Dịch: mafia777
Tôn nghiêm!
Thứ này đối với Hàn Nghệ mà nói, là có ý nghĩa đặc thù, bởi vì trước đó không lâu, hắn cũng đã giống như Tiểu Béo, trải qua những ngày không có tôn nghiêm, lúc ấy hắn cho rằng mình làm con chó vẫy đuôi mừng chủ, thì sẽ có thể sống sót, nhưng về sau hắn phát hiện là mình sai rồi, một người không có tôn nghiêm, chắc chắn sẽ không nhận được bất kỳ sự thương hại nào cả, bắt đầu từ khi đó, hắn đã hiểu được, tôn nghiêm đối với một con người, là quan trọng hơn hết thảy.
Đêm đó, Hàn Nghệ đi tìm Dương Tư Huấn để chào từ biệt.
Dương Tư Huấn mặc dù vẫn luôn có thành kiến với Hàn Nghệ, nhưng cũng không đến mức phải đuổi hắn rời khỏi, chỉ nói là sẽ không lập tức tìm một công việc cho Hàn Nghệ thôi, cho nên, hiện giờ nghe được Hàn Nghệ muốn đi, nghĩ đến Hàn Nghệ là có điều bất mãn với ông ta, cho nên còn chân tâm thật lòng giữ lại một phen, hơn nữa còn uyển chuyển biểu đạt, nhưng là Hàn Nghệ cố ý muốn đi, nói rằng chính mình muốn tự xông pha một lần.
Ngươi không giúp hắn, thì cũng không thể ngăn cản chính hắn đi nỗ lực được!
Sau khi giữ lại một phen, Dương Tư Huấn vẫn là cho hắn đi rồi.
"Hàn Nghệ, chúng ta cũng tính là huynh đệ sao?"
"Ách, đương nhiên là tính rồi."
"Vậy ta đây có thể đi tìm ngươi chơi sao?"
"Đương nhiên... có thể."
"Đúng rồi, ngươi thật sự muốn dọn đến Bình Khang Lý sao?"
"Mẹ kiếp! Ngươi là đi tìm ta, hay là lấy cớ để đến Bình Khang Lý hả?"
Ngày thứ hai khi Hàn Nghệ rời khỏi Dương phủ, tên Dương Mông Hạo kia chẳng những không có lấy nửa điểm không nỡ, mà ngược lại còn có vẻ cực kỳ hưng phấn đấy.
Kỳ thật Hàn Nghệ phải đi, thì gã vốn là không muốn đâu, điều này cũng là thật tâm đấy, bởi vì gần như từ nhỏ đến lớn gã chỉ có một mình, rất cô đơn, hiện giờ vất vả lắm mới có bọn Hàn Nghệ, Hùng Đệ đến đây, gã tất nhiên là vui mừng không thôi rồi, nhưng khi nghe được Hàn Nghệ muốn dọn đến Bình Khang Lý, thì tâm tình không nỡ của gã lập tức trở thành cực kỳ hưng phấn, bởi vì điều này dự báo được gã ở Bình Khang lý đã có một điểm dừng chân rồi, bình thường cúp học là có thể trốn tới chỗ Hàn Nghệ rồi.
Bất kể nói thế nào, Hàn Nghệ cuối cùng là rời đi Dương phủ. Điều này không liên quan đến chuyện của Tiểu Mập và Thôi gia, bởi vì đây là điều hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi đấy, hắn sẽ không thể ở lại Dương phủ được quá lâu, tính cách của hắn nhất định không ăn nhờ ở đậu được. Cho dù là hoàng cung cũng không có khả năng.
Hàn Nghệ mang theo đám người Hùng Đệ và Tiểu Dã, Tang Mộc trùng trùng điệp điệp hướng về phía Phượng Phi Lâu.
Phượng Phi Lâu!
"Chào mấy vị tỷ tỷ, ta gọi là Hùng Đệ, tất cả mọi người đều gọi ta là Tiểu Béo."
Hùng Đệ xách theo cái lồng lớn bằng trúc, thật thà chất phác chân thành chắp tay, lại tự giới thiệu một phen. Tuy vậy nhưng trên khuôn mặt sưng tấy kia lại lộ ra nụ cười cực kỳ dễ thương.
Kỳ thật ngày hôm qua sau khi trở về phủ, y đã đem tất cả những gì không vui vẻ ẩn dấu trong lòng, bởi vì y không thích chia sẻ chuyện không vui với người khác.
Tuy rằng nhìn qua trông y rất ngốc nghếch, nhưng kỳ thật lại có tâm tư tinh tế, sau khi chuyện của y và Oánh Oánh bị Thôi Tập Nhận phát hiện ra, hơn nữa việc Dương Mông Hạo kích động giải thích, thì y cũng dần dần hiểu được những kẻ xuất thân như y căn bản là không thích hợp chơi đùa với con cái của một gia đình lớn như Oánh Oánh, y đến Thôi gia cũng chỉ là muốn nhìn xem Oánh Oánh có bị trừng phạt hay không thôi, sợ Oánh Oánh ở nhà một mình thấy cô độc, muốn đưa nhị thỏ cho Oánh Oánh ở cùng nàng, giúp nàng đỡ buồn, cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Đáng tiếc là người của Thôi gia không lý giải được thiện ý lần này của Hùng Đệ.
Đây cũng là chỗ khiến cho Hàn Nghệ tức giận nhất, nếu như Hùng Đệ giống hắn, qua lại với con gái, đều là hướng về phía lên giường, vậy thì không sao cả, người làm ca ca tất nhiên phải bảo hộ muội muội rồi, nhưng Hùng Đệ chỉ là có ý tốt, cũng không có nửa điểm ý nghĩ không an phận. Vậy mà lại đổi lấy là bị các ngươi ẩu đả, việc này thì hơi quá đáng, Hùng Đệ mới chỉ có mười bốn mười năm tuổi, còn chỉ là một đứa bé choai choai thôi.
Tuy nhiên nói gì thì nói, Hùng Đệ người ta vẫn là khá có sức hấp dẫn, đùa cho con gái vui vẻ, thật sự là không cần phải vì một gốc cây mà buông tha cho cả rừng rậm, hơn nữa trong tay y còn có một vũ khí lớn, chính là Đại Thố và Nhị Thố.
Mộng Nhi các nàng lập tức vây đi qua. Vừa đùa với đại bạch thỏ, vừa trò chuyện cực kỳ thân thiết với Tiểu Mập, rất nhanh đã quen thuộc với nhau, kỳ thật có rất ít người sẽ có lòng cảnh giác với người đáng yêu như Tiểu Mập đấy.
Ngược lại mấy đại lão gia như Tang Mộc, đứng ở một bên, muốn đi đến gần, lại có vẻ vô cùng xấu hổ, nên chỉ có thể nhìn Tiểu Mập một người độc chiếm bốn mỹ nữ, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.
Hàn Nghệ cười cười, một lát sau, mới đứng dậy, một tay khoác lên trên vai Hùng Đệ, cười ha ha bảo: - Từ hôm nay trở đi, Tiểu Mập chính thức trở thành đầu bếp của Phượng Phi Lâu chúng ta.
Mộng Đình nhỏ tuổi nhất kinh ngạc hỏi: "Tiểu Béo, đệ còn biết nấu ăn nữa à?"
Hùng Đệ cười ha ha gật đầu nói: "Biết một chút, đợi tí nữa ta sẽ làm vài món đặc biệt cho mấy vị tỷ tỷ nếm thử chút."
Vào lúc ban đêm, Hùng Đệ lập tức làm một bàn tiệc tối phong phú, mọi người không phân biệt chủ vị cùng thứ vị đều ngồi vây quanh một cái bàn, một nhà đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận.
Hàn Nghệ đột nhiên đứng dậy, bưng lên một chén rượu nói với những người xung quanh: "Hôm nay chúng ta có thể tề tụ ở đây, đó chính là duyên phận, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là người một nhà, yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là không được thương tổn đến người nhà của mình, dựa trên điều kiện tiên quyết này, không quản các ngươi làm chuyện tồi tệ đến mức nào, ta đều có thể dễ dàng tha thứ, nhưng nếu vượt quá điều kiện tiên quyết này, thì ta cam đoan với các ngươi, các ngươi nhất định sẽ hối hận vì điều đó đấy."
Nói xong, hắn đã uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Hùng Đệ và Tiểu Dã, cùng với đám người Tang Mộc tất nhiên là uống cạn ngay lập tức rồi.
Mà Lưu Nga, Trà Ngũ cùng với đám người Mộng Nhi, thì thoáng chần chờ một chút, sau đó cũng đều nâng chén rượu lên, kính về hướng Hàn Nghệ, đều uống một hơi cạn sạch.
Kỳ thật nói cho cùng, bọn họ đều là người đáng thương, người cô đơn cả, bọn họ cũng đồng dạng khát vọng có một gia đình, cho nên một câu lên tiếng vô cùng đơn giản này của Hàn Nghệ, đã chạm đến tâm linh của bọn họ, dù sao thì mỗi người đều hy vọng có thể có người nhà bảo hộ mình.
Hàn Nghệ đặt chén rượu xuống, lại rót thêm cho mình một chén, tiếp tục nói: "Tin tưởng ta, đây là một khởi đầu tốt đẹp, ở tương lai không xa, chúng ta sẽ không cần phải tiếp tục sống những ngày nén giận như này, chúng ta đều có thể ngẩng đều lên làm người, vinh hoa phú quý cũng đều không phải nói chơi. Có lẽ các ngươi cho rằng ta nói mạnh miệng, không sao cả, thật sự là không sao hết, bởi vì ta sẽ chứng minh ta là một người nói lời giữ lời, con người ta tin tưởng vững chắc vào một điều, chỉ cần các ngươi cố gắng, thứ các ngươi muốn cuối cùng đều sẽ thuộc về các ngươi thôi."
Nói tới đây, hắn lại giơ ly lên, nói: "Vì tương lai vinh hoa phú quý của chúng ta, vì tương lai chúng ta có thể ngẩng đầu làm người, cạn."
"Cạn!"
Lúc này đây không có ai do dự cả, đều đứng dậy, nâng chén ngênh tiếp.
Hết một chén lại tới một chén.
Hưng trí của mọi người đều rất cao, mặc kệ Hàn Nghệ có phải là đang khoác lác hay không, ít nhất thì Hàn Nghệ nói mấy câu đó, làm cho bọn họ nghe được đều cảm thấy mạnh mẽ sôi trào, bọn họ cảm thấy tràn ngập hy vọng vào tương lai. Hàn Nghệ đồng dạng cũng như thế, kiếp trước, hắn mặc dù sống trong Thiên môn, có thể hô mưa gọi gió, nhưng hắn luôn cho người ta một loại cảm giác biếng nhác, cảm giác không có tương lai, nói thế này, không có cha mẹ nào bằng lòng gả nữ nhi của mình cho Hàn Nghệ ở kiếp trước cả, nói theo góc độ của người kia, kỳ thật Hàn Nghệ chính là một người vô cùng ích kỷ.
Nhưng bây giờ Hàn Nghệ thay đổi, ít nhất hắn không hề kháng cự từ “Người nhà” này, hắn chưa bao giờ kiên định với mục tiêu của chính mình như hiện tại, hắn cũng chưa bao giờ tự tin như bây giờ cả.
Buổi yến hội chuyển nhà mới này vẫn tiếp tục kéo dài đến nửa đêm mới chấm dứt.
Tất cả mọi người đều uống cực kỳ tận hứng, đều say khướt cả, sau khi kết thúc, thì đều tự mình về phòng đi ngủ.
Hàn Nghệ ngược lại không có vội vàng đi ngủ, mà đi xem xem bọn Tiểu Mập và Tiểu Dã, thấy bọn họ đều nằm trên giường ngủ rất say sưa, thì cũng liền yên lòng, sau đó lại cầm một chén trà nóng, đứng ở trong viện, giống như là đang ngẫm nghĩ điều gì.
"Ngươi còn chưa ngủ sao?"
Chợt nghe thấy một người đứng ở phía sau hỏi.
Hàn Nghệ xoay đầu lại, thấy là Lưu Nga, vừa rồi hắn đã nhìn ra, tửu lượng của Lưu Nga khá là lợi hại, chính mình khẳng định không phải là đối thủ của nàng ta, người tỉnh táo nhất chỉ sợ chính là nàng ta rồi, hắn cười bảo: - Người uống đến nửa tỉnh nửa say, là khó ngủ nhất đấy.
Lưu Nga sửng sốt, cười cười.
Hàn Nghệ nói: "Hôm nay lúc ta tới đây, phát hiện kề bên này có không ít người nhìn chằm chằm."
Lưu Nga gật đầu bảo: "Là người của Hoa Nguyệt Lâu, bọn họ đã biết có người mua lại Phượng Phi Lâu rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Không sao cả, ta không phải là người ở Trường An, cũng không phải là người của gia tộc lớn, mà là đến từ Dương Châu, cho nên ta nghĩ rằng bọn họ cũng không biết được thân phận của ta, lúc này trong lòng Tào Tú khẳng định cũng là bồn chồn ngược xuôi, kỳ thật như vậy cũng tốt, dọa cho ả ta ít nhất không thể ngủ một giấc an ổn."
Lưu Nga hơi có chút lo lắng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi chớ có sơ suất, ta hiểu về Tào Tú rất rõ, người như ả vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, ta nghĩ ả sẽ không để cho chúng ta sống khá giả đâu."
Hàn Nghệ lắc đầu bảo: "Cô hiểu lầm ý của ta rồi, ta cũng không có xem thường Tào Tú, bởi vì ta căn bản không coi ả là đối thủ, ả còn chưa xứng, trước kia ả sở dĩ có thể lăn lộn phát triển nhanh chóng được ở chỗ này, cũng chỉ là bởi vì ta chưa có đến thôi, hiện tại ta đến đây rồi, vậy thì cuộc sống của ả sẽ không còn được khá giả như trước kia nữa rồi, cô cứ chờ xem đi, không quá một năm, ngõ Bắc này sẽ trở thành nơi náo nhiệt phồn hoa nhất thành Trường An. Mà Thôi gia mới là đối thủ chân chính của ta."
Lưu Nga nói: "Hàn tiểu ca, có một vấn đề ta vẫn muốn hỏi ngươi."
Hàn Nghệ cười cười: "Cô muốn hỏi ta, tại sao phải nhằm vào Thôi gia, kỳ thật lấy địa vị của Thôi gia, hẳn là không thể có liên quan gì đến người như ta chứ gì?"
Lưu Nga không tỏ thái độ, xem như là chấp nhận.
Hàn Nghệ bảo: "Nguyên nhân rất đơn giản, bỏi vì ta muốn lấy được tư cách nói chuyện ngang hàng với bọn họ."
"Ách."
Đáp án này rất đơn giản, nhưng là rất thực sự, thật đến mức Lưu Nga không biết nên hỏi tiếp như thế nào, đành phải hỏi: "Vậy không biết bước tiếp theo Hàn tiểu ta định làm gì?"
Hàn Nghệ híp híp mắt đáp lại: "Chúng ta còn cần một chút thời gian để chuẩn bị, trong khoảng thời gian này, ta không hy vọng bất cứ kẻ nào rời khỏi phạm vi của Phượng Phi Lâu, thậm chí là tiếp xúc với người ngoài, ta tin tưởng cô, nhưng đối với bọn Mộng Nhi, Trà Ngũ, ta còn có chút bảo lưu, bởi vì thứ như sự tín nhiệm, còn cần phải có thời gian mới tạo dựng lên được, ta cũng có thể nói rõ cho cô biết, ta sẽ an bài người nhìn chằm chằm ở phụ cận đấy, cô cũng đừng có trách móc."
Lưu Nga gật đầu nói: "Điều này ta hiểu. Ngươi đều muốn đối phó với Thôi gia rồi, dù có thủ đoạn phi thường gì nữa thì cũng không quá đáng a!"
Hàn Nghệ lại nói: "Còn có chính là ta không hy vọng Hoa Nguyệt Lâu trước đó biết chúng ta đang làm gì, à, nhưng dù sao cũng phải cho bọn họ một ít tin tức, dù gì thì bọn họ cũng dùng không ít công sức để quan tâm đến chúng ta mà. Như vậy đi, ngày mai cô ra mặt mời một ít hòa thượng tới nơi này niệm kinh, phải náo nhiệt chút chứ, về phần những thứ khác, thì cứ để cho Tào Tú nghi thần nghi quỷ đi thôi."