Thanh Mai

Chương 8




Trương Giới Thụ cứng ngắc nằm xuống bên cạnh tôi, cảnh giác không đụng tới tôi. Dòng suy nghĩ của hắn vẫn thật lung tung, nhưng bóng tối làm cho hắn thoáng bình tĩnh.

Hắn như đau răng hỏi tôi: “Nàng, nàng trước mặt… mặt ta liền thoát… thoát quần áo … mà … không cảm thấy … thẹn thùng?”

“Tại sao lại thẹn thùng? Chàng là tướng công của tôi. Tôi biết thân thể nữ nhân không thể để cho nam nhân đụng tới, nhưng không nghe nói rằng ngay cả tướng công mình cũng không cho a?” Nói xong tôi lại có điểm kỳ quái: “Chẳng lẽ không cởi sạch quần áo cũng có thể động phòng?” Không nghe nói rằng thời đại này tồn tại ảo cảnh …này nọ a?

Hắn đau răng hơn nói: “Nàng, nàng sao có thể nói những chuyện này?”

“Vì sao không thể nói?” Tôi càng cảm thấy kỳ quái: “Giữa vợ chồng không phải đều như vậy sao? Bằng không sao những đứa trẻ kia đến thế nào?”

“Nàng, nàng…” Tim hắn rối loạn.

Tôi lười cùng hắn lảm nhảm, thầm nghĩ nhanh nhanh chấm dứt cái đêm nhạt nhẽo này, cấp vải trắng kia lạc hồng để báo cáo tốt kết quả công tác.

Tổng hợp lại những gì A Mộc phân tích cảm giác của mình, Trương Giới Thụ này có vẻ chú trọng chuyện tư mật, chuyện phát sinh trong khuê phòng hắn tuyệt đối không nói ra ngoài.

Hơn nữa hắn đối đãi với người từ trước đến nay luôn ủng hộ không nói điều xấu, chỉ tán dương chuyện tốt thì ắt còn có khối điều để băn khoăn lo lắng. Chỉ cần tôi không vi phạm những nguyên tắc quá lớn, không xúc phạm người khác, thì có ngầm bất kính đối với hắn nhưng hắn sẽ không cùng tôi so đo.

Trong lòng tôi bây giờ có thể làm càn rồi.

Tôi nói với hắn: “Chàng thoát quần áo đi”

Hắn cả kinh (kinh ngạc), tôi thấy nhưng không nói, hỏi tiếp: “Chàng cứ như vậy mà động phòng sao? Vải trắng kia làm sao giờ?”

Hắn hoàn toàn sửng sốt chẳng nghĩ được điều gì, nhất thời cũng không nhớ nổi đàn ông phải làm chủ nên cứ làm theo lời tôi nói mà cởi quần áo. Ở trong chăn cũng không nghĩ đến chạm vào cơ thể của tôi nhưng cũng tránh không khỏi thở mạnh.

Hắn nghĩ muốn xich ra , tôi bèn túm lấy: “Đến đây đi! Trốn được mùng một nhưng không trốn được ngày rằm.”

Hắn cơ bản bỏ qua quyền tự chủ, theo lời nói của tôi mà nằm lên trên thân tôi.

Hắn rốt cuộc cũng là nam nhân khỏe mạnh, lại là lần đâu tiếp xúc với thân thể nữ tử, mặc dù là dưới loại tình huống này, bản năng nam tính của hắn vẫn ngay lập tức ngẩng cao đầu.

Tôi do dự một chút, không mở A Mộc ra trấn áp cơn đau. Tôi không đau cũng sẽ không làm bộ đau, đế lúc đó mà suy nghĩ miên man chỉ sợ lại thêm phức tạp.

Tôi chỉ đạo hắn: “Chàng tốt lắm, không đúng, tiếp theo… Xuống dưới… Sang trái chút… Tốt! Nơi đó, bắt đầu đi… Hự … không việc gì… hự chàng cứ tiếp tục…”

Hắn đâm đâm chọc chọc mãi chính là khơi thông chỗ kia, làm tôi chịu một hồi đau đớn, tôi khẽ nuốt một ngụm khí lạnh, hắn liền lùi bước cũng hấp một hụm khí lạnh

Tôi có chút ảo não: “Ngươi rốt cuộc có thể hay không a? Dùng sức một chút không được sao? Cũng như lấy miếng cao dán vết thương, càng lằng nhằng càng đau. Động tác nhanh chút a~ Ngươi tức giận cái gì? Nam nhân cũng có đau chắc?”

Hắn có chút gian nan thừa nhận: “Tôi quả thật cảm thấy có chút đau.”

“A? Vậy làm sao bây giờ?” Tôi suy đoán một chút, tiếp tục như thế, chỗ đó của tôi bị xé rách như vậy sẽ không giống như trong sách khoa học kỹ thuật viết là có thể thoải mái tự lành, khẳng định còn có trình tự gì đó mà tôi chưa biết đến. Trước kia xem xét tư tưởng lão gia của bọn họ cũng có những nội dung giống vậy, đáng tiếc A Mộc khóa những vấn đề này, tôi cũng không hiểu rõ.

Tôi lặng lẽ dừng hành quân, hết cách rồi! “Chàng có biện pháp nào sao?”

Tôi mất bình tĩnh hắn cũng vậy, trong đầu hắn lại có loại suy nghĩ linh tinh: “Trời! Nàng cuối cùng cũng giống với nữ tử bình thường. Quá khứ từng nghe người ta nói, nam tử còn trẻ lần đầu tiên đều phải thu hồng bao, bộ dạng vừa rồi của nàng làm ta thực sự sợ nàng sẽ cho ta hồng bao. Hiện tại xem ra nàng vẫn là xử nữ, kiến thức so với ta cũng không nhiều. Nhưng thật sự quá khứ không nhìn ra nàng thích lên mặt dạy tật xấu. Cũng may không đả thương đến quốc gia đại sự, ta sau này sẽ hảo hảo hướng dẫn nàng.”

Hắn tìm lại được tự tin, hồi tưởng về phương thức động phòng: “phàm là đem âm dương để đúng phương hướng, nắm tay nhau, cổ tay nhô lên, chống khuỷa tay, nách giang ra, vươn người lên, hút đinh hương, vỗ về nhau, lộn một vòng, hạ xương hông, nếm nước miếng, qua biển Bột Hải (chỗ nào có nước), leo núi Hằng Sơn (gò đồi gì đó), nhập động Huyền Môn, ngự (kết hợp) đến nổi gân. . . . . .” (=___=)

Có cương lĩnh hành động, hắn bắt đầu thực hiện.

Hắn lấy được dũng khí vuốt ve cơ thể tôi. Tôi thấy trước được kế hoạch của hắn, tuy rằng không biết có tác dụng không, cũng phối hợp cùng làm, không kinh hoảng hay phản kháng.

Chúng tôi không thèm nói gì thêm, một lần nữa làm lại. Thần trí tôi vẫn thanh tỉnh, tôi biết từng động tác của hắn, cũng rõ ràng cảm giác bị xé rách. Có dịch trơn, sự tình thuận lợi rất nhiều, cũng không còn đau như thế. Xem ra phương pháp của hắn quả thật dùng được!!!

Cùng vợ chồng sinh hoạt sử dụng “quả táo” so ra, cảm thấy kích thích yếu nhược rất nhiều, hơn nữa mang theo tổn thương do sự xé rách nên tôi có chút không khỏe. Nhưng làn da ma sát, tứ chi quấn nhau lại mang đến cho tôi xúc cảm khác. Lần đầu tiên sau khoái cảm tôi không cảm thấy trống trải, lại cảm thấy giữa hai chân nơi đó tựa hồ có chút khó chịu. Lần này cũng không còn giữ được ấm hồ, nghĩ muốn dùng nước lạnh lau làm tôi có chút sợ hãi, nên dã dùng vải trắng xoa xoa.

Rốt cục cũng hoàn thành việc động phòng, đôi ta đều nhẹ nhàng thở ra. Nhất thời lơi lỏng, rất nhanh đi ngủ

Ngày hôm sau, buổi sáng tỉnh dậy, phát hiện ta đang ở trong lòng của Trương Giới Thụ. Đầu ta gối lên cánh tay hắn, hô hấp của hắn thổi thổi những lọn tóc của ta.

Không biết tại sao, ta bỗng nhiên có một loại cảm giác nương tựa. Về sau, mỗi ban đêm và sáng sớm đều có hắn ở cùng thật không tệ.

Ta nhẹ nhàng nở nụ cười, đúng lúc này, Trương Giới Thụ cũng tỉnh. Hắn nhìn ta đầu tiên là có chút kinh ngạc, lập tức kịp phản ứng rằng chúng ta đã thành hôn. Phát hiện tay mình đặt trên người ta, bộ dạng hắn thật xấu hộ, nhanh muốn thoát ra. Muốn di chuyển sang bên cạnh, đáng tiếc tay kia bị ta gối lên, đã tê rần, vừa động là đau.

Ta nghiêng người giúp hắn xoa cánh tay. Chăn tuột ra, xuân cảnh trước ngực đều lọt vào đáy mắt hắn. Hắn cuống quit nhắm mắt lại: “Nàng mau đắp kín chăn!”

Ta cẩn thận xoa bóp cánh tay hắn: “Làm sao vậy? Cơ thể thiếp xấu lắm sao? Thời điểm đèn tắt chàng không thích?”

“Nàng, nàng thật không biết xấu hổ!” Hắn trừng mắt nhìn ta, khi nhìn dáng vẻ của ta thì chuyển thành mê muội. Hắn làm sao có thể nói đến điều này mà mặt vẫn thật khờ khạo như vậy?

Ta cũng thực mê muội, hắn tại trên người ta muốn làm gì thì làm rồi, làm sao còn sợ ta nói? Rõ ràng hắn đối với thân thể ta có phản ứng, tại sao lại nhắm mắt? còn trách cứ ta? Không phải nói vợ chồng đồng tâm sao? Đối với hắn ta cũng không thể nói thật sao?

Hắn bỗng nhiên thở dài, hỏi ta: “Nhạc mẫu đại nhân trước kia dạy nàng như thế nào?”

“Thiếp 6 tuổi đã không sống cùng mẫu thân.”

Trong lòng hắn có chút thương tiếc: “Vậy ai là người dậy nàng lớn lên?”

“Không có người dạy, thiếp một mình ở trong một viện.” Ta suy nghĩ xong lại bổ sung thêm một câu: “Thiếp xem qua rất nhiều sách, nên cũng biết phải làm gì rồi.”

Hắn tỉnh ngộ, trách không được bộ dáng nàng lại không hiểu, đối với ta thương tiếc càng sâu:” Vậy nàng, một đứa bé sao có thể sống sót?”

“Có người chăm sóc áo cơm cho thiếp, chỉ là bọn họ không thể đến gần thiếp.”

“Vì sao?”

“Bởi vì thiếp không giống bọn họ. Sau đó ta đi tìm phụ thân thì người đã mất.”

Hắn càng tin tưởng vững chắc rằng ta là nhân hồ tạp giao (người x cáo?), cho rằng thơ ấu của ta bị hồ tiên xa lánh, đối với sự lẻ loi hiu quạnh của ta tràn ngập đồng tình.

Cũng đã quên kiêng dè cơ thể ta, ôm ta nói: “Thanh Mai, nàng yên tâm. Ta về sau nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt.”

Nhân hồ đương nhiên không có khả năng tạp giao, nhiễm sắc thể căn bản không có cách nào ghép thành đôi được. Nhưng ta cũng sẽ không sửa chữa lỗi lầm của hắn, đỡ cho mình phải nói dối. Bất quá, câu nói kia tình ý sắt son, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ làm được. Cho nên ta nhìn hắn thản nhiên cười: “Vâng, thiếp tin chàng.”

Hắn bị nụ cười của ta mê hoặc, ngẩn ngơ. Trong lòng suy nghĩ, nàng cười rộ lên thật đẹp, cái gọi là nụ cười khuynh quốc khuynh thành chắc là đây? Trước kia cũng chưa từng thấy nàng cười. Dung mạo của nàng thực sự không hề thua kém Vương gia tiểu thư a. Aizz, còn vọng tưởng cái gì? Cưới được vợ như thế, chồng còn đòi hỏi điều chi?