Mấy cái ngân châm dài nhỏ đâm vào tứ chi, đại huyệt quanh thân, không bao lâu, tứ chi nguyên bản phiếm đen đã dần dần thối lui. Theo mồ hôi chảy ra vốn nên là vô sắc, nhưng lúc này lại là màu đen, giống như mực nước.
Khuôn mặt tái nhợt trở nên hồng nhuận, có huyết sắc.
Chờ tứ chi ứ đen đều tan hết, hắn vội vàng nhổ ngân châm.
“Giúp ta nâng hắn dậy!”
Tất cả cung nữ thái giám đều đã cho lui, trong phòng chỉ còn một mình Hoàng Phủ Duật, tinh lực toàn thân chuyên chú đặt trên người Bạt Thác Vô Nhược, nghe thấy mệnh lệnh thần y, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại rất nghe lời, không dám chậm trễ nâng thân hình hư nhuyễn dậy, đặt ngồi xếp bằng ở trên giường.
Thần y ngồi xếp bằng phía sau Bạt Thác Vô Nhược, uy một viên dược tròn màu đen vào miệng y, trở tay vận hành khí mạch, song chưởng đặt trên lưng, đẩy.
“Ngô……”
Mắt tuy vẫn nhắm chặt, nhưng đã hơi hơi phát ra tiếng vang.
Bàn tay ở trên lưng đảo quanh, vận đạo độc tố trong cơ thể.
Đỡ lấy Bạt Thác Vô Nhược, Hoàng Phủ Duật phát hiện thân thể y dần dần nóng lên, trên trán thấm ra mồ hôi, khói trắng hình tròn theo đỉnh đầu thoát ra.
Vận khí chừng một khắc, bỗng nhiên hai tay thần y kề sát lưng, dùng sức đẩy ──
Người đột nhiên bật về phía trước, một ngụm máu đen như mực từ khóe miệng Bạt Thác Vô Nhược phun ra.
Thần y đứng dậy, rời giường, “Được rồi.”
Hoàng Phủ Duật cẩn thận lau vết máu ở khóe miệng Bạt Thác Vô Nhược, đỡ y nằm lại trên giường.
“Ý của ngươi là…… Hắn đã không có việc gì?”
“Ân.” Hắn mở trang giấy ra, kê đơn dược, thổi thổi, xác định chữ viết đã khô mới đưa cho Hoàng Phủ Duật, “Đi lấy chỗ thuốc này, năm chén nước ngao thành một chén, sáng tối đều uống.”
Tiếp nhận, “Hắn lúc nào sẽ hồi tỉnh?”
“Không biết.”
Không biết? Có ý gì?
“Ngươi không phải đã cứu được hắn?”
“Ta chỉ giúp hắn trừ độc, đem độc tố trong cơ thể bài trừ, thanh tỉnh hay không còn phải xem ý chí của hắn. Nếu hắn không muốn sống, tự nhiên sẽ không tỉnh lại.”
Trầm mặc một lát, “Ta đã biết, hắn nhất định sẽ tỉnh lại. Cám ơn ngươi.”
“Không cần nói lời cảm tạ, ta chỉ là vì muốn lấy về thứ thuộc về ta mới cứu hắn.” Thu thập vật phẩm trên bàn. “Hắn ở đâu?”
“Ngoài cung.”
Hắn xoay người, hướng Hoàng Phủ Duật phất phất tay, “Cảm tạ.”
Đẩy cửa ra, chuẩn bị rời đi, Hoàng Phủ Duật đột nhiên gọi hắn lại, “Từ từ!”
Trở lại, “Còn có chuyện gì?”
“Ngươi cùng Mị ảnh…… Rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hắn mỉm cười, gằn từng tiếng tinh tường nói : “Ngươi ── không, đủ, tư, cách, biết.”
Khuôn mặt Hoàng Phủ Duật thoáng cứng đờ.
“Hỏi xong?” Nhún vai, “Ta đi đây.”
Thấy hắn phải rời khỏi, Hoàng Phủ Duật lần thứ hai mở miệng, “Mong ngươi đối xử tử tế với hắn! Còn có ── phiền ngươi nói với Mị ảnh, trẫm vĩnh viễn hoan nghênh hắn trở về bên người trẫm.”
Thần y dừng lại, câu môi lộ ra nụ cười thú vị, “Thật là có ý tứ…… Thật xin lỗi, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội này, hắn là của ta.” Hắn tràn đầy dục vọng chiếm hữu.
Đi được vài bước, lại dừng lại.
“Ta, nguyên bản không tính toán giúp ngươi. Nhưng, ngươi dù sao cũng đã chiếu cố hắn mười năm, ta thay hắn nói lời cảm tạ, từ nay về sau, hắn cùng ngươi không còn quan hệ.”
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhìn hắn rời đi, Hoàng Phủ Duật áp chế sầu não, trầm trọng thở dài một hơi.
Không biết, có thể là đúng mà cũng có thể là sai lầm.
Mở miệng hỏi ý kiến Mị ảnh ngày đó, Mị ảnh trên mặt tràn ngập không muốn, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
Trong lòng đối với Mị ảnh phi thường áy náy.