Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 145: Hoan nghênh tới Trường An




Dịch: mafia777

Một nam nhân trưởng thành đẹp như vậy, ngươi muốn nữ nhân sống sao, ngươi lại làm cho nam nhân lựa chọn như thế nào?

Nếu hắn tới giếng Vương phủ, cho dù là ở trần, Hàn Nghệ cũng dám cam đoan, tuyệt đối sẽ có rất nhiều nam nhân xu hướng giới tính bình thường cũng tim đập thình thịch.

Tỷ như Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ ba người Phù Tang nhìn đến ngẩn người ra, ánh mắt kia tựa như là nhìn thấy người tình trong mộng.

Nhưng cái này không thể trách bọn họ, bởi vì nam nhân này thật sự là quá xinh đẹp.

Nếu không phải là trên người y. Hai mắt sắc bén của Hàn Nghệ cũng sẽ cho rằng đây khẳng định là mỹ nữ sân bay.

Nhưng thần thái của nam nhân khuynh thành này lại rất có hương vị nam nhân, ánh mắt sắc bén của y nhìn Hàn Nghệ, cũng không quá thân thiện. Từ trong đống tuyết nhặt lên một chiếc áo khoác to màu nâu phủ lên người. một ngón tay đưa lên miệng, thổi một tiếng sáo.

Không lâu sau, nghe được một tiếng hí dài.

Đám người Hàn Nghệ nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy trong trời tuyết, một chú ngựa ô khác với ngựa bình thường, lông bờm dài ba tấc, bay nhanh mà đến, tóe lên từng đóa bông tuyết.

Con ngựa ô này đi tới bên cạnh nam nhân khuynh thành, một đen một trắng thật sự là hợp nhau, nam nhân khuynh thành nhảy lên ngựa ô, rồi phóng ngựa rời đi.

"Ai da."

"Ai da."

Lại nghe được trong đống tuyết truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết.

Hùng Đệ nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn đại ca, chúng ta có nên giúp bọn họ không?"

Tiểu Dã lại lắc đầu nói: "Bọn họ ỷ đông hiếp yếu, là đáng đáng xấu hổ, hơn nữa còn không đánh được là vô dụng không đáng giúp."

Hùng Đệ bẩm sinh lương thiện, nhìn thấy người cần giúp đỡ. Y đều rất sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng y cũng không biết đám người kia là người tốt hay là người xấu.

Mà Tiểu Dã từ nhỏ lớn lên cùng với sư phụ, học được hào khí giang hồ, trọng khí tiết, trọng đạo nghĩa. Hai người tuy là bạn, nhưng đối với chuyện này thì cách nhìn lại đối lập nhau.

Bình thường những lúc này, bọn họ đều nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Thôi đi, chúng ta không nên kiếm chuyện nữa, đi thôi."

Trường An, dưới chân thiên tử, tùy tay nắm một cái có thể tìm được người ăn chơi trác táng không biết gấp bao nhiêu lần Tần Vũ. Hàn Nghệ đâu dám nói xằng, trời mới biết đây là đám người gì.

Đoàn người làm như không thấy, hướng về hướng thành Trường An bước đi.

Nhưng lúc vừa mới bước qua bảy tên kia, phía bắc lại tới một đám người, ước chừng hơn mười người đều rất trẻ. Hơn mười người này bước về phía bảy tên kia.

Một tên đang nằm đó ôm ngực nhìn thấy người này tới, một khuỷu tay chống đất, một tay ôm ngực, hướng về phía người mặc áo dài màu xanh nói: "Thiếu chủ, thật xin lỗi, chúng tôi ai ui..."

Nhưng thấy nhân sĩ mặc áo dài màu xanh kia, dáng người trung trung, giữa trán đầy đặn, mắt sáng long lanh, mày rất mượt, da trắng hồng, để râu ngắn, tuổi cũng không lớn, nhìn bộ dạng chắc cũng chỉ 24-25 tuổi. Nhưng biểu hiện rất chín chắn, thuộc loại sớm trưởng thành. Nhìn rất hiền lành, mặt mỉm cười, chỉ có điều đôi mắt thâm thúy không thấy đáy.

Nam giới áo xanh này nhìn bảy người nằm đó, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ.

Một thanh niên mặc áo bông bên cạnh y nói: "Không hổ là nam nhân của Độc Cô gia, bọn họ cũng là nhất đẳng cao thủ ở Thái Nguyên, nhưng ngay cả một sợi lông cũng không tổn thương được."

Nam giới áo xanh ha hả mỉm cười.

Thanh niên áo lam nói: "Tập Nhận, sao ngươi lại cười."

Nam giới áo xanh cười ha hả nói: "Năm ngoái, ta cùng cha đi làm khách ở Vương gia Thái Nguyên, ở Thái Nguyên ta gặp một tên ăn mày mù, tên mù này rất lợi hại, ngươi cầm tiền đồng vứt vào bát, không quản là bao nhiêu. Y đều nghe được ngươi đã vứt bao nhiêu tiền đồng vào."

Thanh niên áo lam nói: "Trên đời còn có loại kỳ nhân này?"

Một vị công tử mặc áo bào trắng nói: "Tập Nhận, ngươi nói cái này làm gì, hai việc này không có quan hệ gì."

Nam giới áo xanh mặc kệ, tiếp tục nói: "Lúc đó ta rất hiếu kỳ, vì thế bước lên hỏi, thì ra tên này mù từ nhỏ, mọi chuyện đều dựa vào đôi tai phân biệt, vì thế luyện ra một đôi tai hết sức nhạy bén."

Những người còn lại nghe vậy vẻ mặt đầy hoang mang.

Nam giới áo lam bỗng nhiên cười nói: "Ta hiểu rồi. Tập Nhận. Ngươi muốn nói cái tên Độc Cô kia chỉ biết dùng sức, không biết dùng đầu óc?"

"Không không không." Nam giới áo xanh lắc đầu nói: "Ý của ta là, tên đó không phải là không biết động não, mà là không thể động não, chỉ dựa vào sức mạnh giải quyết, trải qua thời gian dài, sức mạnh này tự nhiên sẽ mạnh hơn người thường."

"Ha ha."

Những người còn lại đều cười ha hả.

Nam giới áo lam lại nói: "Nghĩ tới Tây Sở Bá Vương dũng mãnh như nào, giơ trường đao vạn người không địch. Nhưng cuối cũng cũng bại dưới tay Hán cao tổ. Võ phu cuối cùng cũng chỉ là võ phu, khó trèo lên nơi thanh nhã."

"Ngươi ngươi nói lung tung, Tây Tây Sở Bá Vương là đại anh hùng, sư sư phụ ta nói vậy."

Chợt nghe một người lắp bắp nói.

Hơn mười người kia đều hướng nhìn về, chỉ thấy một tên nhóc 14-15 tuổi trừng to mắt nhìn bọn họ.

Người nói chính là Tiểu Dã.

Hàn Nghệ vội vàng chắp tay nói: - Gia đệ trẻ người non dạ, mạo phạm các vị, ta thay mặt nó xin lỗi các vị, mong rằng các vị công tử chớ chấp nhặt với gia đệ.

Những người này vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, Hàn Nghệ cũng không muốn còn chưa tới cổng Trường An đã bị người khác đuổi về Dương Châu.

Nam giới áo xanh duỗi tay ra, chặn công tử áo bào trắng đang định nói, hướng về Hàn Nghệ cười nói: "Không sao không sao, nghe giọng điệu của ngươi dường như không phải nhân sĩ Trường An."

Hàn Nghệ giả trang bộ dạng thật thà nói: "Tại hạ nhân sĩ Dương Châu, tới Trường An thăm người thân."

"Hóa ra là nhân sĩ Dương Châu."

Nam giới áo xanh cười ha hả nói: "Hoan nghênh các ngươi tới Trường An"

Trong lòng Hàn Nghệ thở phào nhẹ nhõm, vuốt cằm nói: "Đa tạ đa tạ. Nếu như công tử không có chuyện gì khác, chúng ta xin cáo từ."

Nam giới áo xanh duỗi tay ra: "Cứ tự nhiên."

Hàn Nghệ liền hướng về Tang Mộc bọn họ liếc mắt ra hiệu, đoàn người lại tiếp tục đi.

Nhưng mơ hồ nghe phía sau có người nói "Tập Nhận, ngươi khách khí với bọn chúng làm gì."

Là tiếng của công tử áo bào trắng.

Lại nghe một người cười ha hả nói: "Chẳng lẽ ngươi còn định theo sau để phân rõ ràng với bọn nhóc ngu ngốc đó? Hay là cũng giống như tên Độc Cô, dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề?"

Người nói không phải nam giới áo xanh mà là nam giới áo lam.

Dương Phi Tuyết nhíu lông mày bán nguyệt thanh tú, thì thầm nói: "Bọn chúng thật quá đáng."

Tiểu Dã chợt quay đầu lại, Hàn Nghệ vội gọi: "Tiểu Dã, đừng gây chuyện."

Tiểu Dã liếc nhìn Hàn Nghệ, cúi đầu thầm nói: "Tây...Tây Sở Bá Vương vốn là đại anh hùng"

Hùng Đệ vội vàng đi tới, một tay đặt lên vai của Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, ta tin đệ, đệ nói với ta chuyện của Tây Sở Bá Vương đi."

Kỳ thật trong lòng Hàn Nghệ cũng rất tức giận, lại thấy Tiểu Dã không vui như vậy, trong ngực như có thứ gì đó. Hắn đối với việc Hạng Vũ có phải anh hung hay không, cũng không phải quá để ý, những thứ này bảo sao hay vậy, nguồn b achngocsach, đọc nơi khác thiếu chữ ráng chịu, nhưng không thể cưỡng cầu người khác cũng giống như bạn. Nhưng đám người này thật quá đáng hận, bỗng nhiên cất cao giọng nói: "Sinh làm người tài, chết cũng oanh liệt, ngày nay nghĩ Hạng Vũ, không chịu qua Giang Đông."

Âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ để đám người sau nghe rõ từng từ.

Chỉ thấy hơn mười người nghe vậy đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn lẫn nhau.

Nam giới áo xanh híp mắt nhìn bóng Hàn Nghệ dần đi xa, bỗng nhiên cười ha hả nói: "Thú vị, thú vị."

Công tử áo bào trắng nói: "Tập Nhận, hay là gọi bọn họ lại."

Nam giới áo xanh khua tay nói: "Không cần, nếu đúng là có bản lĩnh, sớm muộn cũng sẽ gặp lại."

"Ân công thật tài hoa."

"Hàn Nghệ, không ngờ tới ngươi có thể ngâm thơ."

"Hàn đại ca, huynh thật lợi hại. Huynh học với đại tỷ tỷ lâu như vậy, cũng chỉ có thể đọc được mấy bài thơ."

"Hàn... Hàn đại ca. Cảm ơn huynh, nếu nếu sư phụ nghe được bài thơ này, nhất định sẽ sẽ rất vui vẻ, sư phụ...sư phụ ông ấy sùng bái nhất khí khái của Tây Sở Bá Vương đó."

Không thể không nói, bài thơ này của Hàn Nghệ, đúng là tới đúng lúc. Đánh cho đám người đó hai má thấy đau, đồng thời cũng làm cho Dương Phi Tuyết bọn họ nhìn với con mắt khác. Tiếp xúc với Hàn Nghệ lâu như vậy, chưa từng nghe thấy hắn ngâm thơ, thình lình làm một bài, đúng là làm người khác kinh ngạc.

"Ta vừa rồi cũng chẳng qua nét bút thần trong lúc tức giận, không làm thật được."

Hàn Nghệ tỏ ra hết sức khiêm tốn, kỳ thật hắn vốn cũng không thích rêu rao khắp nơi, càng miễn bàn lấy thơ từ đến khoe khoang, hắn đến Đại Đường đã lâu, chỉ lướt nhìn qua một bài thơ, cũng là lúc một mình ở với Tiêu Vân. Lúc nãy chỉ là nhìn thấy Tiểu Dã không vui, cố ý vì cậu bé kiếm chút mặt mũi.

"Đến nay nghĩ Hạng Vũ, không chịu qua Giang Đông, đến nay nghĩ."

Dương Phi Tuyết thì thầm đọc mấy lần, tuy chỉ là đôi câu vài lời nhưng nàng dường như cảm thấy hào khí ngút trời của Tây Sở Bá Vương, càng đọc càng thích, nói: "Hàn Nghệ, ngươi có thể tặng bài thơ này cho ta không?"

"Cái này cũng có thể tặng sao?" Hàn Nghệ sửng sốt, ở một xã hội không có bản quyền, hắn cũng không biết tặng như nào, thuận miệng nói: "Được, nếu như cô thích vậy ta tặng cho cô."

Dương Phi Tuyết vui mừng không thôi, rất là kích động nói: "Cảm ơn ngươi."

Như vậy là tặng rồi? Hàn Nghệ cũng không muốn đi sâu thêm, dù sao cũng không phải người có văn hóa, hỏi: "Đúng rồi, Dương cô nương. Lúc nhỏ cô có ở Trường An không? Cô có quen đám người lúc nãy không?"

Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Lúc ta rất nhỏ đã đi Dương Châu với cha ta rồi, cho dù lúc trước có gặp e là cũng quên rồi. Có điều cái tên nam giới họ Độc Cô lúc nãy, hẳn là người của Độc Cô gia. Độc Cô gia cũng là họ lớn Quan Trung, cũng có rất nhiều giao thiệp với Dương gia. Đi về hỏi nhị thúc của ta sẽ biết."

Độc Cô gia! Hàn Nghệ nhíu mày, hoàn toàn không có ấn tượng, thầm nghĩ, đúng là đáng tiếc, trong lịch sử người họ Độc Cô, ta chỉ biết Độc Cô Cầu Bại.

Đang khi nói chuyện, đoàn người đến trước một con sông.

Dương Phi Tuyết đột nhiên vẻ mặt hưng phấn chỉ vào cây cầu trên sông nói: "Mọi ngươi mau nhìn, đó chính là cầu Vị Hà tiếng tăm lừng lẫy."

Hùng Đệ lòng đầy tò mò nhìn, lập tức mặt lộ vẻ thất vọng, nói: "Đó chẳng qua chỉ là một cây cầu bình thường a."

Tiểu Dã vỗ vỗ bờ vai của Hùng Đệ, nói: "Tiểu Béo, đệ...đệ nghe sư phụ đệ nói qua, năm... năm đó Thái Tông Hoàng Đế chính là bố trận nghi binh ở đây, ngăn cản được một trận đại họa. Sư phụ đệ... sư phụ đệ còn nói, nếu như là ông ấy thì sẽ không cùng với Đột Quyết ký kết liên minh Vị Hà, mỗi lần nhắc tới điều này, ông ấy đều thở dài, nói đây chính là chỗ kém so với Thái Tông Hoàng Đế của ông ấy."