Rời đi tây cung, Hoàng Phủ Duật trở lại Hoa Sinh điện. Trên bàn tấu chương cao như núi, hắn liếc mắt một cái, mệt mỏi nhu nhu cái cổ, chần chừ một chút, vẫn là cam chịu số phận mà ngồi vào bàn, lấy mấy bản tấu chương, nhặt lên bút lông, cúi đầu phê chữa.
Công công ở một bên giúp hắn mài mực.
Trộm dò xét hắn vài lần, trong tay chưa dừng lại, vừa mài mực vừa nói:” Hoàng Thượng, buổi tối cần phi tử thị tẩm không?”
“Trẫm đêm nay có việc.” Hắn đầu cũng không nâng, trả lời.
Công công ngập ngừng :” Nhưng. . . . . .”
“Sao vậy?”
“Hoàng Thượng còn nhớ rõ lúc trước có nạp Dung phi?”
Hoàng Phủ Duật suy nghĩ, đích thật là có một người như thế.
Hắn thu nạp Dung phi, tựa hồ cũng là các đại thần khuyên can hắn đến nay không có con nối dòng, mà phi tử trong cung lại chậm chạp chưa truyền ra hỉ sự, vì hắn nạp thêm một hoàng phi, hy vọng sớm ngày hoài thượng long loại.
Nhưng từ khi nạp Dung phi đến nay, hắn lại không chạm qua nàng một lần.
Ngay từ đầu là bởi vì chính sự rối ren, sau khi đại cục bình ổn, Dung phi tựa như Bạt Thác Vô Nhược bình thường, bị hắn vứt ra sau đầu, nếu không có công công đề cập, hắn thật đúng là đã quên có người kêu Dung phi.
“Trẫm nhớ rõ, rồi thì sao?”
“Dung phi nương nương nhờ nô tài truyền lời, đêm nay hay không cần nàng bồi tẩm?”
Hoàng Phủ Duật không đáp lời, trầm mặc.
Chính mình đã nhiều ngày không phát tiết dục vọng, đêm nay có lẽ nên tìm phi tử giảm nhiệt. . . . . . Nhưng…
Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt Bạt Thác Vô Nhược kia mang chờ mong.
Nên làm sao? Hoàng Phủ Duật lâm vào cục diện lưỡng nan.
Công công tinh mắt nhìn ra Hoàng Phủ Duật trên mặt hơi nhíu mày, thử hỏi: “Hoàng Thượng có việc phiền lòng?”
“Trẫm đã cùng Bạt Thác Vô Nhược có ước định.”
“Hoàng Thượng, theo như lời người, là khách quý ở tại tây cung?”
Hoàng Phủ Duật khẽ hừ một tiếng, gật đầu.
“Nếu không để cho nô tài vì Hoàng Thượng đi cùng Bạt Thác công tử nói một tiếng, đem ước định dời đến ngày mai?”
Hắn trầm ngâm “Như vậy cũng tốt.”
Cách nhật, Hoàng Phủ Duật để cho Dung phi hầu hạ thay y phục, cùng nhau dùng tảo thiện (ăn sáng), hắn mới cước bộ từ từ đi tới tây cung.
Dục vọng trữ vài ngày phát tiết sạch sẽ, thần thanh khí sảng.
Bảo bọn thái giám đi theo bên người tản đi, hắn đẩy cửa ra, đi một mình vào phòng.
Bạt Thác Vô Nhược ngồi dựa vào ghế bên song cửa, buông hai tay, tầm mắt hướng ra phía ngoài tựa hồ không phát hiện Hoàng Phủ Duật.
Hắn phóng khinh cước bộ đi đến bên người y, chạm vào vai phải y, kêu to: “Bạt Thác Vô Nhược.”
Nghe vậy y bỗng nhiên cả kinh, thân thể cứng đờ, nhưng vẫn chưa quay đầu lại.
“Bạt Thác Vô Nhược?” Hắn lại hô một lần.
Y vẫn là không quay đầu, hai vai run lên.
Cảm giác bị người coi thường làm cho Hoàng Phủ Duật tâm tình rất là tức giận, âm điệu lạnh lùng “Bạt Thác Vô Nhược, trẫm đang gọi ngươi.”
“Ngươi có thể chờ một chút nữa lại đến?” Y đầu cúi thấp, thanh âm có chút khàn khàn.
” Vì cái gì?”
“Thực xin lỗi, ta hiện tại không tiện gặp ngươi.”
Bạt Thác Vô Nhược có chút quái dị.
Hoàng Phủ Duật nhìn chăm chú bóng lưng y, di động cước bộ, đi vào bên cạnh, vươn tay cường ngạnh chuyển mặt y qua.
Hai mắt phát thũng, cái mũi đỏ toàn bộ.
Rõ ràng là vẻ mặt của một người đã khóc.
Tức giận nhất thời vô tung vô tích .”Ngươi xảy ra chuyện gì?”
Y lắc đầu đẩy bàn tay Hoàng Phủ Duật ra, không dám nhìn hắn.
“Không có.” trong lời nói có khóc âm nồng hậu.
“Có người khi dễ ngươi?”
“Không phải.”
“Nhớ nhà?”
“Không phải.”
“Nếu không thì là gì?”
“Không có.”
“Bạt Thác Vô Nhược! Không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của trẫm”. Hoàng Phủ Duật cau mặt, vẻ mặt trầm xuống dưới, khi nói chuyện mang theo tức giận.
Trong cung có bao nhiêu phi tử hy vọng có thể được sự quan tâm của hắn, hắn hảo ý quan tâm, Bạt Thác Vô Nhược dám không cảm kích? Nói vậy y là không đem hắn để vào mắt ?”
“Không cần lo cho ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Hắn xanh mét mặt.