Thanh Ngọc Án

Chương 17




Suốt đêm giục ngựa chạy về Viêm Di quốc, vừa vào lãnh thổ Viêm Di quốc, liền nghe nói Viêm Di vương bệnh tình nguy kịch. Hoàng Phủ Duật nghe được tâm tình trầm xuống, lại nhanh hơn cước trình.

Hắn ra sức cầu nguyện tận đáy lòng, hy vọng tới kịp. Nhưng đáng tiếc chính là, Hoàng Phủ Duật chung quy không thể nhìn mặt Viêm Di vương lần cuối cùng.

Khi Hoàng Phủ Duật hồi cung đã là một ngày sau khi Viêm Di vương qua đời.

Vừa mới hồi cung, mọi người vẫn chưa chất vấn hắn trong khoảng thời gian này đi nơi nào, chính là vội vàng đưa hắn phò lên hoàng đế vị.

Hắn cố nén bi thương, ngồi trên long vị nơi cung điện cao cao, trên cao nhìn xuống chúng đại thần quỳ trước điện.

Giờ khắc này tới bất thình lình hắn hoàn toàn không có chuẩn bị.

Sau khi lên làm hoàng đế, sự tình không còn ổn định như trước nay vốn có.

Tương phản, trọng sự cứ nối đuôi nhau kéo đến.

Đông Ngu quốc nằm ở biên giới phía nam Viêm Di quốc, thừa dịp Viêm Di quốc hiện thế cục không xong mang binh tấn công vào thành, Viêm Di quốc trở tay không kịp, cửa thành biên giới liên tiếp thất thủ, không đến thời gian một tháng quân địch đã tấn công vào kinh thành.

Các vị tướng quân ở ngoài thành phòng thủ, tiếc rằng quân địch đông như kiến cỏ, chẳng mấy chốc sẽ phá cửa thành mà vào.

Hoàng Phủ Duật phiền táo ở trong hoàng cung đi qua đi lại.

Không được, không thể ngồi chờ chết! Chỉ thủ chứ không tấn công sớm hay muộn sẽ bị diệt quốc!

Hắn nâng mắt, lộ ra ánh mắt kiên nghị.

Phủ thêm áo giáp, cưỡi lên ngựa mang theo Mị ảnh, Quỷ ảnh hai người, thần tốc ra khỏi cung.

Đi ra khỏi thành, hắn thả người nhảy lên cửa thành cúi đầu nhìn cấm vệ quân bên dưới  hô lớn: “Chúng quân sĩ anh dũng, Viêm Di quốc đại nghiệp không phải quốc gia của các ngươi sao? Nếu các ngươi muốn để cho ngoại tộc thống trị như vậy, cứ việc buông đao xuống đầu hàng. Nếu không muốn, phải hướng về phía trước, trẫm cùng các ngươi đồng sinh cộng tử! Sát!”

Nói xong, hắn nhảy xuống chiến mã cầm trong tay đại đao, bên chân đạp một cước, con ngựa lập tức phi như bay về phía trước, nhằm phía quân địch lao tới.

Hoàng Phủ Duật xuất hiện, chiến thế ủ rủ như được rót vào một cỗ sức mạnh cường đại, sĩ khí nhất thời đại chấn, binh lính giống như phát cuồng, rống to, đao trong tay giơ cao chạy băng băng về phía trước.

Tình thế lập tức nghịch chuyển, Đông Ngu quốc địch binh bị khí thế binh lính Viêm Di quốc kinh sợ. Nhất thời binh bại như núi.

Bại lui.

Viêm Di quốc đại thắng, cử quốc khánh hoan.

Nhưng Hoàng Phủ Duật không dám lơi lỏng, hắn thừa dịp thắng truy kích. Đông Ngu quốc hiện sĩ khí đại thương, hắn lệnh võ tướng mang binh tiến công Đông Ngu quốc, một lần đánh hạ, tiêu diệt.

Nhân sự kiện lần này, Hoàng Phủ Duật trong lòng dân uy tín vang dội, mỗi người đều xưng tặng hắn là vị minh đế, thậm chí vĩnh xưng Viêm Di vương.

Hoàng Phủ Duật vẫn chưa được nhàn hạ, quốc sự như núi chờ hắn xử lý, từ khi hắn tiếp nhận đế vị, hắn càng bận rộn không ngừng.

Sau chuyện Đông Ngu quốc tiến công như vậy hắn biết rõ, Viêm Di quốc không thể tiếp tục như vậy, quốc gia nhỏ, sẽ bị khinh thường, chỉ có mở rộng bản đồ, chỉ có làm cho quốc gia trở nên cường thịnh, mới có thể vĩnh cửu trường tồn.

Bởi vậy Hoàng Phủ Duật đem việc trị quốc chủ yếu là tăng cường quốc phòng, áp dụng chế độ mộ lính, phàm là người tự nguyện đầu quân, mỗi người hàng năm cấp cho trăm lượng bạc.

Chiếu chỉ ban hạ, dân chúng chen chúc tới nhập quân.

Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, thoáng cái đã là hai năm, Hoàng Phủ Duật mỗi ngày tự mình mang binh thao luyện, liền ngay cả tấu chương cũng là ở quân doanh phê duyệt, ngắn ngủn trong hai năm, lục tục tiêu diệt các quốc gia nhỏ yếu lân cận.

Đến khi hắn cho rằng các đại quốc khác không thể xem nhẹ Viêm Di quốc, hắn mới không tự mình thao luyện binh lính, có thời gian chậm rãi tạm nghỉ.

Lại sau đó, chúng thần vì hắn chọn dâng vài phi tử.

Đến nỗi Bạt Thác Vô Nhược, từ hai năm trước hắn trở về cung tùy ý đưa y an trí, sự tình cứ thế nối gót mà tới, Hoàng Phủ Duật mỗi ngày vội xử lý chính vụ, nửa  phần khí cũng hít không thuận, đầu đã sớm nhồi vào nhiều sự, Bạt Thác Vô Nhược người này sớm bị hắn ném đến sau đầu.

Một ngày, đợi cho hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, công công nói cho hắn khách nhân hắn an trí ở tây cung té xỉu ở trong phòng, Hoàng Phủ Duật lúc này mới nhớ tới Bạt Thác Vô Nhược.

Hắn đi vào tây cung đẩy cửa, ngự y chưa kịp bắt mạch xong.

“Hoàng Thượng.” Ngự y cung kính về phía hắn hành lễ.

“Miễn lễ. Hắn xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng hay không?”

” Hồi bẩm Hoàng Thượng, tình huống của hắn. . . . . . Thực không xong.” Ngự y quay đầu lại nhìn Bạt Thác Vô Nhược nằm ở trên giường một chút. “Hắn trong cơ thể ngũ tạng lục phủ đã bị kịch độc ăn mòn, xem ra kịch độc này ở trong cơ thể hắn tiềm ẩn đã lâu, nếu không giải độc chỉ sợ rất nguy hiểm. . . . . .”

“Nên làm sao mới có thể cứu hắn?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, độc này không khó giải, chỉ có thể uống thuốc nhiều năm, liên tục một năm, bệnh tình liền chuyển. Chính là, cho dù khỏi hẳn, độc này vẫn là làm cho hắn lưu lại bệnh căn, thân thể suy nhược”.

Hoàng Phủ Duật cúi đầu, suy nghĩ sâu xa.