kiểm tra? Anh lớp 9 đuối lí, không thanh minh được gì, chỉ đành nghẹn cục tức trong ngực mà chịu đựng nỗi đau thể xác.

- Chưa xong, anh còn chưa xoá tấm ảnh.


Ái Lạp liếc sơ qua một chị đang an ủi bạn mình, hất đầu ra vẻ đầu gấu lắm. Cơn giận của người đang nằm ăn vạ dưới kia có vẻ đã lên đến đỉnh điểm, anh ta giữ chặt điện thoại trong túi quần, nhất quyết phủ nhận:

- Mày điên rồi! Tao không chụp thì làm gì có ảnh?

- Không chụp, này thì không chụp!

Ái Lạp giật ra khỏi người Cường, nhảy vào bẻ ngoặt tay đối phương ra đằng sau, móc cái điện thoại của anh ta lên. Nó chẳng thèm nói nhiều, cục súc ném bay điện thoại ra giữa sân trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Thứ đồ điện tử đắt tiền theo quán tính vẽ một đường cong trên không trung, lộn dưới đất vài vòng rồi dừng lại trong tình trạng vỡ nát. Mặt anh lớp 9 cứng đờ, miệng há hốc mà không thốt ra nổi chữ nào, hoàn toàn lâm vào tình trạng chết sững.

- Mày dám!!!

- Alo bố ạ, vầng con gái yêu của bố đây. Tình hình là con mới lỡ trượt chân ngã làm rơi con Iphone 6 của người ta, bố xem rồi thu xếp đền hộ con với!

- Ơ con trượt chân thật, bố không tin à? Đâu, con có ném điện thoại của người ta đi đâu, bố này buồn cười!

- Bố tôi bảo sẽ đền cho anh rồi đó, thấy tôi đáng yêu không?

Ái Lạp mỉm cười, ngồi xổm xuống cho bằng với anh lớp 9, mắt chớp chớp tỏ ra đáng yêu. Đôi mắt người đối diện hằn đầy tia máu, hơi thở dồn dập, rõ là nếu có cái xẻng ở đây, anh ta sẽ không chần chừ đào đất rồi chôn sống Ái Lạp.

Bảo nhìn một màn phía bên ngoài, lập tức không nhịn nổi ôm bụng phì cười.

Đội trưởng nhà mình đáng yêu chết mất, đến đánh người cũng thấy đáng yêu.

***
Hôm nay theo thường lệ, sau khi tan học Cường sẽ về kèm phụ đạo Anh cho Ái Lạp. Trí báo tin đã moi được vài thứ hay ho từ vụ Ái Lạp gian lận, Bảo gật đầu, hẹn ngày khác gặp rồi lén lút đi theo hai đứa kia.

Lâu lắm rồi Bảo mới phải khổ sở rình rập như thế, lần cuối cậu phải làm điều này chắc tít từ đợt Valentine năm kia. Hai đứa đi đằng trước cứ ríu ra ríu rít như đôi chim non, thi thoảng Bảo còn thấy Cường ngửi tóc Ái Lạp rồi gật gù nói gì đó mà cậu nghe không rõ. Mùi chua trong người Bảo đã sặc đến tận cuống họng rồi, nếu giờ mà chúng nó dám đi hẹn hò riêng với nhau, cậu sẽ cầm cành cây xiên chết từng đứa một chứ không buồn nhẫn nhịn nữa.

Bảo đi theo Ái Lạp và Cường tới tận nhà của Ái Lạp. Lúc đến nơi cậu có phần ngẩn người, song sự cay cú nhanh chóng thế chỗ cho những bất ngờ. Cay quá, cay hơn mì cay. Chúng nó dám hẹn nhau đến nhà riêng luôn ạ! Bảo đứng nấp sau cột điện, trông hai đứa bước vào nhà rồi lập tức ra đứng ở trước cửa.

Cậu tính toán rằng giờ mà bấm chuông là chúng nó biết cậu ở đây ngay. Cửa này cài khoá an ninh, không dễ như khoá sắt chọc vài ba cái là mở ra được. Bảo xem xét xung quanh một lượt, nhớ được ban sáng nhà Ái Lạp không bật chế độ điện giật chống trộm, lập tức vác cặp leo tường. Tường thì trơn, nhưng trên cửa nhà có chỗ hở luồn được chân vào. Với chiều cao chưa dậy thì xong, Bảo mất khá nhiều thời gian chật vật trước cái cổng lớn. Mãi lâu sau cậu mới ném được cặp vào, đang định trèo qua thì phía dưới có tiếng còi ô tô, cùng với đó là giọng cười nhe nhởn của bạn Vinh bé nhỏ:

- Ôi anh ơi, mở cửa mà vào chứ ai lại trèo thế, xấu chết!

Bị bắt gặp, Bảo cứng người, không biết nên làm gì cho phải. Vinh nén cười, mở cổng rồi mời Bảo vào nhà, cái đầu nhanh nhạy của cậu em đã sớm đoán được lí do Bảo ở đây. Thật ra cậu cũng tức hai con người kia lắm rồi. Chả hiểu mấy ông bà chơi trò học hành gì, cứ lên phòng là lại chốt cửa. Vinh không ưa, nhưng cũng không muốn gọi Bảo sang dằn mặt. Giữa lúc đang phân vân thì Bảo đến, may quá đỡ nghĩ mệt đầu.

Vinh dắt Bảo lên tầng 2, chỉ cho Bảo cái lỗ nhìn trên cửa rồi đứng gọn sang bên. Bảo nhíu mày vì hành động nhìn trộm này không ổn lắm, nhưng nhận được vẻ mặt "chẳng sao đâu, hay lắm" của Vinh thì vẫn miễn cưỡng ngó vào.

Trong phòng có hai con người đang ngồi trên giường, một đứa ngồi trước cắm mặt vào sách vở, một đứa ngồi sau đang rất tâm huyết đấm lưng cho đứa kia. Trán Bảo giật giật, phát hiện chốt cửa không mở, máu điên tràn về như nước lũ. Cậu đưa cho Vinh một tấm thẻ, dặn rằng cần đền bao nhiêu thì cứ rút, rồi bất ngờ đá mạnh lên cửa khiến nó tung ra đập sầm vào tường.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Ái Lạp trong phòng hẵng còn đang ớ lên một cái. Con bé nhìn thấy bạn cùng bàn mặt xám tro, đứng sừng sững trước cái cửa hỏng chốt. Bảo cười lạnh, thả phịch cái cặp xuống đất, đôi mắt sâu hút dưới mái tóc khẽ loé lên vài tia đỏ, khoan thai nói:

- Vui quá nhỉ?

***