Ngày giỗ của ba Lạc Ngạn Tinh, trên trời có chút mưa bụi rơi, nhiệt độ cũng hạ xuống một chút, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác mát mẻ của mùa thu.
Tài xế lái xe, Lạc Ngạn Tinh và Lạc Thư Minh ngồi ở ghế sau, trên đường đi tảo mộ, không ai nói chuyện, bầu không khí nghiêm trang.
Trên tay Lạc Ngạn Tinh cầm hai bó hoa - mộ của ba và mẹ cậu nằm cạnh nhau.
Tài xế chờ ở bên ngoài nghĩa trang, Lạc Thư Minh xuống xe một tay che ô một tay cầm quải trượng đi ở phía trước, Lạc Ngạn Tinh cầm ô cầm hoa đi theo phía sau, trên cánh tay hai người đều buộc dây đai màu đen.
Chiếc ô cũng màu đen, từ trên cao nhìn xuống, hai chiếc ô trông như hai chấm mực.
Lạc Ngạn Tinh đầu tiên đặt một bó hoa trước mộ mẹ mình, người đã khuất là người lớn tuổi nhất, Lạc Thư Minh cũng hơi khom lưng về phía bia mộ của mẹ Lạc Ngạn Tinh.
Quan hệ giữa Lạc Thư Minh và mẹ Lạc Ngạn Tinh khi còn sống cũng không tốt, nhưng cũng không cãi nhau, dù sao gặp nhau cũng rất ít, ba Lạc Ngạn Tinh chỉ chủ động đưa mẹ cậu về Lạc gia một lần, sau đó liền rời khỏi Lạc gia, đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lạc Thư Minh.
Lạc Thư Minh không còn nhớ người phụ nữ bên cạnh con trai mình trông như thế nào, thậm chí nếu như vài năm trước ông không có đem người con trai mắc bệnh nguy kịch đón trở về, ông cũng sẽ không nhớ rõ bộ dạng của con trai ông như nào.
Thời gian đôi khi rất tàn nhẫn, nó sẽ buộc bạn quên đi rất nhiều chuyện, cho dù bạn có muốn hay không.
Lạc Ngạn Tinh biết Lạc Thư Minh bây giờ đang cảm thấy áy náy, nên cũng không nói gì khuyên nhủ, có rất nhiều chuyện người khác nói đều vô dụng, ông chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Hơn nữa đối với Lạc Thư Minh mà nói, thà cảm thấy tội lỗi còn hơn là không cảm thấy tội lỗi, người cảm thấy tội lỗi thì sống giống như một con người hơn trước.
Lạc Ngạn Tinh đi đến mộ của ba mình, lấy tấm vải đã chuẩn bị trước ra lau chùi bia mộ cẩn thận, đặt bó hoa trước mộ, sau đó đứng thẳng nói:
"Ba, con hiện tại rất tốt, so với ba nghĩ còn tốt hơn rất nhiều. Ông nội bây giờ cũng rất tốt. Tất cả chúng ta sẽ trở nên tốt hơn. Đúng rồi, con thích một người, qua vài năm nữa có cơ hội con sẽ đưa cô ấy tới gặp ba.."
Tiếng mưa rơi trên mặt ô, khi nói chuyện trong nghĩa trang sẽ cảm giác như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lắng nghe.
Ở trong nghĩa trang ước chừng gần một giờ, Lạc Ngạn Tinh mới cùng Lạc Thư Minh ra khỏi nghĩa trang, chờ xe chạy lên trung tâm thành phố Tuyền Ứng, đã sắp đến giữa trưa.
Lạc Thư Minh nói:
"Buổi trưa cùng ta ăn cơm đi?"
Lạc Ngạn Tinh gật đầu:
"Được, người mời khách."
Lạc Thư Minh mỉm cười.
Hai người cùng tài xế đi vào nhà hàng, tài xế ngồi một bàn, Lạc Ngạn Tinh và Lạc Thư Minh ngồi cùng một bàn, trong bữa ăn hai người uống một ít rượu.
Ăn xong, Lạc Ngạn Tinh và Lạc Thư Minh rời khỏi nhà hàng, tình cờ nhìn thấy Địch Tiểu Địch đang đi cùng Hình Kỳ Kỳ từ nhà hàng bên cạnh đi ra.
Hình Kỳ Kỳ kéo cánh tay Địch Tiểu Địch, nói với cô:
"Thành thật trả lời ta, cô thật sự cùng Lạc Ngạn Tinh ở bên nhau?"
Địch Tiểu Địch nhìn về phía Hình Kỳ Kỳ, hôm nay được nghỉ tháng, cô vốn định về nhà một chuyến, kết quả người nhà tỏ vẻ hai giờ chiều sẽ đến nhà ga thành phố Tuyền Ứng, bảo cô đến nhà ga đón một chút.
Buổi trưa Địch Tiểu Địch vốn định tùy tiện ăn một chút, nhưng ở cổng trường cô bắt gặp Hình Kỳ Kỳ, Hình Kỳ Kỳ nhất định kéo cô đến nhà hàng ăn cơm, nên lúc này hai người mới đến nơi này.
Địch Tiểu Địch nói với Hình Kỳ Kỳ:
"Nói như thế nào đây, có thể tính là ở bên nhau, cũng có thể không phải."
Hình Kỳ Kỳ khó hiểu:
"Cái này còn có tính hay không tính?"
Địch Tiểu Địch cười cười, không lên tiếng.
Hình Kỳ Kỳ còn muốn mở miệng, thoáng nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh, lập tức ngậm miệng.
Địch Tiểu Địch nhìn theo ánh mắt Hình Kỳ Kỳ, cũng ngẩn người.