“Ngươi nói cái gì?”
Quỷ ảnh quỳ trên mặt đất, cảm giác sâu sắc tự trách nói: “Đều là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ quá mức khinh địch, mới để cho thái tử Da Luật quốc có thể đào tẩu……”
Hoàng Phủ Duật nắm chặt thanh ghế dựa, băng mặt, hừ một tiếng.
Giang Tướng quân sắc mặt cũng thập phần ngưng trọng.
Không khí đang lúc trầm trọng làm cho người ta thực sự khó thở.
“Thuộc hạ nguyện ý chịu phạt!” Quỷ ảnh lại dập đầu một lần.
Hoàng Phủ Duật vẫn là chưa mở miệng nói nửa câu.
Qua hồi lâu, hắn mới lạnh nhạt nói: “Thủ cấp những kẻ khác thì sao?”
“Treo trên tường thành, thị chúng.”
Sắc mặt dần dần hoãn hạ, “Quên đi, trẫm tạm tha cho ngươi, lập công chuộc tội, nhanh chóng truy lùng thái tử, thời gian nhanh nhất phải giải quyết được hắn.”
“Vâng, đa tạ Hoàng Thượng ân điển.” Khấu đầu thêm vài cái, Quỷ ảnh đứng dậy lui sang một bên.
Thấy sự việc đã giải quyết xong, Giang Tướng quân đứng dậy chắp tay, “Hoàng Thượng, triều chính không thể một ngày không vua, hậu cục ở đây xin giao cho vi thần xử lý, xin Hoàng Thượng mau về nước.”
Hoàng Phủ Duật gật đầu, “Trẫm hiểu được, chuyện về sau liền làm phiền ngươi.”
Thở ra một hơi.
Cũng tốt.
Hắn cũng muốn mau trở lại Viêm Di quốc, cùng người nọ đoàn tụ.
Sớm một chút nhìn thấy biểu tình vui sướng trên mặt người nọ.
“Rầm!”
Bạt Thác Vô Nhược ngã trên mặt đất, may mắn bảo vệ bụng kịp thời, mới không bị va chạm đến.
Tay phải sờ lấy chân trái, tức khắc toàn thân cứng ngắc.
Chân…… Không động đậy.
Đầu tiên là tay trái, hiện giờ là chân trái, cái gì sẽ đến tiếp theo?
Tay phải? Chân phải?
Tới khi nào toàn thân không thể nhúc nhích?
Trong lòng bất giác kinh hoảng, y dùng lực đánh vào chân, một chút lại một chút, dần dần, có chút cảm giác đau, phát hiện này làm cho y tăng thêm lực đạo.
Còn có cảm giác, còn cảm giác đau.
Liên tục ấn nhu, đánh, không biết lập lại bao nhiêu lần, cảm giác tê liệt cũng dần biến mất.
“Ngươi ngồi dưới đất để làm chi?”
Đột nhiên một giọng nam quen thuộc ở phía sau vang lên, y giật thót một chút, một trận tê dại lập tức nảy sinh từ trong ngực lan theo kinh mạch đến tứ chi trăm hài.
Là hắn!
Hắn đã trở lại!
Bạt Thác Vô Nhược phi thường kích động, xoay người lại, nhìn thấy người đã lâu không gặp mặt, không biết nên bày ra biểu tình gì để nghênh đón, khóe môi muốn câu lên cũng câu không nổi, chỉ còn biết nhìn chăm chú.
Hoàng Phủ Duật đi về phía trước, gõ đầu của y một cái, “Ngươi phát ngốc cái gì a!”
“Ta, ta……”
Bạt Thác Vô Nhược ấp a ấp úng thật sự nói không ra lời.
Nước mắt vui mừng làm ra phản ứng nhanh hơn so với khóe miệng, một giọt rơi trên mặt đất, ngay cả Bạt Thác Vô Nhược cũng không biết chính mình đang khóc.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Không có gì muốn nói sao?”
Hoàng Phủ Duật dùng hoàng bào chưa thay thay y chà lau nước mắt.
“Ta không biết muốn nói cái gì……”
“Khóc cái gì?”
“Ta cũng không biết……”
“Ngu ngốc!” Xuất lực định kéo Bạt Thác Vô Nhược, chợt băn khoăn đến bụng y mà phóng khinh động tác, thật cẩn thận như bảo hộ, đưa y đến ngồi bên mép giường. “Sao lại ngồi dưới đất?”
“Có vài thứ rơi trên mặt đất.” Y nói qua quýt, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú Hoàng Phủ Duật, thâm tình chân thành mà nhìn hắn, tình ý trong mắt nồng cháy giống như là muốn đem người kia cất giữ trong lòng.
Hoàng Phủ Duật bị y nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, che hai mắt của y lại.
“Đừng nhìn.”
Lấy hai tay hắn ra, Bạt Thác Vô Nhược tựa trán vào lòng ngực dày rộng của Hoàng Phủ Duật. “Ta rất nhớ ngươi, ngươi thì sao?”
“Đừng bắt trẫm phải trả lời những vấn đề như thế.”
“Ân, hảo.” Bạt Thác Vô Nhược thỏa mãn trả lời.
Ít nhất, câu trả lời của Hoàng Phủ Duật không phải là tuyệt đối phủ nhận.
“Hảo cái gì mà hảo, người này.” Thì thào nói vài câu, Hoàng Phủ Duật cúi đầu, in lên môi y.
===
Tin mừng cho các nàng đây. trong vài ngày tới ta sẽ hoàn thành Thanh Ngọc Án