“Vậy à? Vậy Yên Hân có dám đấm anh ngay bây giờ không?” Một câu hỏi dường như là bình thường, nhưng đối với Yên Hân, nó như một câu nói mang tính chất đầy đe dọa.
Cô cúi đầu xuống, hai tay cũng bỏ xuống, nắm chặt lại với nhau, tự dưng Yên Hân lại cảm thấy rất sợ người con trai trước mắt mình.
“Sao rồi? Nãy còn hung hăng đòi đấm anh cơ mà? Sao lại tỏ ra sợ hãi hả? Không dám à?” Hạ Vũ nâng mặt cô lên, đối diện mặt mình, anh nhếch mép cười mà ý chế diễu Yên Hân.
Yên Hân không nói gì, coi như ngầm thừa nhận lời Hạ Vũ nói là đúng.
Cô chớp chớp mắt nhìn lên anh, đột nhiên kiễng chân lên, hôn vào môi anh một cái.
Theo phản xạ, tay anh tự thả lỏng, thẫn thờ trước nụ hôn của Yên Hân.
“Đó, tôi đấm cậu, nhưng mà đấm vào môi.
Hí.” Nói xong là Yên Hân chui qua tay anh, chạy mất ra bên ngoài.
Để lại Hạ Vũ đờ người ra đó.
“Cô ấy..
Cô ấy vừa hôn mình?”
Khuôn mặt anh bỗng chốc đỏ ửng lên, khoé miệng cũng tạo thành đường cong tuyệt đẹp.
Được Yên Hân hôn thật thích.
Từ trước đến giờ, khi bắt đầu yêu nhau, Yên Hân rất ít khi chủ động hôn anh, mỗi lần hôn xong là Hạ Vũ lại giữ nguyên một trạng thái, đó là thẫn thờ và hạnh phúc.
Nụ hôn này cũng chẳng ngoại lệ gì, nhưng nó lại mang một cái ý gì đó khiến Hạ Vũ vui không chịu được.
Anh ngồi xuống dưới giường mà cứ tủm tỉm cười, nghĩ lại gương mặt Yên Hân xinh đẹp đến như thế nào, hôn mình ra sao, trông cô thật dễ thương!
...----------------...
Thời gian trôi qua, cũng là thời điểm vào học của mọi người.
Khai giảng năm học mới cũng đã qua đi, hôm nay là buổi đầu tiên đi học năm lớp 12 của Yên Hân và Hạ Vũ.
Sáng sớm ra, Yên Hân theo đồng hồ sinh học cũng thức dậy, làm Hạ Vũ thức theo.
Cả hai vệ sinh cá nhân, thay quần áo, xuống ăn sáng cùng hai ông bà Dương, sau đó bắt đầu tới trường.
Trên đường đến trường, Yên Hân vì quen thức muộn nên cô ngủ gục trên vai Hạ Vũ.
Thấy cô gái nhỏ của mình như vậy, anh chỉ xoa xoa đầu cô, cúi xuống hôn lên má một cái.
“Vợ anh đáng yêu quá!”
Cuối cùng cũng đến trường, Yên Hân thức dậy, cầm tay Hạ Vũ cùng bước lên lớp.
Tình cờ lúc đó, chiếc xe ô tô của Minh Thiên cũng dừng tại đó, bước xuống xe là Kiểu Tâm.
Cả hai con người mới đi lại gần chiếc xe đó.
“Ồ, chào anh trai nha.
Anh trai đến đây làm gì đó? Đưa bạn thân em đi học hả? Vui thế.
Vậy mà chẳng thấy đưa em gái đi học gì cả nhỉ?” Yên Hân trêu chọc Minh Thiên
“Ơ, em chào bạn thân, à nhầm chào chị dâu!” thấy Kiểu Tâm bước xuống, Yên Hân vội vàng đổi cách xưng hô.
Nghe thấy là Kiểu Tâm đến đánh một phát vào người của Yên Hân, làm cho Hạ Vũ có phần nóng giận, anh để Yên Hân ra đằng sau mình, chắn trước cho cô
“Cậu làm gì vậy? Sao lại đánh vợ tôi? Muốn chết hả?”
“Ôi thôi chết, xin lỗi em nhé, chị sẽ không đánh em chồng đâu, em rể đừng nóng!” Kiểu Tâm cũng vui đùa mà trêu chọc lại, cả hai cô gái vội cười phá lên, làm cho mọi người xung quanh đồ dồn sự chú ý vào 4 con người họ.
Minh Thiên bước xuống xe, tay chỉnh lại mọi thứ trên người Kiều Tâm.
Yên Hân ồ lên một tiếng, cô chưa thấy anh trai mình chỉn chu cho người con gái khác như này cả, đến cả em gái còn phũ phàng trách mắng lắm.
Nhìn lại thấy có hơi buồn cười, tảng băng anh trai giờ đây cũng biết ấm áp rồi đó!
“Học ngoan nhé! Tý nữa về anh đón!” Minh Thiên xoa đầu Kiều Tâm, hôn lên trán cô nàng như lời tạm biệt
“Vâng.
Anh đi làm cẩn thận nhé!” Kiều Tâm vẫy vẫy cái tay, mắt hướng về người đàn ông lên chiếc xe dần dần đi xa, sau đó quay lại phía hai người.
Chỉ thấy Yên Hân cứ cười cười, rồi lại nói nói gì với Hạ Vũ.
Còn anh thì im bật, không nói gì cả, lắng nghe lời của Yên Hân nói.
Kiểu Tâm cũng chạy nhanh lên trên lớp, cất gọn đò đợi Yên Hân lên, vì ở dưới đó có Hạ Vũ, không thể chen chân vào được!
“Này Hạ Vũ!” Yên Hân gọi
“Hửm? Vợ nói đi.”
“Hay là..
chúng ta chia tay đi.” Yên Hân nói mà không suy nghĩ trước, làm Hạ Vũ nổi cơn điên lên, kéo cô vào chỗ kín của toà nhà
“Gì? Muốn chết à? Không đồng ý!”
“Không..
Không phải.
Ý tôi là, chúng ta thử chia tay nhau để làm crush của nhau ý.
Tự dưng tôi nhớ lại cảm giác thích cậu, nên giờ muốn thử lại.
Không phải chia tay hẳn đâu, mà chia tay tạm thời để tôi theo đuổi cậu đã, rồi lại yêu nhau mà.” Yên Hân hôm nay thật ngốc nghếch, chẳng hiểu sao cô lại có những cái ý tưởng táo bạo đến như vậy.
“Không.
Tôi không đồng ý.
Hân muốn chia tay tôi để đi theo thằng khác hả? Thằng đó là thằng nào?”
“Ơ hay, không phải.
Tôi yêu cậu lắm, được chưa.
Nhưng tôi lại muốn thử cảm giác thích cậu lúc trước nó như thế nào.” Dường như Yên Hân vẫn không thể hết ngốc nghếch, cô càng nói chỉ khiến Hạ Vũ điên lên mà thôi
“Tôi nói không là không.
Hân đừng để tôi mất bình tĩnh nhá.” Hạ Vũ lúc này nóng giận thật rồi, sao Yên Hân cứ thích nghịch dại vậy nhỉ
“Thôi được rồi, như này đi.
Mỗi ngày, sáng dậy, tôi sẽ hôn cậu một cái, sau đó chúng ta coi nhau như là đang thích thầm nhau, được không?”
Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào Yên Hân, anh đang suy nghĩ gì đó, có vẻ anh còn chần chừ bởi lời nói “Mỗi sáng dậy sẽ hôn anh một cái” của Yên Hân, anh cứ đăm chiêu như đang nghĩ cái gì đó
“10 cái thì chấp nhận!” Đó, chỉ có tên vô liêm sỉ mới nghĩ ra cái này thôi.
Yên Hân đành gật gật đầu, 10 cái thì 10 cái, dù gì cũng chỉ là 1 con số, thứ cô cần là cái quyết định ngốc nghếch kia kìa.
“Ok cậu luôn.
Chốt nhé.
Mà cậu đừng có đối xử với tôi như người yêu, cậu hiểu không? Lúc trước cậu thích tôi như thế nào, cậu cũng phải làm như vậy, tôi cũng vậy, thích cậu như nào thì cái cảm xúc và hành động cũng làm như vậy.
Đó, tự nhiên nhớ lại cảm giác theo đuổi cậu quá.
Hì.”
Thấy gương mặt của Yên Hân cứ nói, hai mắt long lanh, miệng hoạt động không ngừng.
Làm Hạ Vũ thấy đáng yêu vô cùng, anh cúi xuống hôn lên môi cô, làm cho Yên Hân dừng mọi động tác lại.
“Đi lên lớp thôi vợ!”
“Ê, không được, cậu phải phũ phũ với tôi một xíu, một xíu thôi nha, xong phải thay đổi cách xưng hô nữa, đừng có gọi vợ xưng anh, cứ xưng như trước đây tôi với cậu nói chuyện với nhau ý.
Nhớ chưa?”
“Được rồi, nói nhiều quá, lên lớp!”
Thế rồi Yên Hân đi theo Hạ Vũ lên lớp, cô nhìn bóng lưng to lớn của anh mà mỉm cười nhẹ.
Chỉ có Hạ Vũ là chiều theo mấy cái sở thích quái đản của cô mà thôi.
Hành trình theo đuổi người yêu của Yên Hân đến đây là bắt đầu!.