Trans: Meo Meo + Beta: Mine
Ý gì?
Tớ chính là đến theo đuổi cậu.
Ninh Tư Viễn không nói ra được những lời này, tuy là thiếu gia ăn chơi nhưng cũng là một thiếu gia được học hành tử tế, Ninh Tư Viễn làm sao có thể nói ra lời lưu manh này? Nếu Nhậm Lang hỏi một câu hỏi như vậy, cậu chắc chắn sẽ không trả lời.
Vì vậy Ninh Tư Viễn hét lên một tiếng, tự tin trả lời: "Cậu không muốn tìm một người đàn ông xứng đáng với mình? Làm gì có người đàn ông nào bỏ rơi bạn gái khi tức giận?!"
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Ninh Tư Viễn đang nói đạo lý, Nhậm Lang suy nghĩ một chút, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía sau Ninh Tư Viễn, chỉ vào đó, nói: "Tư Viễn, phía sau cậu có một con chó."
“Oa!!” Lúc này Ninh Tư Viễn cũng hét lên như con gái, vội vàng núp sau lưng Nhậm Lang, vừa thấy phía sau cậu chẳng có thứ gì cả, đừng nói một con chó, đột nhiên biết mình bị lừa, ngay cả lỗ tai cũng trở nên đỏ bừng, "Nhậm Lang!!"
Nhậm Lang bình tĩnh nhìn Ninh Tư Viễn, đáp:" Tư Viễn, gặp nguy hiểm mà một người đàn ông như cậu lại trốn phía sau một người con gái?"
"..." Ninh Tư Viễn nhất thời bị đánh bại.
“Cậu cũng không nghĩ một chút, đây là trung tâm thương mại, chó làm sao có thể vào được.” Nhậm Lang bình tĩnh tiếp tục nói, Ninh Tư Viễn bị đả kích, “Tư Viễn, cậu không còn trẻ nữa, đừng ngây thơ như vậy chứ. "
Nghe những lời này, nước mắt của Ninh Tư Viễn gần như rơi xuống, cậu rõ ràng là một người anh tuấn, thông minh và đáng tin cậy trong mắt bạn bè, là một thiếu gia quyền thế giàu có trong mắt người thường. Tại sao cậu lại luôn bị tổn thương thế này.
Từ nhỏ, Ninh Tư Viễn đã vô số lần nhìn thấy sự bá đạo này của Nhậm Lang. Cô vỗ vai Ninh Tư Viễn một cách quen thuộc và đưa hóa đơn mua hàng đang ở trên tay cho Ninh Tư Viễn: " Tư Viễn, đã đến lúc phải trả tiền rồi nha."
Nhận được hóa đơn trong lúc đang bị đả kích, Ninh Tư Viễn nhìn thấy giá bên trên tinh thần lập tực hưng phấn: "Tớ nói, nhìn những thứ này cậu chọn mua, đàn ông bình thường có thể nuôi nổi cậu?"
“Không có khả năng.” Nhậm Lang rất thẳng thắn thừa nhận, “Vậy nên anh thích cùng chú em đi mua sắm đó.”
…… Mịa nó!
"Cậu mà có người yêu, tớ sẽ không trả tiền cho cậu! Nào có người đàn ông nào lại trả tiền cho một người không phải là bạn gái!!" Ninh Tư Viễn tức giận hét lên, kết quả những nhân viên trong cửa hàng và những người đi ngang qua trong trung tâm thương mại đều nhìn cậu, Ninh Tư Viễn đột nhiên kéo tay Nhậm Lang chạy về phía cửa thoát hiểm, trên hành lang không có người, cậu thả Nhậm Lang ra, bất ngờ nhìn cô oán trách: "Cậu làm sao có thể yêu đương được!"
Cậu tức giận đến mức Nhậm Lang cảm thấy có chút không bình thường, liền hỏi: "Cậu hôm nay làm sao thế?"
"Tớ không sao! Là cậu làm sao thì có? Sao cậu lại tìm người yêu?" Ninh Tư Viễn nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu cậu bị lừa thì sao? Con trai không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu? Cậu thật sự cho rằng chỉ cần nắm tay, trò chuyện với nhau là có thể yêu đương sao? "
Không ngờ trong lòng Ninh Tư Viễn bản thân mình lại đơn thuần như vậy, Nhậm Lang nhịn không được giải thích: "Tớ đâu có nghĩ như vậy, tớ chỉ cảm thấy đã đến tuổi nói chuyện yêu đương rồi, thì cứ như vậy tìm kiếm đối tượng."
"Vậy tại sao cậu không tìm tớ?"
Khi nói ra những lời này, Ninh Tư Viễn mặt đỏ như muốn bốc hỏa, cậu muốn thổ lộ, nhưng chắc chắn không phải trong trường hợp này, khiến cho mình chật vật như vậy, xem ra không giống với Nhậm Lang. Với sự giáo dục là không bao giờ làm cho bản thân lộ ra vẻ gấp rút, phải khiến người khác tới cầu xin mình, cho nên Ninh Tư Viễn vội vàng thay đổi lời nói: "Ý của tớ là, tớ có thể giới thiệu với cậu!"
Thật đáng tiếc khi lời đã nói ra thì quay đầu không kịp nữa rồi, Ninh Tư Viễn dù có giải thích thế nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Nhậm Lang, Nhậm Lang nhìn Ninh Tư Viễn, mặt càng ngày càng đỏ, cuối cùng mở miệng nói.
“Tư Viễn, cậu hiểu bản thân muốn gì mà.” Nhậm Lang trầm ngâm nhìn Ninh Tư Viễn, " Cậu muốn cùng tớ yêu đương sao?"
"!!!" Khuôn mặt của Ninh Tư Viễn đột nhiên đỏ bừng, cậu ta thấp giọng hét lên, "Đồ ngốc! Đừng có trực tiếp tỏ tình như vậy!"
"Được thôi, Tư Viễn, cùng nhau yêu nhé."