Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 123: Thù sâu như biển




Dịch: mafia777

Nghe xong phân tích của Hàn Nghệ, Dương Tư Nột đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, nói: "Đúng rồi, ta nhớ ra Trần Thạc Chân còn có một muội muội, tên là Trần Vân Chân, chính là thê tử của phản tặc Chương Thúc Dận, chẳng qua chỉ là Trần Vân Chân không giống như Trần Thạc Chân mang binh đánh giặc, do vậy lúc đó ta không chú ý, có lẽ khi đó nữ nhân kia chính là muội muội của Trần Thạc Chân, Trần Vân Chân."

Dương Triển Phi nói: "Vậy thì cũng có thể nữ nhân vừa rồi kia chính là Trần Vân Chân."

Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Ta cảm thấy khả năng nữ nhân vừa rồi là Trần Thạc Chân lớn hơn, bởi vì Chương Thúc Dận là trượng phu của Trần Vân Chân, phu thê bọn họ cùng sống cùng chết, không lý nào Trần Vân Chân lại nguyện ý nhìn trượng phu mình một mình đi chịu chết, mà bản thân mình lại tham sống sợ chết. Hơn nữa nếu là như vậy, vừa có thể bảo vệ Trần Thạc Chân, cũng có thể cùng chết với trượng phu. Ngoài ra, nếu là Trần Vân Chân, người ả ta hận nhất định là Dương Công giết trượng phu của ả ta, chứ không phải là ta."

Dương Triển Phi gật đầu nói: "Ngươi nói có lý, đến cuối cùng là Trần Thạc Chân, hay là Trần Vân Chân, tra thì sẽ biết."

"Hay! Hay lắm!"

Dương Tư Nột nghiến răng nói, sau khi mấy người phân tích một phen, ông ta dám khẳng định đại mỹ nhân kia chính là Trần Thạc Chân.

Dương Triển Phi liếc nhìn phụ thân, trong lòng hiểu rõ, phụ thân y đã bên bờ vực bùng phát rồi.

Việc này đối với Dương Tư Nột, thậm chí là đối với toàn bộ Dương gia đều là sỉ nhục to lớn không sao rửa sạch được.

Trần Thạc Chân kia tạo phản Hoàng đế, lại trà trộn vào Dương phủ, đồng thời lại hành thích ngay trước mặt Dương Tư Nột và một đám đại tướng, quả thật là Kinh Kha phiên bản nữ nha, bởi vì ở Dương Châu, Dương Tư Nột không khác gì Tần Vương, đều là số một, hơn nữa, lúc trước Kinh Kha đã chết, mà Trần Thạc Chân không chỉ làm cho Dương phủ đại loạn, hỏa thiêu đại sảnh Dương phủ, đồng thời còn toàn thân trở ra. Lần này muốn giấu cũng không giấu được, lửa lớn như vậy, chắc chắn kinh động đến không ít dân chúng.

Một khi những chuyện này truyền ra ngoài, Dương Tư Nột nhất định sẽ bị những đại gia tộc khác chê cười, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Dương Triển Phi ôm quyền nói: "Xin cha yên tâm, con đã sai người phong tỏa toàn bộ thành Dương Châu, con không tin ả ta có thể lên trời xuống đất."

Dương Tư Nột gật đầu.

Dương Phi Tuyết đột nhiên nói: "Trần Thạc Chân này cũng thật là quái lạ, tại sao ả ta lại muốn hành thích Hàn Nghệ, ả ta chẳng phải nên..."

Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng lại, nhưng ý cũng đã vô cùng rõ ràng, muốn hành thích cũng nên hành thích Dương Tư Nột, ngươi hành thích Hàn Nghệ làm gì chứ.

Dương Tư Nột, Dương Triển Phi đều sửng sốt, tò mò nhìn Hàn Nghệ. Chính xác, Trần Thạc Chân vì sao lại một lòng muốn giết Hàn Nghệ, vừa rồi trong đại sảnh, Trần Thạc Chân ngay cả nhìn cũng không nhìn Dương Tư Nột, một lòng muốn giết Hàn Nghệ, hơn nữa trước khi đi còn để lại câu nói kia.

Hàn Nghệ sáng tỏ trong lòng nhà, hắn cũng nhờ đó mà phán đoán ra đối phương là Trần Thạc Chân chứ không phải dư nghiệt của Trần Thạc Chân. Đầu tiên, con lừa ngốc Cửu Đăng vơ vét của cải ở Dương Châu vô cùng thoải mái, những tiền tài này hẳn là vốn liếng để Trần Thạc Chân tạo phản, bị Hàn Nghệ đánh bậy đánh bạ phá hỏng, con lừa ngốc Cửu Đăng cũng bị bắt giữ. Những món vàng, châu báu, tơ lụa kia hẳn là để cho Trần Thạc Chân dùng khi đăng cơ, kết quả lại bị Hàn Nghệ cướp mất, khi đó người của Trần Thạc Chân từng nhìn thấy Hàn Nghệ, tuy rằng khi đó có thể không biết lai lịch của Hàn Nghệ, nhưng sau trận chiến bảo vệ Dương Châu, thanh danh Hàn Nghệ vang dội, rất nhiều người đều từng nhìn thấy Hàn Nghệ, vừa đối chiếu thì không khó để đoán ra.

Tiếp đó, Từ Mãnh lúc trước rất có thể đã nương nhờ vào Trần Thạc Chân. Trước việc này, Hàn Nghệ vẫn luôn không rõ Từ Mãnh vì sao lại vạch kế đánh cắp Bồ tát vàng, hắn cho rằng hơn phân nửa là Từ Mãnh muốn báo thù, nhưng bây giờ nghĩ lại, rất đơn giản. Từ Mãnh vẫn luôn không được trọng dụng trong quân, không phải là do năng lực của y không được, mà là xuất thân của y ti tiện, không được đề bạt, trong lòng oán giận. Trần Thạc Chân chỉ cần hứa hẹn để y làm đại tướng, vậy thì Từ Mãnh rất có thể đã nương nhờ Trần Thạc Chân. Nói cách khác, chuyện Bồ Tát vàng cũng là do Trần Thạc Chân đứng sau vạch kế, mục đích hoặc là quấy rối Dương Châu, hoặc là mượn dịp điều Dương Tư Nột đi, bởi vì Dương gia là quân phiệt quý tộc, đánh trận rất lợi hại, nếu Dương Tư Nột bị trách phạt, bị điều đi, vậy thì đối với Trần Thạc Chân mà nói đã bớt đi một đối thủ vô cùng lợi hại, nhưng đáng tiếc là cũng bị Hàn Nghệ phá hỏng.

Cuối cùng cũng chính là không thành kế, đây chính là bước ngoặc của trận chiến này. Nếu không phải hôm đó Hàn Nghệ lợi dụng thần phật dọa lui phản quân, bản dịch chuẩn duy nhất tại b achngocsach, thì thiên thạch kia cũng không đập trúng bọn họ, hơn nữa thành Dương Châu nhất định sẽ bị công phá. Tuy rằng Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân chưa từng đối mặt giao đấu, nhưng thật ra hai người đã giao thủ nhiều lần, nhưng Trần Thạc Chân đều thất bại.

Thật ra loại tâm lý của Trần Thạc Chân, Hàn Nghệ hiểu rất rõ, Dương Tư Nột muốn tiêu diệt ả ta chính là hợp tình hợp lý. Người ta là quan, ngươi là tặc, đây là chuyện mà Trần Thạc Chân đã đoán được, Dương Tư Nột là kẻ địch, nhưng không phải kẻ thù. Nhưng một tiểu tử nhà nông như Hàn Nghệ, thuần túy chỉ là đang đánh bậy đánh bạ ở đây, hơn nữa nhiều lần phá hư chuyện tốt của Trần Thạc Chân, đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của Trần Thạc Chân, ả ta không coi Hàn Nghệ là kẻ địch, mà là kẻ thù. Phân tích theo góc độ tâm lý học, thông thường xuất hiện tình huống này, Trần Thạc Chân hận Hàn Nghệ cũng là hợp tình hợp lý!

Giết Dương Tư Nột, cũng không thể thay đổi được gì, nhưng không giết Hàn Nghệ thì sao giải được mối hận, bởi vì Trần Thạc Chân tuyệt đối không ngờ rằng, đại nghiệp khởi nghĩa của mình lại bại trong tay một tiểu nông dân không có danh tiếng gì, đây là chuyện ngoài dự đoán, tuyệt đối là khắc tinh nha!

Hàn Nghệ cũng đau đầu không thôi, hắn cũng không muốn, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Hắn cảm thấy lúc này cần sự giúp đỡ của Dương Tư Nột, cho nên ngoài trừ chuyện vàng ra, những chuyện còn lại hắn đều nói cho Dương Tư Nột biết. Thật ra những chuyện này Dương Tư Nột cũng biết, chỉ là không liên tưởng đến mỗi một sự việc đều liên quan đến Trần Thạc Chân.

"Thì ra là thế."

Dương Tư Nột gật đầu, nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận đó, ta thấy yêu nữ kia quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Còn cần ngươi nói sao, ta cũng biết vậy! Hàn Nghệ nói: "Đa tạ Dương Công quan tâm."

Dương Phi Tuyết đột nhiên nói: "Hàn Nghệ, bằng không thì ngươi ở lại Dương phủ, bây giờ ngươi về nhà chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm."

Hàn Nghệ cả kinh, vội nói: "Dương Công, thê tử ta, còn có huynh đệ của ta đều đang ở nhà, bọn họ..."

Dương Triển Phi vội nói: "Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ phái người đi đón thê tử ngươi đến."

"Đa tạ."

Dương Triển Phi lập tức đi xuống phái người đi đón Tiêu Vân, Hùng Đệ.

Hàn Nghệ hiểu rất rõ tính cách của Tiêu Vân, chỉ e Dương Triển Phi phái người sang đó, sợ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện, thế là bảo Tiểu Dã đi cùng, hắn ở trong Dương phủ rất an toàn, do vậy cũng không cần Tiểu Dã bảo vệ.

Hai canh giờ sau, người Dương Triển Phi phái đi Mai thôn rốt cuộc đã quay về.

- Hàn đại ca.

- Tiểu Mập!

Chỉ thấy Hùng Đệ vụng về trèo xuống xe ngựa, vừa thấy Hàn Nghệ thì lập tức chạy đến.

Hàn Nghệ vừa thấy sắc mặt Hùng Đệ khác thường, trong lòng co thắt nói: - Tiểu MậpMập, xảy ra chuyện gì? Nói đoạn hắn nhìn trái nhìn phải: - Tiêu Vân đâu? Sao nàng lại không tới?

Hùng Đệ đỏ mắt, lòng còn sợ hãi nói: - Hàn đại ca, không lâu trước có mấy người bịt mặt xông vào nhà chúng ta, muốn bắt ta và đại tỷ tỷ.

- Cái gì?

Hàn Nghệ vội vàng hỏi: - Vậy ngươi có bị thương hay không? Còn nữa, Tiêu Vân đâu? Hai mắt hiện lên chút sát ý, Trần Thạc Chân, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.

Hùng Đệ nói: - Hàn đại ca xin yên tâm, đệ không sao. Đại tỷ tỷ thật lợi hại, chỉ một người đã đánh cho những tên bịt mặt kia bỏ chạy.

- Hửm?

Hai mắt Hàn Nghệ lồi ra, nghĩ bụng, chẳng lẽ trước kia bà nương này còn hạ thủ lưu tình với ta sao?

Lúc này, một hộ vệ đi đón Hùng Đệ đột nhiên tiến lên nói: - Hàn công tử, thật có lỗi, lệnh phu nhân không chịu đến đây, còncòn mượn hai thanh đao từ chỗ chúng ta nữa.

- Có ý gì?

Vẻ mặt Hàn Nghệ kinh ngạc.

Hùng Đệ nhỏ giọng nói: - Hàn đại ca, đại tỷ tỷ bây giờ đang rất tức giận.

- Nàng giận cái gì? Chẳng phải là nàng đánh thắng sao? Hàn Nghệ buồn bực nói.

Hùng Đệ nói: - Bởi vì những người bịt mặt này làm hỏng đàn của đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ nói phải tìm bọn họ tính sổ.

- Đàn? Đàn gì?

Hàn Nghệ ngẩn người.

Hùng Đệ nói: - Chính là đàn mà Hàn đại ca tặng cho đại tỷ tỷ đó!

- Ách! Hàn Nghệ nhíu mày, nói: - Đã là lúc nào rồi, người không sao là được rồi, còn quan tâm đàn gì chứ.

Hùng Đệ lắc cái đầu mập mạp nói: - Đệ cũng không biết. Đại tỷ tỷ nói như vậy, tỷ ấy bảo đệ qua trước, Tiểu Dã ở lại hỗ trợ tỷ ấy, còn bảo đệ chuyển lời cho Hàn đại ca, bảo huynh thả tin tức ra ngoài, nói huynh đã về rồi.

- Hàn tiểu ca, không ngờ thê tử ngươi lại có bản lĩnh như vậy, thật sự là nữ anh hùng không thua đăngs mày râu nha!

Dương Triển Phi bên cạnh nghe thấy Tiêu Vân chẳng những không tới đây, ngược lại còn muốn tìm Trần Thạc Chân tính sổ, chỉ dựa vào can đảm này, thật sự không yếu hơn Trần Thạc Chân.

- Nhị công tử chê cười.

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Nội tử từ nhỏ theo danh sư học chút võ nghệ, thì không biết trời cao đất dày, hơn nữa thường không biết sử dụng đầu óc, Trần Thạc Chân kia mưu ma chước quỷ, ta sợ nội tử không phải là đối thủ của ả ta, cho nên ta muốn đích thân đi đón nàng qua đây.

Dương Triển Phi cau mày nói: - Nhưng mục tiêu của Trần Thạc Chân là ngươi, nếu trước đó ả ta đoán được ngươi sẽ đi đón người nhà, vậy thì chuyến này ngươi rất nguy hiểm.

Hùng Đệ đột nhiên nói: - Hàn đại ca, đại tỷ tỷ nói nếu huynh muốn đích thân đi đón nàng thì bảo đệ nói với huynh, huynh đừng đi, huynh đi tỷ ấy cũng sẽ không đến.

Hàn Nghệ nói: - Sao vừa rồi ngươi không nói?

Hùng Đệ nói: - Đại tỷ tỷ nói nếu huynh nói như vậy, tỷ ấy mới bảo đệ chuyển lời cho huynh. Nếu huynh không nói thế, thì bảo đệ chuyển lời cho huynhnói cho huynh biết

- Nói cho ta biết cái gì? Ngươi nói đi nha! Hàn Nghệ vội vàng nói.

Hùng Đệ rụt cổ lại, nói: - Đại tỷ tỷ bảo đệ chửi huynh một câu, huynh là đồ vô lương tâm. Nói xong y lại vội vàng phất tay nói: - Đây là đại tỷ tỷ bảo đệ mắng huynh, không phải đệ mắng.

Hàn Nghệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nổi trận lôi đình nói: - Không cần đi đón, để nàng tự sinh tự diệt đi, mẹ nó, lại mắng ta vô lương tâm, thật sự là buồn cười mà. Trong lòng lại liếc Tiểu Mập, Tiểu Mập ơi! Ở đây có nhiều người ngoài như vậy, mấy câu này đệ có thể len lén nói cho ta biết mà.

Dương Triển Phi cũng câm nín không nói gì, dở khóc dở cười nói: - Hàn tiểu ca, nương tử ngươi thật sựthật sựthật sự rất đặc biệt.

Y suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra một từ như vậy đề hình dung Tiêu Vân.

Đâu chỉ đặc biệt, quả thật là vô pháp vô thiên. Nữ nhân mà Hàn Nghệ gặp được rất nhiều, tuy không dám nói là hiểu nữ nhân giống như Brad Pitt, nhưng loại nữ nhân như Tiêu Vân, hắn thật sự mới gặp lần đầu, hoàn toàn không đoán được đường đi của Tiêu Vân, nói: - Nhị công tử chớ trách, nội tử ta lúc nhỏ bị sốt cao, đầu óc thật sự có vấn đề, ôi, ta không phải là nói đùa đâu.

Dương Triển Phi cũng không biết nên nói cái gì, gật đầu, nói: - Phải, ta

- Nhị công tử không cần khuyên ta.

Hàn Nghệ nhấc tay.

Dương Triển Phi sửng sốt, ta khuyên ngươi cái gì?

Lại nghe Hàn Nghệ nói: - Bất kể thế nào, ta cũng sẽ không quan tâm người đàn bà đó, cứ để nàng tìm chết đi. Các ngươi cũng đừng khuyên ta, thật sự là tức chết ta mà.

Nói đến mức này rồi, Dương Triển Phi sao lại không rõ, cười thầm một tiếng, tên này thật biết diễn mà, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi đừng hành động theo cảm tính, nói thế nào thì nàng cũng là thê tử ngươi, sao ngươi có thể bỏ mặc không lo chứ. Hơn nữa, nếu bản thân các ngươi không đoàn kết, có thể sẽ để yêu nữ kia thừa cơ xen vào. Ta thấy vầy đi, nếu nương tử ngươi đã không chịu đến đây, ta phái người qua đó bảo vệ nàng.

Hàn Nghệ gãi đầu, ra vẻ tức giận chưa hết: - Nhị công tử nói thế nào thì cứ vậy đi, dù sao ta cũng không quản.