Mặc kệ bên ngoài mưa lớn như thế nào cũng không thể ảnh hưởng tới việc chín người Diệp Thanh Dao dùng cơm trưa ở Tuý Hương lâu, bọn họ gọi đồ ăn
đắt nhất, túm tụm lại múa đũa liên tục, đũa lướt qua chỗ nào chỗ đó chỉ
còn lại một đống chén bát bừa bộn.
Vân Thanh Hiên vẫn ngồi bên cạnh Diệp Thanh Dao như cũ, về phần Phượng Uyên Dung cũng tự nhiên ngồi ở vị trí còn lại bên Diệp Thanh Dao, gặp phải
cảnh tượng đũa bay vun vút chậm một chút xương cốt một mảnh cũng không
còn trước mắt, hai người kia lại không ùa lên, mà mỗi người một bên che
chắn cho Diệp Thanh Dao, còn Diệp Thanh Dao cũng không gia nhập biệt đội tranh giành đồ ăn.
Phượng Uyên Dung và Diệp Thanh Dao là vì tính tình trời sinh đã thế, cho dù có bị bỏ đói ba ngày ba đêm bọn họ cũng sẽ không nhào tới ăn lấy ăn để như hổ đói vồ mồi vậy. Còn Vân Thanh Hiên là do đó giờ trước mặt Diệp Thanh Dao cậu đều là đệ đệ ngoan ngoãn lanh lợi, bây giờ lại có cơ hội tốt để tranh thủ tình cảm với Nhị tỷ tỷ như vậy, cậu đương nhiên muốn biểu
hiện tốt một chút rồi.
Vậy nên trong lúc sáu người kia đều trèo lên ghế đứng giành đồ ăn, ba người Diệp Thao Dao lại như tách rời khỏi không gian bên ngoài này, mãi cho
đến lúc sáu người kia ăn xong mới chấm dứt hình tượng khoa trương khủng
bố này.
“Mọi người định ăn tới chết luôn hay sao?”
Diệp Thanh Dao đảo mắt qua sáu người cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, còn cố ý nhìn Lăng Duyệt thêm một chút, nhìn sơ thì như một bé gái nhỏ nhắn yếu
đuối, chớp mắt một cái là ác độc cướp hết thức ăn ngon nhất trong mâm.
Lăng Duyệt hé môi mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng mềm mại, khiến cho người đời
nhìn thấy không dám trách cứ nửa lời, chỉ là với lũ nhóc con này thì
ngoại lệ, tính tình nàng thế nào bọn họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay,
hai anh em song sinh nhà họ Mộ liếc xéo nàng một cái, sau đó lau miệng
cảm thán nói: “Khó khăn lắm mới tới được Tuý Hương lâu, đương nhiên muốn một lần ăn cho đã rồi, đâu phải lúc nào cũng may mắn như vậy.”
Nhà bọn họ mặc dù đều cực kỳ giàu có nhưng cha mẹ lại không cho nhiều tiền
tiêu vặt, mà chi phí trong Tuý Hương lâu ở thị trấn này mà nói, một chữ
cao không thể diễn tả hết được.
Phượng Uyên Dung gắp một miếng sườn xào chua ngọt, lại thả vào trong dĩa rồi
bỏ mảnh hành tây nhỏ dính ở phía trên ra, sau đó mới cho miếng xương
sườn kia vào chén Diệp Thanh Dao, khẽ cười nói: “Nếu mọi người không
chê, đợi lần sau ta xuống núi lại mời mọi người tới Tuý Hương lâu.”
“Được được, đa tạ sư tỷ!” Vương Hiền Vũ run run cả người, đôi mắt bị thịt mỡ lấp hết chỉ còn thấy một đường nhỏ.
Đám người này dường như đã nhìn ra Phượng Uyên Dung rõ ràng là con trai,
chỉ có người sớm chiều ở cạnh hắn là Diệp Thanh Dao đây một mực tin vào
cảm giác lúc xưa gặp mặt lần đầu, chẳng hề phát hiện ra vị “sư tỷ” xinh
đẹp hơn cả con gái này của nàng có vẻ khác với con gái, hơn nữa tuổi tác càng tăng thì sự khác biệt càng lúc càng rõ.
Diệp Thanh Dao im lặng gặm miếng xương sườn, ánh mắt lại quét qua mặt bàn,
rơi vào dĩa cá tiểu nhị vừa đưa lên, chỉ là chính mình còn chưa động
đũa, Phượng Uyên Dung lại giúp nàng gắp phần da thịt mềm mại trên bụng
cá, sau đó lại như cũ lùa mảnh hành tây nhỏ dính ở trên ra rồi mới bỏ
vào chén cho nàng.
“Cảm ơn sư tỷ!” Nàng khẽ cười với Phượng Uyên Dụng, vẻ mặt bình thản ung
dung không chút ngượng ngùng, bởi vì trong hai năm qua, nàng sớm đã quen với những hành động nuông chiều này của hắn.
Vân Thanh Hiên ngồi ở bên cạnh lải nhải liên tục bới cơm, thầm hận bản thân bây giờ chân ngắn tay ngắn, ngay cả tự mình gắp đồ ăn cũng không được
phải nhờ người ta giúp, càng không cần nói tới chuyện gắp giúp Nhị tỷ tỷ dĩa rau rồi.
Gần lúc sắp cơm no rượu say, cánh cửa gần phía ghế lô của bọn họ đột nhiên
bị lực từ bên ngoài đá bay, vừa vặn đập vào cánh cửa phía đối diện,
Vương Hiền Vũ chưa kịp né tránh, liền bị nện vào người đến ré lên một
tiếng lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Phượng Uyên Dung vô thức kéo Diệp Thanh Dao tránh sang một bên, ngâng đầu nhìn bọn nha dịch y hệt bầy hung thần ác sát đang đứng ở cửa ra vào cạnh ghế lô, sắc mặt trầm xuống, trong mắt loé lên một vẻ ghét bỏ.
Ngay lúc Vương Hiền Vũ bị cánh cửa nện vào người, những người khác đều đứng
“vụt” dậy, ngay cả Vân Thanh Đồng trước nay xem việc đem Vương Hiền Vũ
đánh cho mẫu thân hắn nhìn không ra làm mục tiêu cũng lập tức rút dao
găm trên đùi ra, hướng về phía bọn nha dịch ở cửa ra vào gần ghế lô.
Vương Hiền Vũ bị nện một cú nhất thời chưa hoàn hồn, ngồi dưới đất liều mạng
ho khan, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, khó chịu khiến cả khuôn mặt nhăn
nhúm. Tuy cậu ta trời sinh có tài năng học võ hơn người, nhưng nói cho
cùng cũng chỉ là một cậu bé chín tuổi, dù võ công không tồi nhưng vào
lúc không đề phòng mà đột nhiên lại bị tấn công như vậy, không ngất xỉu
tại chỗ là đã lợi hại lắm rồi.
Nhìn dáng vẻ Vương Hiền Vũ co người dốc sức liều mạng ho khan, thở dốc vô
cùng khó chịu, ánh mắt Diệp Thanh Dao bỗng nhiên cũng u ám đi, chậm rãi
nuốt thịt cá trong miệng lúc nãy còn đang nhai xuống, rút tay khỏi bàn
tay Phượng Uyên Dung, đi đến trước mặt Vương Hiền Vũ kéo hắn đứng lên,
ngồi xuống ghế bên cạnh.
Suốt cả quá trình nàng không nói một lời, những người khác cũng không hề mở
miệng, mặc dù đã lấy vũ khí có lực sát thương lớn nhất mang theo trên
người ra nhưng vẫn chưa xông đến tấn công bọn nha dịch ở cửa ra vào mà
chỉ như đang đợi cái gì đó.
Nàng gỡ cây trường tiên (roi dài) bên hông Vương Hiền Vũ xuống, cầm trong
tay nhẹ nhàng vung lên, cây trường tiên kia lập tức như rắn độc tàn nhẫn gian xảo lao tới chỗ mấy tên nha dịch, “vút~” một tiếng, để lại trên
mặt hắn một vệt máu tươi chảy dài, vô cùng thê thảm.
Cây trường tiên tiếp tục hướng về phía ghế lô, nha dịch bị tập kích kêu lên một tiếng thảm thiết thê lương, bịt lấy vết máu trên mặt muốn lui về
phía sau, lại bị đồng bọn sau lưng đưa chân ngăn lại, chỉ cảm thấy bóng
roi trước mắt nối liền lại, tiếng vun vút còn chưa kịp vang lên, toàn
thân gã đã đau đớn tột cùng, bên tai cũng không ngừng vang lên từng
tiếng kêu thảm thiết.
Diệp Thanh Dao mặt không cảm xúc vung vẩy cây trường tiên trong tay, nhìn
ngắm từng đoá huyết hoa nở trong không trung, tiếng kêu thảm thiết thê
lương lọt vào tai nàng lại thành âm nhạc tuyệt mỹ, lại để cho nàng vì
nhìn thấy mập mạp bị thương mà sinh ra chút chút lửa giận muốn dẹp loạn.
Đây chỉ là một huyện thành nhỏ, những tên nha dịch mà bình thường trong mắt dân chúng là sói là hổ thì trong mắt Diệp Thanh Dao lại không đáng một
đồng xu, bọn họ ngay cả nội lực cũng không có, chỉ là cường tráng hơn
người thường một chút, sức lớn hơn một chút, hung ác hơn một chút mà
thôi, không nói Diệp Thanh Dao bây giờ nội lực thâm hậu, cho dù nàng chỉ có một cơ thể nhỏ bé yếu đuối, dùng năng lực của nàng đối phó với bọn
họ dễ như trở bàn tay.
Bóng roi trên không trung liên tục nối đuôi nhau, hơi thở Vương Hiền Vũ ngồi ở bên cạnh chậm chạp khôi phục, đám người Vân Thanh Đồng vẫn giữ nguyên tư thế cũ, lạnh nhạt nhìn trường tiên của Diệp Thanh Dao vung xuống bọn nha dịch đang giãy dụa kêu la thảm thiết, trong tay nắm vũ khí thật
chặt, tuỳ thời có thể xông lên đâm vài nhát lên người bọn nha dịch.
Phượng Uyên Dung nhẹ nhàng mấp máy môi, lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Dao chẳng
biết tại sao trong mắt lại lấp lánh tia sáng màu máu tươi, hắn hơi nhíu
mày, đột nhiên tiến lên dùng một tay đánh vào cổ tay nàng, lại nghiêng
người túm lấy trường tiên trong tay nàng, vừa cười vừa nói: “Sư muội sao lại một thân một mình giải quyết đám người này? Như vậy sẽ khiến những
người khác không vui đấy.”
Sau khi Phượng Uyên Dung ngăn cản động tác của nàng, sáu người còn lại liền hướng bọn nha dịch ở phía cửa ra vào cạnh ghế lô mà xông tới, mặc dù
trẻ con đối đầu với người lớn thường rơi vào thế yếu, nhưng bọn họ không phải trẻ con bình thường, tuy trên người khó tránh khỏi một ít thương
tích, nhưng đã thành công chém vài nhát trên người bọn nha dịch.
Lúc này đây, cuộc chiến trong Tuý Hương Lâu dồn dập như nước triều dâng,
kéo đến một nhóm đông người vây xem, lại đuổi một đống người run rẩy
hoảng sợ đi.
Phượng Uyên Dung nắm chặt tay Diệp Thanh Dao không buông, nhìn thấy tia máu
trong mắt nàng dần dần chìm xuống thì mới từ từ nhẹ nhàng thở ra, nhớ
lại trong lòng lại nhức nhối, cho rằng sư muội không vui, chỉ là hắn
không thể hỏi, chỉ biết nắm thật chặt tay nàng, khiến nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Vương Hiền Vũ ngồi trên ghế, nhe răng cười toe toét kiềm chế thân thể đau
nhức, mặc dù hơi thở đã ổn định, nhưng cơn đau sau đó lại nhanh chóng
cuốn tới, khiến khuôn mặt béo ú của cậu ta nhăn nhúm lại.
Cậu ta cố chịu đựng không rên thành tiếng, đảo ánh mắt trống rỗng lên người Diệp Thanh Dao, lại âm thầm liếc nhìn Phượng Uyên Dung đầy cảm kích,
tình huống khi nãy quá đáng sợ.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa làm cho Dao Dao nổi điên rồi.