Té xỉu ? Bạt Thác Vô Nhược lại té xỉu ?
“Khi cung nữ bưng đồ ăn đến tây cung cho Bạt Thác công tử, bỗng nhiên phát hiện hắn té trên mặt đất, hơi thở suy yếu.”
Hoàng Phủ Duật cước bộ cực nhanh đi qua hành lang gấp khúc, công công vừa đi theo một bên vừa nói.
“Trẫm nhớ rõ thái y đã khai dược cho hắn không phải sao? Trẫm còn lệnh ngự thiện phòng mỗi ngày ngao hai chén dược đưa đến tây cung.”
Nếu Bạt Thác Vô Nhược mỗi ngày đều uống dược, y vì sao còn có thể té xỉu chứ?
“Hoàng Thượng, sự tình đều không phải là như thế. Theo thái y chẩn đoán bệnh, Bạt Thác công tử hình như không có uống dược.”
Hoàng Phủ Duật bước chân dừng lại. “Ngươi nói cái gì?”
“Hơn nữa. . . . . .” Công công hạ giọng, nhẹ nhàng nghiêng người, không dám đến gần Hoàng Phủ Duật quá, giữ chút khoảng cách ở bên tai hắn nói vài câu.
Hoàng Phủ Duật nhất thời trên mặt đại biến, “Cái gì? !”
Chân nâng lên, tốc độ hắn nhanh hơn đi về hướng tây cung, biểu tình hết sức khó coi.
Rất nhanh đi vào tây cung, hắn dùng lực đẩy ra cửa phòng, đến gần một phen giữ chặt thái y ở mép giường, trầm giọng, “Nếu ngươi dám đem phát hiện vừa rồi nói ra, trẫm nhất định muốn đầu của ngươi rơi xuống đất”.
Buông ra kiềm chặt: “Cút!”
Thái y sợ tới mức muốn tè ra quần, liên tục lui về phía sau, ù té mà chạy.
Hoàng Phủ Duật nghiêng đầu liếc công công một cái, “Ngươi cũng vậy, nếu dám đem chuyện vừa rồi tiết lộ ra, trẫm cũng sẽ cho ngươi đầu rơi xuống đất.”
“Vâng”. Phản ứng công công hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Tốt lắm, ngươi đi xuống đi.”
Công công khom thân mình, rời khỏi phòng, đóng cửa.
Chờ tạp nhân đều lui hết, Hoàng Phủ Duật mặt lạnh đi về hướng Bạt Thác Vô Nhược, nhìn y khẽ nhắm hai mắt, giống như đã sớm ngủ say.
“Trẫm biết ngươi không ngủ, mở mắt của ngươi đi.”
Giống như Hoàng Phủ Duật nói, hắn vừa nói xong, Bạt Thác Vô Nhược đã mở mắt, con ngươi bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Này rốt cuộc là chuyện gì? Vì cái gì không uống thuốc? Vì cái gì. . . . . . Vì cái gì?” Hoàng Phủ Duật nghiến răng “Ngươi lại mang thai?”
“Nguyên lai ngươi đang muốn cảm kích.” y nhợt nhạt phun ra một câu.
“Vô nghĩa! Nếu hôm nay ngươi không vừa vặn té xỉu, nếu không có thái y giúp ngươi bắt mạch, ngươi không phải là tính toán giấu diếm ta cả đời!”
“Ta không có, chính là không biết nên mở miệng như thế nào.”
“Nói cho trẫm, vì sao ngươi lại mang thai?”
“Hai năm trước ta ở Huyền Vũ quốc phát hiện quyển sách này.” Y ngồi dậy, từ phía dưới gối đầu xuất ra một quyển sách da sớm đã ố vàng rách nát đưa cho Hoàng Phủ Duật.
Hoàng Phủ Duật tiếp nhận, cúi đầu xem, chữ trên bìa mờ nhạt gần như không còn thấy rõ, “Này là?”
“Ta khi đó nhất thời tò mò, liền mang nó theo trên người, khi đến Viêm Di quốc, ta cẩn thận lật xem, lúc này mới phát hiện trong này ghi lại có loại dược có thể cho nam tử mang thai, hơn nữa còn có phương pháp luyện chế dược này”.
Nghe y nói xong, sắc mặt Hoàng Phủ Duật vẫn chưa tiêu hoãn, ngược lại càng lạnh hơn, “Cho nên ngươi chế ra thuốc này, rồi mới ăn nó, muốn hoài thượng hài tử của ta?”
Bạt Thác Vô Nhược thùy hạ mi mắt, “. . . . . . Là, đúng vậy.”
“Ngươi dám tự tiện hạ chủ ý, ngươi có hỏi ý kiến ta sao?” Hắn tới gần, bắt lấy vai Bạt Thác Vô Nhược lay mạnh, vẻ mặt khó coi đến dọa người.
“Đúng, thực xin lỗi. . . . . .”
Buông ra, Hoàng Phủ Duật hít sâu một hơi, “Hảo, việc này trước gác qua một bên, dược kia thì sao? Thái y nói ngươi không uống dược, độc tố trong cơ thể ngươi phải dựa vào dược hiệu đẩy ra, nếu không uống dược, thì sẽ chết, trẫm lúc trước đã nhắc nhở vài lần, vì cái gì không uống?”
“Ta nếu uống, cục cưng trong bụng sẽ chết”
Không nghĩ tới, nhưng lại chính là nguyên nhân này?
“Đem đứa nhỏ xoá đi.”
Những lời này làm cho Bạt Thác Vô Nhược kinh hách, y ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi mà mở to mắt “Vì, vì cái gì?”
“Trẫm, không muốn có nó.”
Vẻ mặt trắng bệch, “Nó. . . . . . Nó là hài tử của ngươi.”
“Trẫm muốn ai vì trẫm sinh đứa nhỏ đó là do trẫm quyết định, không phải ngươi, trẫm sẽ không thừa nhận nó .”
“Ta không cần. . . . . . Ta sẽ không xoá nó”.
“Ngươi không làm, vậy trẫm giúp ngươi xoá sạch!” Hắn nảy sinh ác độc, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Bạt Thác Vô Nhược, sau đó đi ra khỏi phòng, “Người tới, người tới!”
Hắn sai người chuẩn bị dược phá thai, trở lại trong phòng thật mạnh đá cửa.
Thấy hắn là nói thật, Bạt Thác Vô Nhược không để ý thân thể chính mình còn suy yếu, y kéo chăn bông ra, chân bước xuống mặt đất nhưng thể lực chống đỡ không nổi mà té lăn trên đất.
“Không cần. . . . . . Không cần thương tổn đứa nhỏ. . . . . .” Y hai tay bảo vệ ôm chặt lấy bụng.”Xin đừng cướp đi nó. . . . . . Đây là những gì còn sót lại của ta, còn sót lại . . . . . .”
Thân thể không đứng dậy nổi, y đành phải lấy khuỷu tay chống đỡ thân thể, đi bước một gian nan hướng tới Hoàng Phủ Duật, hay tay ôm lấy chân hắn, nước mắt không chịu thua kém thi nhau rơi xuống, “Van cầu ngươi, không cần thương tổn nó. . . . . . Van cầu ngươi, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng. . . . . .”
===
Đọc xong chương này các nàng muốn xách dép xách guốc gì lên để ném thì cứ việc, ta không cản, ta cũng bức xúc quá. Nếu anh Duật là một ” thẳng nam” khó uốn nắn thì ta còn thông cảm cho, thế nhưng ngay cả con của mình mà cũng không thừa nhận thì ta muốn … “bó chiếu” Duật ca cho rồi. :<