Thành Phần Cá Biệt

Chương 16: C16: Chiến Tranh (1)




"Tại sao Trí lại bênh con nhỏ đó?"

Đan nước mắt chực rơi, đối diện với Trí mà mặt phiếm hồng. Chị không phục giậm chân, tay vò nát cả một mảng áo.

"Cậu bớt bớt lại đi, càng ngày càng quá đáng rồi đấy!"

Trí mặt không đổi sắc mắng, nhưng suy cho cùng đây là bạn cậu từ hồi bé tí, không nỡ đánh nó thật.

"Khỏi cần nhiều lời, động vào người của tôi, tôi đánh. Anh bênh chị ta, tôi đánh cả đôi."

Bảo đằng sau lạnh lùng chen vào, tiếp nhận ánh mắt sững sờ của cả Trí và Đan, thản nhiên vứt cặp xuống đất.

"Đại ca, cậu..."

Trí nghẹn họng, chuẩn bị về tư thế phòng thủ....

***
- Hai người.... đã làm cái quái gì vậy..?

Ái Lạp nhìn Bảo cùng Trí bầm tím xây xát từ đầu tới chân, bỗng dưng dâng lên cảm giác chán không buồn nói. Nó ôm mặt, phất tay ra hiệu cho mấy thành viên trong Thống Trị Thế Giới tiến lên, cầm tiền đi mua bông băng thuốc sát trùng. Bảo quyết định giữ im lặng, ngồi thụp xuống ghế vắt chéo chân. Trí thì không được bình tĩnh như thế, anh ta kéo lấy tay Ái Lạp, tức giận kể lể:

- Giờ tỷ chọn đi, em hay là đại ca?

- Hả?

Ái Lạp vốn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu hiện lên ba dấu hỏi chấm. Nó bị vẻ kiên quyết của Trí đâm mù mắt, đầu nhanh chóng toát đầy mồ hôi, xoay mặt đi muốn trốn tránh liền bị kéo ngược trở lại. Hai tay Trí giữ lấy mặt Ái Lạp, điên cuồng lắc và hét:

- Đại ca nói em cút, không muốn nhìn thấy mặt em. Giờ tỷ phải chọn, một là ở bên đại ca và không thấy em, hai là chọn em và từ biệt đại ca!

Một tiếng "choang" vang lên giữa không gian hỗn loạn, cái bình hoa trên bàn bay về phía Trí với vận tốc ánh sáng. Anh ta nhanh nhẹn né được, nhưng bình hoa thì đập vào tường vỡ tan tành. Sắc mặt Bảo không được tốt lắm, tóc cậu rũ xuống che khuất u ám nơi đáy mắt, cái tay vẫn còn đang giơ lên giữa không trung:

- Bỏ tay ra khỏi mặt nó.

- Đéo bỏ!

Trí cười khẩy, bật lại ngay tức khắc, thuận thế được đà ôm Ái Lạp vào trong lòng. Anh ta biết rõ Trịnh Gia Ái Lạp là cái vảy ngược trong lòng Bảo, ý muốn trêu ngươi càng hiện lên rõ ràng. Hơn nữa, đại tỷ nhà này bé bé xinh xinh lại mềm mềm, người thơm kinh khủng khiếp, được ăn đậu hũ là vinh dự lớn lao, dại gì mà buông sớm.

Chó mèo đánh nhau ruồi muỗi chết, cả một đám loi choi nhìn mùi thuốc súng nồng nặc giữa đại ca và phó bang, im thít đứng hết vào góc tường. Tất cả đều là người biết điều, hiểu được sức mình nhỏ thì làm việc nhỏ thôi, còn công to việc lớn như dăm ba vụ chiến tranh nội bộ này tốt nhất nên để Ái Lạp giải quyết.

Nghĩ đến cái chổi lông gà chết tiệt của bố ở nhà, Ái Lạp giơ chân đá Trí ra, đầu đau như búa bổ. Mẹ nó, từ hôm qua đến giờ bị va chạm thân mật với con trai không biết bao nhiêu lần, cứ đà này bố mà biết chỉ có ăn đòn nát xác. Con nhỏ nháy mắt với phía sau, đám loi choi lập tức hiểu, kéo Trí xuống nịnh nọt cho căng thẳng giảm bớt, bản thân nó thì đeo cặp lên vai, lôi Bảo ra ngoài.

Đại ca của bang Thống Trị Thế Giới có vẻ không được vui lắm, mặt cứ xầm xì, mồm câm như hến. Ái Lạp nắm lấy tay Bảo đút vào túi áo mình, tại trời đang lạnh, nó có đeo găng tay còn Bảo thì không. Bảo hơi chững lại, tự nhiên nhếch mép tủm tỉm cười làm Ái Lạp thấy khó hiểu kinh. Chẳng nhẽ dạo này con trai cũng thất thường như con gái à, mới lên cơn xong mà giờ đã cười được rồi? À quên, Bảo từng nhận mình không giống những thằng đàn ông khác mà nhỉ?


- Thế... mày chọn ai?

Sau một hồi im lặng Bảo mới bắt đầu cất tiếng hỏi, Ái Lạp thầm tự nhủ thôi ăn cứt rồi, lại lên cơn rồi. Mắt Ái Lạp đảo liên hồi, mồ hôi rịn ra lấm tấm, đầu chạy qua 7749 ý nghĩ nhưng không thể nghĩ ra cách nào thật sự ổn. Nó ờm à cả phút đồng hồ, rốt cuộc vẫn dừng ở trạng thái phân vân, không đưa ra được quyết định chính xác. Nếu hiện tại xuất hiện thanh cảm xúc, Bảo sẽ không chần chừ mà thả nút phẫn nộ. Chọn thôi, có cần phải đắn đo thế không? Chả nhẽ trong lòng Ái Lạp, cậu và Trí được xếp ở vị trí ngang bằng?

- Trịnh Gia Ái Lạp!

Cảm xúc của Bảo lại quay về con số âm, bàn tay đặt trong túi Ái Lạp cũng siết chặt. Cậu giữ lấy gấu áo con đằng trước, thu hết bối rối của nó vào trong mắt, cau có muốn nổi giận đến nơi. Giữa lúc máu điên sắp sửa phun trào, Bảo nghe thấy tiếng Ái Lạp lí nhí trả lời, bao nhiêu cáu tiết bỗng dưng bay hết:

- Ờ thì, không có mày sẽ không có Thống Trị Thế Giới, không có cả Trí. Mày phải hiểu là mày quan trọng hơn chứ?

- Tức là mày chọn tao?

- .....

Ái Lạp quyết định không nói nữa, để cho thằng bạn cùng bàn tự hiểu. Thật ra Ái Lạp khôn lắm, nó vẫn chưa dám quyết định là nên giữ ai, cuối cùng đành dùng cách nói mấy câu mập mờ cho Bảo tự suy diễn. Nói chung phải mau nghĩ cách cho hai người này làm lành thôi, không có đau đầu lắm.

***
Người ta thường nói, phụ nữ giận nhau 5 năm, đàn ông giận nhau 5 phút, thế nhưng hai ông con trai nhà này giận nhau cả tuần rồi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Nếu muốn khái quát chút ít về cuộc sống của Ái Lạp trong một tuần đó, cũng chỉ có vài chữ này để hình dung: Cứ như đang đứng trong chiến tranh thế giới thứ III vậy!

Trời đông lạnh buốt, Ái Lạp mở lịch trong máy điện thoại ra, phát hiện Noel đã gần kề, năm nay không biết nên mua gì làm quà cho bố mẹ. Nó chán nản ngồi ở ghế đá dưới sân trường, mồm gặm cái bánh mì thịt xiên, thở dài đầy ảo não. Noel đến thì vui thật, nhưng kèm theo đó là thi cử sát đít, thoắt cái đã đến lúc phải thi học kì, còn nó thì không muốn học tí nào.

- Đại tỷ!

Âm thanh trầm đục bất chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Ái Lạp. Nó ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là nụ cười chói loá như vàng bốn số chín của Trí. Ái Lạp rùng mình, cả người co lại, mếu máo muốn khóc:

- Lại gì nữa.....

Chiến tranh thế giới thứ III đã diễn ra cả tuần rồi đấy, cho tôi nghỉ tí đi!

- Hì hì, nghe nói tỷ thích KitKat trà xanh, hôm qua chú em mới ở Nhật về cho cả gói, hàng xịn chính hiệu nhé!

Trí dúi cả gói KitKat lớn vào tay Ái Lạp, lờ đi nụ cười không thể khó coi hơn nữa của con bé. Chưa bao giờ Ái Lạp cảm thấy ăn KitKat lại giống cực hình như thế này. Nó đứng trước ánh mắt chằm chằm của Trí, yên lặng bóc túi ra, chuẩn bị há mốm cắn cái cho đối phương yên lòng.

- Cảm ơn....

Rón ra rón rén, ngó nghiêng xung quanh, Ái Lạp không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lòng âm thầm thở phào. Nhưng đời chẳng được như mơ, vai nó bất ngờ bị siết mạnh lấy, trán Ái Lạp lại bắt đầu vã mồ hôi. Bàn tay đặt trên vai nó trông thì nhỏ nhắn, thế nhưng sức lực lại lớn đến kinh người. Cái miệng nhỏ xinh đang há ra của Ái Lạp vội vã ngậm vào, tay cầm bánh cũng không dấu vết hạ xuống. Nó cứng ngắc xoay đầu về phía sau, bắt gặp hai con ngươi như muốn trợn lòi ra của Bảo, tóc gáy thi nhau dựng hết lên.

- Mày thử ăn xem?

Bảo nhẹ nhàng nói. Ai đó làm ơn cứu Ái Lạp đáng thương ra khỏi đây......


- Sao không được ăn, ăn đi chứ đại tỷ!

- Muốn bị bẻ răng thì cứ làm.

- Này, tôi thấy đại ca ngày càng quá đáng rồi đấy nhé! Muốn đánh nhau à? Ăn đi đại tỷ, há mồm ra!

Trí cầm thanh KitKat lên, tự bản thân mình bóc lấy một cái, tay nâng cằm Ái Lạp, tay nhét miếng bánh vào miệng con bé. Ái Lạp bị sốc văn hoá, ho sặc sụa, vị ngọt nó vốn rất yêu thích tan trong khoang miệng, song hôm nay tự dưng trở nên khó nuốt biết bao.

- Nôn ra!

Bảo gạt tay Trí khỏi mặt con bạn cùng bàn, bóp cằm nó khiến mỏ nó chun lên như mỏ vịt. Đồ ăn trong miệng hẵng còn chưa nuốt xong, Ái Lạp xém tí nữa đã sợ quá nhè luôn lên người Bảo. May mắn thay, Quỳnh Giao từ phía xa trông thấy cảnh này, mày nhăn lại vội vàng chạy tới:

- Trịnh Gia Ái Lạp, đi ra đây!

- Ôi lớp trưởng, bầu trời, xì kai của tôiii!!

Ái Lạp mừng phát điên bật dậy,  ngay lập tức chạy ra chỗ Quỳnh Giao. Con nhỏ mới tới nơi đã xúc động ôm chầm lấy bạn lớp trưởng, hại bạn đỏ mặt ấp úng một hồi, lát sau mới tĩnh tâm lại theo chân Ái Lạp lên lớp. Đống KitKat bị vứt trỏng trơ trên ghế ngồi, Trí tiếp nhận đôi mắt đằng đằng sát khí của Bảo, bình thản mỉm cười, nhặt gói bánh nhún vai rời đi.

Lần khác, Ái Lạp ngủ gật trong tiết Văn, máy điện thoại để trên bàn quên chưa tắt âm. Bảo vốn không để ý lắm, song tự nhiên cái máy kêu ting ting ting liên tiếp, ba tin nhắn với người gửi là "Trí phó bang" hiện lên. Bảo nhìn thấy ba hình trái tim đỏ chói to tổ bố ngự trị trên màn hình, máu chó dâng trào, cây bút bi trong tay bỗng dưng gãy làm đôi. Cậu kìm nén ham muốn bóp chết tươi con bên cạnh, im lặng để nó dựa vai mình ngủ liền 2 tiết, đợi đến khi nó tỉnh dậy mới vô cùng vô cùng trong sáng mà gửi một tin nhắn:

"❤️💛💚"

Trịnh Gia Ái Lạp mở máy ra kiểm tra, nhận được quả tin rõ khó hiểu liền ngẩn người. Nó nhìn Bảo với ánh mắt kì thị, cảm thấy cậu lố vãi chưởng, cách nhau có vài centi mà bày đặt nhắn tin. Ái Lạp soi soi vài phút, đoạn vẫn không hiểu, quay sang hỏi Bảo:

- Sao lại gửi 3 trái tim đỏ vàng xanh?

- Đèn giao thông màu gì?

- Đỏ vàng xanh?

- Ừm, 3 tim đó có nghĩa là tao muốn thông chết mày!

- ......

- :)

- .................

Ngôn ngữ của bạn cùng bàn thật là phong phú quá đi!


Bảo thản nhiên xoay bút, mỉm cười dịu dàng nhìn Ái Lạp liên tiếp xoá vội một loạt tin nhắn với Trí. Cậu thu dọn sách vở, biết được tiết sau là tiết sử, không nói hai lời trực tiếp đổ người lên cơ thể nhỏ nhắn bên cạnh. Đến giờ đi ngủ rồi.

***
Trước kì thi học kì tầm 2 ngày, Trí với biệt danh chempoi đẹp trai ngời ngời chạy qua lớp Ái Lạp, ném vào trong cái khăn len vừa dài vừa to. Trí nói đây là quà giáng sinh mà anh vất vả chuẩn bị cho con bé, mong nó sẽ thích. Thoạt nhìn, cái khăn thật sự vô cùng đẹp mắt và chỉnh chu, tông màu khăn đỏ trầm, choàng lên làn da trắng muốt của Ái Lạp càng khiến nó trở nên nổi bật. Ái Lạp quấn quanh cổ vài vòng vẫn thấy khăn dài thì mê tít thò lò, tò mò hỏi:

- Khăn dài vãi, đúng kích thước tôi thích. Loại kích cỡ này tôi đã đi khắp nơi tìm mà không thấy, ông mua ở đâu vậy?

- Em tự đan đấy!

Trịnh Gia Ái Lạp nhà chúng ta sau khi nghe xong câu trả lời cứ phải gọi là sốc chết đứng, mồm há ra đủ nhét vừa cả quả trứng gà. Nó nhìn cái khăn, thầm nhủ mẹ kiếp, mình đến luộc rau vẫn còn để cạn nước, đằng này con trai nhà người ta mới đó đã đan xong cái khăn to dài rồi. Trí thân yêu, rốt cuộc ông định lấy vợ hay lấy chồng?

- Cảm ơn nhé!

Dẫu sao vẫn là đồ đang cần tìm, được tặng thế này khiến Ái Lạp không khỏi có chút sung sướng. Nó choàng luôn khăn Trí tặng lên cổ, vui vẻ đi vào lớp. Sau đó hình như con bé nhớ ra sự tuyệt vời trong tính cách cậu bạn ngồi kế, nghĩ ngợi một lát, vội vàng tháo khăn xuống nhét vào trong túi.

Bảo liếc thấy Quỳnh Giao đứng ngồi không yên, nương theo ánh mắt bạn lớp trưởng cũng biết được con chó mình nuôi đang tíu tít với con chó khác rồi. Cậu nhắm hai mắt, dựa vào tường, làm bộ như không thấy, đợi Ái Lạp vào tới nơi mới từ tốn hỏi:

- Trí tặng mày cái gì?

- A.. Hahaha.... Mày nhìn thấy rồi hả?.....

Đcm, đương nhiên là bố mày nhìn thấy rồi, đặc biệt là cái nụ cười hớn hở của mày, tao khắc sâu vào xương tuỷ luôn đấy con ạ!

Bảo hít một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm tình, không bất ngờ lắm khi Ái Lạp trả lời là khăn len. Xời, mùa đông mà, món quà kinh điển của thời đại. Song, tới lúc Ái Lạp nói khăn này là Trí tự đan, cây bút Bảo mới mua lại gãy tiếp lần nữa. Cậu rặn ra nụ cười mang tính giết người, dịu giọng nhắc nhở Ái Lạp:

- Giấu cho kĩ cái khăn đó đi nhé!

Lòi ra là tao mang đi đốt đấy!

Trịnh Gia Ái Lạp im thít, lặng lẽ ấn cái khăn xuống dưới tận đáy cặp.

***
- Gần đây 3 người có chuyện gì thế?

Quỳnh Giao là người tinh ý, sớm đã nhận ra giữa Trí, Ái Lạp và Bảo có vấn đề. Ái Lạp thở dài chán nản, vô cùng tự nhiên cầm lấy hộp sữa trên tay Quỳnh Giao, đưa lên miệng uống. Quỳnh Giao đón lại hộp sữa, nhìn chằm chằm cái ống hút một lúc, miệng hé ra lại đóng vào, không biết có nên uống tiếp không.

- Thì cãi nhau, giận nhau, chém giết nhau...

Mép vở đã sớm bị vò cho nhàu nát, Ái Lạp dựa vào vai Quỳnh Giao, không thèm trả lời tin nhắn của Trí. Dạo này lớp trưởng bị làm sao, bám Ái Lạp lạ. Ái Lạp đi đâu bạn nhỏ cũng lẽo đẽo theo sau, thi thoảng có lên giọng nhắc nhở, thi thoảng lại cúi gằm mặt không nói gì hết. Quỳnh Giao siết chặt gấu áo đồng phục, hai mắt nhắm chặt lại. Con nhỏ thở phù phù, cảm nhận mái tóc dài xoăn của Ái Lạp xoã đầy trên vai, trống ngực đập liên hồi.

- A.... Ái Lạp....

- Hm?

- Tớ có quà... cho cậu......

Vừa dứt lời, Quỳnh Giao cầm một tờ giấy đập bộp vào giữa mặt Ái Lạp, sau đó lập tức chạy biến. Trịnh Gia Ái Lạp còn chưa kịp định thần lại đã thấy lớp trưởng chạy mất. Nó xoa xoa mũi, khó hiểu lật giấy ra xem. Dòng chữ "miễn trực nhật" chói loá như ánh sáng của Đảng cứ thế đâm mù mắt Ái Lạp, con bé sướng muốn điên, gào ầm lên làm mọi người đi xung quanh phải quay qua nhìn. Lớp trưởng nha, phong cách tặng quà đập vào mặt bạn vô cùng phong lưu dứt khoát, nội dung món quà cũng phù hợp hữu ích sát với thực tế, bao soái. Ái Lạp sướng lắm, cầm tờ giấy nhỏ mà nâng niu trên tay như bảo vật, lòng âm thầm liên tưởng Quỳnh Giao với hình ảnh em gái nhà bên, thấy lớp trưởng sao hôm nay đáng yêu vô ngần.


***
Nhật kí đi học của Bảo.

Hôm nay bạn cùng bàn có vẻ hớn hở, nó với Quỳnh Giao dạo này thân thiết làm Bảo hơi sợ. Trước đây nó không có bạn, kết bạn với Bảo là vì ngồi cùng bàn, vì không còn lựa chọn khác. Giờ nó có bạn rồi, liệu có bỏ cậu đi không?

Bảo tặng cho nó đôi găng tay làm quà giáng sinh cũng không khiến nó vui bằng một mẩu giấy nhỏ của lớp trưởng. Suốt quãng đường đi học về, nó cứ tíu tít khoe về sự ngầu lòi của Quỳnh Giao, quà cậu tặng nó không sử dụng, vẫn dùng cái găng tay cũ mà bố mẹ mua cho. Trịnh Gia Ái Lạp thấy cậu siết chặt tay, ngây thơ hỏi:

- Mày lạnh à? Tay nắm chặt vậy?

Đoạn nó soi soi một lúc, tiếp tục nói:

- Hay mày đeo tạm đôi găng tay mày tặng tao vào đi đã?

- Không!

Bảo không chần chừ đáp lại rất cục súc, vẻ hờn dỗi thể hiện rõ nhưng Ái Lạp lại không nhận ra. Nó nhíu mày chạy tới nhét tay cậu vào túi áo nó, sau đó nhìn tay còn lại của cậu, vẻ mặt bất lực kiểu như hận không thể nhét nốt tay kia vào túi áo còn lại. Bảo theo dõi nó trong chốc lát, không hiểu nghĩ gì mà bất giác giơ tay lên, miệng thốt ra vỏn vẹn hai chữ:

- Tao lạnh.

- Đã bảo lạnh thì đeo găng vào...

- Không!

- Đồ cứng đầu!

Ái Lạp xoay đầu đi chỗ khác, không thèm nói chuyện với Bảo nữa. Mắt Bảo hơi tối đi, cậu trầm mặc thật lâu, bỗng dưng mở miệng gọi:

- Ái Lạp.

- Gì?

- Quà giáng sinh của tao đâu?

- Mày thích cái gì?

Ái Lạp chuẩn bị định đi mua quà cho tất cả mọi người, nhưng nó vẫn chưa biết Bảo thích gì nên mới mở miệng hỏi. Ngoài dự đoán, Bảo lại lắc đầu nói cậu không thích gì cả, tiếp đó Bảo trông hơi lưỡng lự, mãi mới nói ra được một câu:

- Đừng nghỉ chơi với tao là được.

Ái Lạp quay sang nhìn Bảo, thấy mái tóc rối đã che hết mọi điều nơi mắt cậu, chút vui vẻ dâng lên. Bảo tuy hay tỏ vẻ người lớn, song chắc còn trẻ con hơn cả Ái Lạp nhỉ? Ái Lạp cười tít mắt, nghĩ rằng Bảo thật đáng yêu, đáp:

- Đơn giản phết nhờ?

Bàn tay Bảo ở trong túi áo Ái Lạp nhanh chóng siết chặt hơn chút ít.

***