Thanh Mai Vương Gia Trúc Mã Phi

Chương 29: Khắc phụ khắc mẫu khắc phu (*)




Chuyển ngữ ♥ Tiểu Mộc
Beta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà My

 

(*) Khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng.

Diệp lão phu nhân vẫn cảm thấy rất bực mình với việc Diệp Thanh Dao chỉ nói vài câu đơn giản đã khiến Diệp Linh Kiều dọn ra khỏi Lưu Lam viện, nhưng mà đối phó với Diệp Thanh Dao khi lạnh nhạt, lúc ranh mãnh đùa giỡn thì bà ta chỉ còn cách cố gắng nhẫn nhịn, nuốt tức giận vào lòng, bằng không kết quả bà ta thu được sẽ rất khó coi.

Khác hoàn toàn với Diệp Linh Kiều e sợ chuyện ở đây từng có người chết rồi chuyện nàng ta đã ngủ vài năm trên chiếc giường mẫu thân nàng từng mất đi, Diệp Thanh Dao lại không hề có bất kỳ e ngại nào, cho dù sau khi mất mẫu thân có thực sự lưu luyến với nơi này mà muốn trở về thăm lại thì nàng cũng sẽ không sợ hãi, ngược lại khi nghĩ đến còn cảm thấy hơi ấm áp.

Cho dù nàng không có ấn tượng sâu sắc với mẫu thân, cũng chưa một lần nhìn thấy phụ thân nhưng cứ nghĩ đến chuyện mẫu thân chính là con gái của bà ngoại, là muội muội ruột thịt của cậu, nàng cảm thấy nhất định mẫu thân là một người ôn hòa ấm áp, cùng huyết mạch thân cận với nàng.

Còn về phụ thân chưa từng gặp mặt, bà ngoại đã có thể gả nữ nhi bảo bối của mình cho ông, lại thêm chuyện ông đã từ chối Hoàng Thượng tứ hôn công chúa để kết tóc cùng với một nữ tử giang hồ như mẫu thân làm vợ, thậm chí khi tiền đồ sự nghiệp bị cản trở ông cũng không quan tâm, tuổi còn trẻ đã là một Trấn Viễn tướng quân, không hề thua kém huynh trưởng kế thừa Tĩnh An hầu thì tự nhiên liền cảm thấy hết sức ngưỡng mộ. Người như vậy nhất định là một người đàn ông ưu tú, mà nàng chính là con gái do phụ thân và người mà phụ thân yêu mến nhất kết hợp cùng sinh ra.

Cho nên nói, trong toàn bộ Phủ Tình An hầu, Diệp Thanh Dao chỉ có tình cảm thực sự với hai người, chỉ tiếc hai người ấy cũng đã mất hơn 16 năm rồi.

Diệp Thanh Dao bình yên ở lại trong nội viện Lưu Lam, về phần Diệp lão phu nhân, không biết là quên hay cố ý làm khó mà không hề sai một nha hoàn nào đến hầu hạ Tứ tiểu thư nàng, chuyện này Diệp Thanh Dao cũng không thèm để ý, từ trước đến nay nàng không có thói quen cần người phục vụ, cho dù có thì bên cạnh nàng cũng đã có Tử Tô nhanh nhẹn thông minh rồi, so ra thì mười nha hoàn trong Hầu phủ cũng chưa chắc đã bằng một mình Tử Tô đâu.

Diệp Thanh Dao trở lại Hầu phủ với thái độ lời nói và việc làm càn quấy đã vượt quá dự kiến của Diệp lão phu nhân, vì thế nên kế hoạch đã suy nghĩ kỹ lúc trước cũng không áp dụng thuận lợi được nữa, bà ta không dám nghĩ nếu chỉ hôn Diệp Thanh Dao cho con trai ngốc của Hình bộ Thượng thư thì sẽ xảy ra ra những chuyện gì.

Xem chuyện nàng vừa trở về đã có thái độ như thế, Diệp lão phu nhân thật sự cảm thấy lo lắng, chuyện này đúng là nên cẩn thận suy nghĩ lại mới được.

Đương nhiên, tuy có hơi e ngại nhưng lúc này Diệp lão phu nhân không hề có ý định buông tha cho Diệp Thanh Dao, bây giờ tiểu nhi tử của bà còn đang bị nhốt trong đại lao Hình bộ, nhưng nếu giao những đứa cháu gái tận mắt chứng kiến từ nhỏ đến lớn kia ra gả cho một kẻ ngốc thì bà thật sự không nỡ, huống hồ mặc dù là một kẻ ngu nhưng cũng là con ruột của Hình bộ Thượng thư nên bà bắt buộc phải chọn được một người thân phận không cao không thấp, ít nhất cũng phải là cháu gái do tiểu thiếp sinh ra.

Vậy nên, Diệp Thanh Dao chính là lựa chọn tốt nhất.

Trở về Hầu phủ được khoảng ba ngày, một tứ tiểu thư như Diệp Thanh Dao gần như đã bị tất cả mọi người quên lãng, ngay cả bọn hạ nhân nhìn thấy nàng cũng lập tức tránh rất xa, thần thái biểu cảm ra trước mặt cũng đủ loại, tất nhiên không có ai có thái độ cung kính.

Tuy vậy bọn họ cũng biết, Diệp Thanh Dao không hề để ý đến chuyện này, trái lại rất vui vẻ, nhàn hạ, mỗi ngày đều ngẩn người trong viện Lưu Lam sống qua ngày.

Nhưng dù sao đây cũng là phủ Tĩnh An hầu, nàng chưa hề quên có người đang để mắt đến chuyện chung thân đại sự của nàng.

“Tử Tô tỷ tỷ, giao cho tỷ một nhiệm vụ nho nhỏ.” Diệp Thanh Dao đang tập trung vào cánh tay, nằm trên nóc nhà nói.

Tử Tô đứng ở dưới, ngẩng mặt lên nhìn nóc nhà, hỏi: “Tiểu thư có gì sai bảo ạ?”

Diệp Thanh Dao ngồi dậy, ngoắc ngón tay với Tử Tô, nói: “Tỷ lên đây trước.”

Tử Tô không chút do dự, cả người nhẹ nhàng bay lên nóc nhà, đi đến trước mặt Diệp Thanh Dao ngồi xổm xuống, cung kính chờ nghe tiểu thư sai bảo. Sau khi Diệp Thanh Dao nhỏ giọng vài câu bên tai nàng, sắc mặt của Tử Tô cũng thay đổi, hơi chần chừ, hỏi lại không chắc chắn: “Tiểu thư, người xác định muốn làm như vậy ư?”

Diệp Thanh Dao chỉ nhíu mày, không nói gì nữa nhưng ý tứ đã rõ ràng. Tử Tô thấy vậy cau chặt lông mày, chần chừ thật lâu mới dứt khoát gật đầu.

Nhìn bóng lưng Tử Tô rời đi, Diệp Thanh Dao sờ sờ cằm, nụ cười trên mặt có vẻ xấu xa, nàng rất mong chờ biểu hiện tiếp theo của mấy người ở Diệp gia này.

Suốt một thời gian dài, trong kinh thành như có gió lớn thổi qua, khắp đầu đường hẻm nhỏ, hầu như tất cả mọi người đều bàn tán một việc, đó là việc Tứ tiểu thư phủ Tĩnh An Hầu, người vừa sinh ra đã bị mang ra khỏi tổ gia (*) đã trở về rồi.

(*) gia đình tổ tiên

Lại nói tới chuyện 16 năm trước đây, lúc vị Tứ tiểu thư này sinh ra trời sinh dị tượng, trong ngày mùa đông mà sấm sét vang dội, cha mẹ đều chết, người này chính là một ngôi sao tai họa đến thế gian, trời sinh mệnh cứng rắn, khắc cha khắc mẹ khắc chồng, ai liên quan đến thì người đó cũng gặp điều không may mắn!

Mọi chuyện cứ tiếp tục phát triển không ngừng như vậy, cũng lan truyền với tốc độ cực nhanh ra bốn phương tám hướng, mà nhân vật chính trong truyện này lại đang ngồi ngẩn người trong nội viện của viện Lưu Lam, nhìn trời đang dần chuyển tối, vuốt vuốt bụng, cảm thấy hơi đói.

Sắc mặt Tử Tô hơi khó coi, nhìn tiểu thư nhà mình muốn nói lại thôi nhiều lần, nàng thật sự không thể hiểu, tại sao tiểu thư lại phải tự làm hỏng thanh danh của mình như thế, mặc dù không muốn bị phủ Tĩnh An Hầu lợi dụng, gả cho một kẻ ngu, nếu tiểu thư muốn thật sự giải quyết chuyện phiền toái này thì không phải chỉ là như một bữa sáng sao?

Diệp Thanh Dao quay đầu lườm Tử Tô, nheo mắt nói: “Tử Tô tỷ tỷ, tỷ không thấy chuyện thành như vậy thì sẽ càng thú vị hơn sao? Huống hồ lời đồn đại này cũng không hoàn toàn là giả, dù sao năm đó lúc ta sinh ra, chuyện này cũng náo loạn rất lâu trong kinh thành mà.”

Tử Tô lập tức im lặng nghẹn ngào, lệ rơi lã chã, có một dòng khí uất nghẹn trào lên trong ngực, chỉ muốn lập tức phun ra một ngụm máu.

Chỉ vì thú vị mà nàng ấy lại đi phá hư thanh danh của mình, nàng ấy…. Tiểu thư nàng ấy… quả nhiên không phải người bình thường!

Nhìn vẻ phiền muộn của Tử Tô, Diệp Thanh Dao thoáng mỉm cười rồi hơi híp mắt, nhìn về phía phủ Tĩnh An hầu ngoài viện Lưu Lam, trong mắt hơi rét lạnh, chậm rãi nói: “Ta chỉ không muốn lãng phí thời gian đi giải quyết chuyện phiền toái này mà thôi, giờ có lời đồn đại kia, việc trở nên đơn giản hơn nhiều, chắc chắn Diệp lão phu nhân và những người kia sẽ phải sứt đầu mẻ trán. Về phần thanh danh của ta, tỷ cảm thấy ta là người để ý đến những điều này sao? Hơn nữa, chắc chắn sư huynh cũng sẽ không quan tâm đến chuyện ta có khắc huynh ấy hay không đâu.”

Lúc nói xong lời cuối cùng, thần sắc của Diệp Thanh Dao chợt thay đổi, chút rét lạnh tan biến hoàn toàn, thay vào đó trong mắt tràn ngập màu sắc linh động, lại xen vào đó chút nhu tình mật ý khiến cho Tử Tô không khỏi cảm thán, tuy tiểu thư là người có tính cách thanh lãnh, từ nhỏ đã không hề chạy nhảy nghịch ngợm như một đứa trẻ nhưng cuối cùng thì cũng vẫn chỉ là một cô gái mà thôi.

Nghĩ tới chuyện này, Tử Tô cũng bình thường trở lại, chỉ cần Phượng công tử không để ý, những người khác có sợ hãi tiểu thư khắc chồng hay không đâu có quan hệ gì?

“Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây ạ?”

“Ôi! Chán quá đi…”

“Tiểu thư…”

“Được rồi Tử Tô tỷ tỷ à, tỷ không cần khẩn trương nữa đâu, dù nhi tử của Hình bộ Thượng thư chỉ là một kẻ ngu thì đó cũng là con ruột của ông ta, tỷ nói bọn họ sẽ lấy một nữ tử là ngôi sao tai họa chuyển thế, có mệnh cứng rắn khắc chồng về để xung hỉ sao? Cho nên, nếu tỷ cảm thấy bây giờ hơi rảnh rỗi thì có thể ngồi xem trò hay tiếp theo đi.”

Trán Tử Tô đen sì nhưng cũng hơi mong chờ trò hay mà tiểu thư nói, nàng còn có  linh cảm, lần theo tiểu thư đến kinh thành này sẽ là quyết định không hề sai lầm.

Diệp Thanh Dao đón một tia ánh nắng cuối cùng hạ xuống cuối trời rồi nói chậm rãi: “Tử Tô tỷ tỷ, ta đói bụng rồi.”

“Xin tiểu thư chờ một lát, nô tỳ lập tức đi phòng bếp lấy thức ăn.”

“Ừ, ta muốn ăn thịt nướng.”

Diệp Thanh Dao nói ra như thuận miệng nhưng vẻ nghịch ngợm ẩn trong ngữ khí lạnh lùng của nàng lại làm cho Tử Tô thoáng dừng bước chân, nghiêng người nhìn tiểu thư đang để lộ chút đen tối không rõ trên khuôn mặt, nhếch khóe miệng rồi sau đó xoay người đi về phía phòng bếp của Hầu phủ.