“Kiểu Tâm..
Anh..
Minh Thiên?” Yên Hân nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngớ người.
Trước mắt cô, Kiểu Tâm và Minh Thiên đang cùng nhau nằm trên chiếc giường.
Kiểu Tâm đang nằm gọn trong vòng tay của Minh Thiên.
Cả hai người đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường của Kiều Tâm..
“Ơ..
Yên Hân..?” Kiểu Tâm hốt hoảng vì vô tình để cô thấy được cảnh này
“Mày..
Chuyện này là sao?”
“Tao..
tao..
Nghe tao giải thích đã.
Tao sẽ kể toàn bộ chuyện cho mày nghe mà..” Cô nàng lúng túng khi bị bắt tại trận.
Lúc này, Kiều Tâm ngượng đến đỏ mặt, hai môi run run không nói được liền mạch.
“Anh Minh Thiên.
Chuyện này là sao?” Yên Hân nhìn sang Minh Thiên đang thản nhiên nằm nhìn cô và Kiều Tâm mà cười.
Bị bắt tại trận như vậy, thế mà anh vẫn cười được!
“Chẳng có gì cả.
Anh với Kiều Tâm đang yêu nhau.
Được chưa?” Minh Thiên ngồi dậy, tiến lại chỗ Kiểu Tâm mà khoác vai.
Anh nhìn Yên Hân mà cười cười đắc ý
“Ơ.
Hai người hẹn hò từ bao giờ? Sao bây giờ em mới biết?”
“Cũng chẳng có gì cả, chỉ là được vài tháng thôi.” Minh Thiên tỏ ra vẻ không có gì trả lời câu hỏi của Yên Hân
“Cái gì? Vài tháng sao? Sao mày không nói với tao hả Kiều Tâm?” Yên Hân nắm cổ Kiểu Tâm mà đẩy ra giường.
Kiều Tâm lúc này hoảng sợ lắm rồi, mắt nhìn sang Minh Thiên mà lườm nguýt.
Cô nàng muốn giấu chuyện này rồi, vậy mà Minh Thiên còn nói toẹt ra trước mặt em gái, đồng thời kiêm bạn thân của cô.
“Tao..
tao..”
“Bỏ ra.
Mày làm như vậy là vợ anh sợ đấy?” anh Minh Thiên tiến đến đẩy Yên Hân ra, ôm lấy Kiểu Tâm vào trong lòng.
Trông anh bây giờ không khác gì kẻ chiến thắng, anh cứ đắc ý nhìn Yên Hân mà cười cười nói nói.
Nhưng vẫn không quên sự dịu dàng của mình dành cho Kiểu Tâm.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Vũ từ dưới tầng bước lên.
Vì nghe thấy tiếng ồn, anh mới sợ rằng chuyện gì xảy ra.
Thấy cảnh trước mắt mà cũng hơi bất ngờ.
“Em rể.
Em đến đây cùng Yên Hân sao?” Minh Thiên có chút ngạc nhiên
“Vâng anh.
Chuyện này là sao vậy anh? Sao anh lại ở đây?” Hạ Vũ thắc mắc
“À.
Anh qua nhà người yêu ngủ thôi.
Không có gì đâu.
Hai đứa đừng làm quá lên.”
Để hai người đàn ông tự hỏi thăm tự nói chuyện với nhau, Yên Hân kéo mạnh tay Kiểu Tâm, đi xuống dưới nhà để nói chuyện.
“Mày nói đi.
Chuyện này là sao? Hai người bắt đầu từ khi nào? Bao giờ? Sao không nói cho tao biết? Bố mẹ có biết không? Tại sao phải giấu giếm làm gì? Bạn bè kiểu vậy đó hả?” Vừa đặt mông xuống ghế, Yên Hân đã dành tặng cho Kiểu Tâm hàng loạt những câu hỏi rất hay và lí thú, đến 10 Kiểu Tâm ở đây chưa chắc đã trả lời được hết từ ngọn đến cành.
“Thôi được rồi.
Em xin chị, chị trật tự đi, rồi em sẽ khai hết, được chưa?”
Chuyện phải kể đến từ đầu năm.
Lúc đó trong bữa tiệc nhà Dương gia.
Từ khi thấy Kiểu Tâm ngồi ăn bánh cùng với Yên Hân, Minh Thiên có chút để ý cô nàng rồi.
Nhìn Kiều Tâm rất xinh, có phần mạnh mẽ một chút và cũng không kém phần dịu dàng.
Lúc đưa Yên Hân về, Minh Thiên có hỏi một chút, mới biết rằng cô nàng là bạn thân của em gái mình, như vậy lại càng hay hơn.
Minh Thiên cho người điều tra về Kiêu Tâm.
Mọi thông tin ngóc ngách ngọn ngành của cô nàng đều được anh nắm chắc trong tay, không lỡ một thứ gì.
Vì Kiều Tâm là bạn thân từ hồi bé của Yên Hân.
Cô nàng cũng rất hay đến nhà mình chơi, ăn cơm, có khi còn ngủ cùng với Yên Hân.
Nhưng những lần mà cô nàng đến, Minh Thiên lại không hề có ở nhà.
Anh chỉ toàn đi học, cắm mặt vào trong phòng học, hay là ở trường để làm bài tập, nên rất ít khi về nhà, có khi biệt thự nhà như là cái nhà trọ mà Minh Thiên đang ở thôi.
Có vài lần, anh cũng bắt gặp cô nàng đang ở nhà mình để chơi cùng với Yên Hân.
Minh Thiên cũng chỉ nhìn thoáng qua, chưa được nhìn rõ mặt nên cũng không biết gì về người bạn thân của em gái mình.
Kiểu Tâm nhiều lần nhìn thấy anh, cô nàng cũng không mấy để ý, chỉ chào anh rồi lại thôi.
Khi tận mắt nhìn thấy gương mặt hoàn hảo của anh, Kiểu Tâm còn phải thốt lên: “Đẹp trai quá!” Vì cô vốn dĩ không mê trai, chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi!
Nhưng rồi cũng rơi vào lãng quên, khi bắt đầu vào năm cấp 3, chủ yếu Yên Hân đến nhà Kiều Tâm chơi thôi, còn cô nàng rất ít khi đến nhà Yên Hân chơi.
Vì có nhiều lần xích mích với bố mẹ, nên Kiều Tâm cũng chuyển ra nhà riêng sống luôn.
Khi biết được mọi thứ, Minh Thiên lên kế hoạch lại gần với Kiều Tâm.
À nhưng mà chẳng cần lên kế hoạch, mọi thứ ủng sẽ diễn ra theo trình tự của nó.
Cả hai lần đầu tiên gặp nhau mặt nhận ra nhau đó là trên đường.
Kiểu Tâm đang mải nhìn sách vở, còn Minh Thiên cũng đang nhìn chằm chằm vào tài liệu.
Hai người va nhau cái, sách vở tài liệu cũng rơi xuống đường.
Thấy được đối phương, hai người cũng nhận ra ngay.
“Ơ.
Anh có phải..
anh trai của Yên Hân không?”
“Ừm.
Đúng rồi, tôi là anh trai của Yên Hân.
Em là..
bạn thân của nhỏ đó?”
“Vâng.
Phải rồi ạ.
Sao anh biết em?” Kiểu Tâm gật gật đầu
“Không có gì đâu.
Xin lỗi gì đã va phải em.
Để đền bù, em có thể cho tôi xin thông tin liên lạc của em được không?” Minh Thiên tận dụng thời cơ, xin ngay thông tin của Kiểu Tâm luôn chứ.
Người mình đã để ý từ lâu, đây là cơ hội lớn nhất để nắm bắt nó.
Người ta nói : Cao thủ không bằng tranh thủ.
Quả thực không sai mà!
Từ khi có được facebook và số điện thoại của cô nàng.
Ngày nào Minh Thiên cũng nhắn tin hỏi thăm, quan tâm đến Kiều Tâm.
Rồi cả hai cũng dần thân nhau hơn, đều chọn những lúc Yên Hân và gia đình không để ý, hai người mới cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi ăn.
Đến cuối cùng, Minh Thiên cũng thổ lộ tình cảm với Kiều Tâm.
Cô nàng cũng đồng ý ngay, vì cô cũng đã đổ anh từ ngày nào rồi!
Cả hai đã hẹn hò đến nay là được 4 tháng.
Lúc đâu, Minh Thiên muốn công khai cho toàn thể anh chị em cùng biết, nhưng Kiểu Tâm vẫn còn rất ngại.
Từ bạn thân, tự dưng trở thành chị dâu của cô lúc nào không hay, như vậy chưa thể được! Nên cô nàng muốn giấu, đến thời điểm thích hợp mới nói rõ ra cho Yên Hân.
Ai dè, bị bắt quả tang ngay chứ.
Từ khi yêu nhau, Minh Thiên rất cưng chiều Kiều Tâm.
Cô như là công chúa của một mình anh vậy, được cưng chiều, được yêu thương.
Đáng yêu lắm!
“Sao mày không nói cho tao sớm hơn hả? Đáng ghét lắm!” Yên Hân giật giật cổ của Kiều Tâm mà lay lay.
Ngoài miệng thì nói vậy thôi, chứ bên trong Yên Hân cũng rất vui lòng.
Bạn thân mà trở thành chị dâu của mình là 1 điều gì đó rất thú vị.
Nhỡ đâu sau này, anh trai của mình mà láo nháo thì còn có nhỏ bạn thân cùng nhau ra sức đánh trả chứ.
Quyền lực đến thế cơ mà!
“Hì hì, tao xin lỗi.
Tại tao muốn giấu kín ấy mà!” Kiểu Tâm gãi gái đầu cười
“Thôi.
Nói chung như vậy cũng rất là ổn rồi.
Tao không phải thay bố mẹ lo thằng anh trai nữa.
Tao chỉ lo tao thôi..”
“Mày thì lo gì.
Hạ Vũ yêu mày đến thế cơ mà? Mà ngày nào mày cũng than thở chuyện của Hạ Vũ với mày.
Mày cũng rất thích Hạ Vũ rồi còn gì? Sao lại không nói chứ?”
“Suỵt! Im lặng! Kẻo hai con người trên kia nghe thấy đó.
Tao thích Hạ Vũ thì là thật, thậm chí bây giờ yêu cậu ấy luôn rồi.
Nhưng tao cứ ngại ngại làm sao ấy.
Để thi xong, tao sẽ lấy hết dũng khí của mình tỏ tình Hạ Vũ, vì đã để cậu ấy chờ tao hơn 10 năm rồi cơ mà!” Yên Hân nói thầm chỉ để mình và Kiểu Tâm nghe.
Nói thật, bây giờ Yên Hân vẫn còn rất ngại trước Hạ Vũ.
Anh là một người như thế nào đó, chỉ cần gặp là Yên Hân đã ngượng ngùng ngay.
Nói gì là yêu, chắc cô bị bệnh tim mất luôn!
Vì vậy theo quyết định của Yên Hân, cứ phải đợi thi xong, chắc chắn, Mộc Yên Hân sẽ là người tỏ tình Dương Hạ Vũ!.