Lý Bác Thần, cái tên này luôn gợi cho người ta nghĩ đến một con người
nhã nhặn có khí chất; mặc dù hắn không có những điều đó nhưng cũng phải
thừa nhận tên của hắn đúng là gợi cho người khác nghĩ thế thật. Hắn
không phải một người đàn ông giỏi cũng không phải một người có dã tâm
làm cái gì đó lớn lao. Giống như nhiều thằng con trai khác, vô tâm vô
tính, mỗi khi đi ngủ thì nhắc nhở bản thân “người tốt cả đời sẽ được
bình an”, thể hiện lòng cảm kích với ông trời; cứ như vậy cho tới khi
lớn rồi vẫn mỗi ngày không phải làm chuyện gì thì sẽ ngồi chơi, nếu có
trận bóng nào vào nửa đêm thì thức tới khuya để xem. Đó là cuộc sống
hiện tại của hắn, ước mơ rồi thì trách nhiệm đã bị hắn quăng vào thùng
rác.
Ở đại học hoặc là nói từ khi hắn lên trung học, hắn cũng có
không ít mối tình, cái chính là hắn đều không nhớ rõ, rốt cuộc là bẩy
hay tám mối tình hay nhiều hơn nữa. Trừ bỏ người bạn gái đầu tiên có
chút ấn tượng, còn những người khác thì không có gì khác nhau cả đều là
ăn cơm, tản bộ, xem phim sau đó là lên giường. Lúc mới bắt đầu ra ngoài
xã hội, hắn coi như giữ mình trong sạch, nhưng khi thích ứng được với
cuộc sống rồi, 419 là chuyện thường xảy ra. Sau khi quen thuộc với guồng quay của công việc, hắn rất bận rộn, so với việc lãng phí thời gian vào chuyện yêu đương, hắn càng tình nguyện đi tìm đối tượng tình một đêm
hơn.
Thực đểu cáng sao? Hắn cũng không rõ nhưng hắn biết bạn bè của
hắn trừ những đứa nhát gan, tự ti ra thì số còn lại không khác gì hắn
lắm. Xét ở một khía cạnh nào đó thì hắn vẫn là người tốt, ít nhất hắn sẽ không đùa bỡn những cô gái trong sáng đơn giản mới bước chân ra ngoài
xã hội, ít nhất hắn cũng không bắt cá hai tay, ít nhất thì khi đi chơi
sẽ không nghĩ cách nào làm người ta quá chén rồi lợi dụng hay ít nhất sẽ không đến vùng ngoại ô cùng một đám người tìm vui. Nghĩ như vậy làm hắn cảm thấy hắn cũng coi như một người đàn ông tốt.
Nửa năm nữa hắn sẽ
bước qua tuổi 30, không kịp để ý, hắn đã có bốn năm chưa yêu ai. Bởi hắn lười giải thích nên nói luôn với mẹ mình rằng mình vẫn chưa có bạn gái. Cho tới bây giờ hắn vẫn nhớ rõ khuôn mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép của mẹ hắn, bà bắt đầu lo lắng sắp xếp đối tượng xem mắt cho hắn,
thật ra cũng không phải không tìm được người thích hợp nhưng chẳng biết
vì sao hắn lại không thể chấp nhận nổi.
Hai năm trước, vào ngày đầu
tiên Bác Thần trở về từ thành phố S, sau khi ăn xong bữa tối phong phú,
mẹ dẫn hắn đến nhà họ Lâm chào hỏi. Khi đó, Lâm Hiểu đang ngồi bên cạnh
ba cô, ánh mắt tò mò mà giản đơn nhìn hắn. Không biết có phải thời gian
trôi qua lâu hay sao mà hắn không thể nào nhớ nổi trong lần gặp đó hai
người đã nói với nhau những gì. Về nhà nói một chút việc nhà mẹ hắn đá
qua chuyện của Lâm Hiểu, cũng không phải một cô gái đặc biệt gì, thành
tích so với hắn tốt hơn một chút, thi đại học hai lần, sau khi tốt
nghiệp được mẹ xin vào làm ở một bệnh viện gần nhà. Toàn bộ câu chuyện
làm hắn cảm thấy cuộc sống của cô bé này so với nước lọc thì không khác
tẹo nào.
Chắc là do nhiều năm không gặp, ngay từ đầu hai người tiếp
xúc với nhau như những người xa lạ nhưng ngày qua ngày lại càng quen
thuộc hơn nhiều. Bác Thần cảm thấy cô bé hiền lành này rất dễ nói
chuyện, bị đùa giỡn mà không đỏ mặt, sau đó … cũng chẳng có sau đó.
Tuy Lâm Hiểu không biết mẹ cô và dì Lan nghĩ kiểu gì mà có thể ghép cô và
Bác Thần thành một đôi nhưng Bác Thần lại biết rõ, ách, khi đó hắn đang ở trong phòng, phòng kiểu cũ nên đối với hiệu quả cách âm của nó thì
không cần bàn đến.
Mẹ hắn và dì Cầm (mẹ Lâm Hiểu) là đôi bạn khuê
phòng thân thiết đang thay nhau oán giận kế hoạch tìm đối tượng cho con
mình không thành công. Hắn ở trong phòng nghe quá trình xem mắt của Lâm
Hiểu, trong lòng tràn đầy sự đồng cảm và đồng tình với cô nhóc. Nào ngờ
mẹ mình chợt nổi ra ý tưởng, vỗ đùi, kích động nói với dì Cầm: “Bà xem
hai chúng ta đang lo cùng chuyện gì này, hai đứa nhỏ đều do hai nhà
chúng ta nhìn mà lớn lên, nhà bà và nhà tôi hai bên đều biết rõ ràng,
chúng nó cũng không tệ, sao không ghép thành một đôi?”
Dì Cầm nghe xong hiểu ra ngay: “Đúng rồi.” Dì nói phải về bàn bạc với bạn già nhà mình nữa.
Bác Thần ngồi trong phòng, nhìn màn hình máy tính toàn quân bị diệt, các đốt ngón tay vẫn duy trì độ cong cứng ngắc.
Hai tuần sau, Bác Thần nghe Lâm Hiểu ở trong phòng hắn nói về chuyện này,
hắn có chút bất ngờ. Con gái bình thường vẫn khá rụt rè, mặc dù biết
nhưng cũng không dám đâm tầng giấy mỏng kia ra? Mãi cho đến khi cô nàng
can đảm hỏi: “Chúng ta không cần có tình cảm trước đó sao?”, trong lòng
Bác Thần dâng lên ý muốn trêu đùa, hắn không suy nghĩ nhiều, dọa cô chạy cũng kệ, đối phương không phải em gái nhà mình, hắn không có áp lực lớn gì cả.
Chính là… cô không hề trốn, đầu lưỡi còn lưu lại hương vị
ngọt ngào của cô. Nói chính xác là, cho tới bây giờ hắn mới có cảm giác
đây là một người phụ nữ mà không phải cô nhóc hàng xóm nhà bên. Nụ hôn
trêu đùa ban đầu,chầm chậm thong thả khơi lên ý muốn tiến xa hơn nữa của hắn.
Cho tới khi … tiếng gọi của mẹ phả vỡ không khí mờ ám trong phòng.
Bước chân của cô thật bình tĩnh hoàn toàn đối lập với hành động trúc trắc
lúc trước, có cảm giác tương phản kỳ diệu. Khuôn mặt Bác Thần gợi lên ý
cười.
Nhưng mà, không hơn.
Lại nói tiếp, đối tượng xem mắt của Lâm Hiểu không hề thiếu, người tốt thì ít nói, mà không sao, chức vị công
tác của người ta tốt như vậy, tính cách cũng nhã nhặn thành thật. Lâm
Hiểu nghĩ lần này có thể gả đi rồi? nhưng không thành. Lâm Hiểu không
nhớ rõ, bởi cha mẹ đối phương rất cực phẩm mà anh ta lại là một kẻ ngu
hiếu cho nên chẳng quyết định nổi việc gì? Hay nguyên nhân chính là vào
lúc Lâm Hiểu mỗi lần nhấc điện thoại cùng anh ta nói chuyện, anh ta luôn kể về những chuyện thú vị trong công việc nhưng Lâm Hiểu Làm thế nào
cũng không thể cười nổi chỉ có thể “ha ha” hai tiếng rồi nói: “Đồng
nghiệp của anh thật thú vị.”
Thú vị… mới là lạ!
Cảm giác hấp dẫn
lẫn nhau á? Có ép cũng không ra, không có chuyện để nói, cuộc sống quá
khác biệt làm thế nào nói đây? Mà thực ra có bao nhiêu người mà mình chỉ vừa mới tiếp xúc đã thấy hấp dẫn lại nói chuyện hợp nhau nữa? Cái gọi
là nói chuyện hợp nhau thật ra phải chậm rãi mới hình thành được. Đối
phương vừa cho ta cảm giác an toàn vừa khiến ta cảm thấy hắn là một
người thoải mái, vậy thì mặc kệ câu chuyện không thú vị tới cỡ nào, ta
vẫn có thể tìm được chủ ý đáng bàn, hoặc là sẽ nhớ lại chuyện cười mà
mình gặp được rồi kể ra, đây mới gọi là tình yêu chân chính.
Vì sao anh ta kể chuyện cười mà cô cười không nổi? Nguyên nhân chân chính có lẽ cô do không muốn bước vào thế giới của anh ta?
Về điểm này mà nói, gả cho Bác Thần có chỗ tốt chính là đây. Cô không cần
cố gắng tiến vào hay phải thích ứng với thế giới của hắn. Hai nhà vốn
thân thiết từ lâu, phải nói rằng gả hay không gả cũng chẳng khác biệt
gì. Mà việc tìm đề tài nói chuyện giữa hai người thoải mái hơn với người khác rất nhiều, hơn nữa Bác Thần cũng không phải là một người nghiêm
túc thành thật gì, thỉnh thoảng đùa giỡn lưu manh có thể điều hòa không
khí đơn điệu trở nên thú vị.
Lâm Hiểu tính toán ưu điểm khi hai người ở cùng một chỗ chợt cảm thấy tốt lên nhiều lắm.
Cô đứng lên nhìn vào chiếc gương dài gắn trên tủ quần áo làm bộ đáng yêu
tươi cười. Sau đó… cô lục lọi trong trí nhớ cố tìm ra cảm giác của một
người đang yêu nhưng dù nghĩ như thế nào cũng chỉ nhớ được lúc đó cô rất vui vẻ, nhưng tại sao lại vui vẻ? Tâm trạng cụ thể lúc đó ra sao? Cô
đều không nghĩ ra.
Cảm giác này, dường như vẫn rất xa xôi.
——-
Chỉ cần có đầy đủ mọi người trong nhà, dù chẳng có việc gì nhưng luôn cảm giác được sự ấm áp náo nhiệt.
Bác Thần quả dưa hấu rất to do người thân ở dưới quê gửi lên. Mẹ Lâm vui vẻ đón vào cửa nói: “Gọi Lan Tâm ra đây, ở điều hòa nhiều như vậy làm gì,
ra ngoài này hóng mát là tốt rồi.”
Bác Thần lễ phép lại không mất đi
vẻ thân thiết cười cười: “Mẹ cháu cũng định sang đây, bà còn đang dọn
dẹp trong bếp, một lát nữa sẽ sang.”
Mẹ Lâm cười gật đầu, kéo Bác
Thần vào trong nhà rồi gọi ba Lâm đang đeo kính lão xem báo: “Bạn già,
mau vào cầm dao và thớt gỗ ra đi, chúng ta bổ dưa trước đợi mọi người
đến.”
Lâm ba nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Bác Thần rồi mới chậm chạp bỏ báo xuống, vào trong bếp lấy dao.
Lâm Hiểu nhìn hắn, cảm thấy tên này giả vờ ngoan ngoãn trình độ cũng không phải thấp.
Dì Lan rất nhanh chóng đã tới đây còn có cả chú Lý, hai nhà cùng tụ tập
một chỗ, nói chuyện không biết trời đất. Dì Lan và mẹ trò chuyện bát
quái, ba Lâm với chú Lý thì bàn về các tin tức gần đây, không ai xen vào được.
Bởi sô pha không đủ chỗ nên Bác Thần và Lâm Hiểu đều ngồi dưới đất, hai người ở trước mặt phụ huynh hai nhà đều rất im lặng. Lâm Hiểu
thuận miệng hỏi hắn vài chuyện công tác, Bác Thần khó khi nào trả lời rõ ràng như thế, ngay cả vấn đề chuyên môn cũng giải thích cặn kẽ.
Điều này làm Lâm Hiểu nhìn hắn vài lần, có chút khó hiểu.
Bác Thần giả vờ như không nhìn thấy sự nghi ngờ của Lâm Hiểu. Hắn không thể nói trước khi đến đây, mẹ hắn đã dặn dò vô số lần, khi nói chuyện phải
lưu lại cho ba Lâm ấn tượng tốt, bằng không cuộc hôn nhân này mà không
thành thì sẽ đuổi hắn ra ngoài tùy tiện tìm một cô gái lấy về sinh đứa
cháu trai.
Tuy lúc đầu đối với quyết định chọn Lâm Hiểu của mẹ mình
hắn không có ý kiến. Nhưng qua một khoảng thời gian thân thiết, hắn cảm
thấy Lâm Hiểu so với những cô gái bên ngoài thuận mắt hơn nhiều. Mặc dù
không quá hiểu biết về cô nhưng Lâm Hiểu không gây chuyện , tính tình dễ chịu khiến hắn rất vừa lòng cho dù kết hôn cũng không cần lo lắng về vợ mình.
Lâm Hiểu không phải người nhất quyết phải tìm ra nguyên nhân
của mọi vấn đề, không nghĩ ra thì cũng lười nghĩ tiếp. Cô từng ngụm từng ngụm ăn dưa hấu, trong lòng tán thưởng quả dưa ngon như vậy thật khó
tìm.
Liên tiếp mấy ngày, Bác Thần đều tới nhà, mẹ Lâm vui tươi hớn
hở, cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt, sau này nhất định rất yêu thương vợ
mình. Nhưng trong suy nghĩ của Lâm Hiểu, hắn mỗi lần tới đây tặng đồ đều cùng ba mẹ trò chuyện vui vẻ nhưng không nói chuyện với cô nhiều lắm,
cho nên có yêu thương vợ hay không làm sao đã rõ?
Lâm Hiểu thật không muốn thừa nhận mình có cảm giác bị bỏ rơi, trong lòng khổ sở lo sợ
nhưng lí trí lại nói không có vấn đề gì khiến cô khổ sở cả. Lúc trước cô không phải đã suy nghĩ tốt lắm sao, dù gả hay không thì cuộc sống sẽ
không thay đổi nhiều. Chỉ cần nhân phẩm không kém, không có bạo hành gia đình, cha mẹ thấy vừa lòng là được. Ít nhất thì đối tượng trước mắt rất tốt, không cần phải lấy một người con trai xa lạ.
Nhưng mà Lâm Hiểu
chưa suy nghĩ cẩn thận, nếu đây thật sự là mong muốn của cô, thì tại sao cho tới bây giờ cô vẫn chưa lấy chồng?