Có một số việc phát sinh chính là cứ như vậy thình lình
xảy ra, tiết tấu của cuộc sống này có bao giờ để người ta nắm bắt được.
Mặc kệ cảm xúc cô lúc này thế nào, tình trạng bây giờ ra sao, chuyện sẽ
xảy ra thì cứ vậy mà xảy ra thôi.]
Tân phòng của Quách Chính Khải và Tề Kỳ còn chưa bài trí xong nên bốn người đi tới nơi ở của Quách Chính Khải, một phòng trọ đơn giản của người độc thân.
Thật đúng là không thể nhìn ra phòng trọ của Quách Chính Khải là phòng trọ của một người độc thân, bởi nó rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Lâm Hiểu vạn phần khẳng định đây tuyệt đối là do Quách Chính Khải tự
mình dọn dẹp, Tề Kỳ không có khả năng dọn hộ hắn. Bởi cô ấy cùng cô căn
bản chính là kẻ tám lạng người nửa cân.
Đầu tiên bọn họ đi siêu thị mua rất nhiều đồ về nấu ăn, nhưng Lâm Hiểu và Tề Kỳ trình độ nấu ăn đều chỉ dừng ở mức thành thục tiêu
chuẩn về hâm nóng đồ ăn , tốc độ cùng chất lượng đều làm cho người ta
chùn bước.
Quách Chính Khải ở một mình, cái gì cũng đều đã sớm làm qua,
nên thật sự không thể nhìn không được, hắn đuổi hai người kia ra khỏi
phòng bếp, một mình chuẩn bị đồ ăn cho bốn người.
Lâm Hiểu thấy đầy bàn đồ ăn, hâm mộ nhìn về phía Tề Kỳ. Tề Kỳ nhướng mi, đắc ý dào dạt, mặc kệ quần chúng ở đó, hôn Quách Chính Khải
một cái.
Hai mắt Lâm Hiểu trợn trắng, khinh bỉ cô nàng lại không cam
lòng hai chân dưới bàn đá Bác Thần một cước, chọc Bác Thần vừa bực mình
vừa buồn cười.
Bốn người nói chuyện rất hợp ý, lúc ăn cơm chiều lại càng
nhiệt liệt. Tuy nhiên ăn cơm xong dọn dẹp bát đĩa thì không thể nào
tuyệt vời như vậy nữa.
Hai người đàn ông ở phòng khách uống rượu, Lâm Hiểu cùng Tề Kỳ rửa xong bát mới đi ra.
Ban đầu còn trò chuyện, Lâm Hiểu và Tề Kỳ nhàm chán quá liền
vừa uống rượu vừa đùa giỡn, đùa một lúc thì không vãn hồi được nữa,
khuôn mặt hai người đỏ bừng, một bộ dáng sinh long hoạt hổ.
Bác Thần càng nhìn càng thấy kỳ cục, đành kéo Lâm Hiểu qua nói: “Em định trông cậy vào anh tối nay sẽ cõng em về sao?”
Lâm Hiểu bị quấy rầy thực bất mãn: “Em mới không cần đâu, hơn nữa cho dù có say em cũng có thể ở lại đây ngủ với Tề Kỳ mà.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng đâu có ăn nổi cậu ấy, nếu anh lo lắng cho Lâm Hiểu cũng có thể ở lại.” Tề Kỳ ở bên cạnh đáp lời.
Bác Thần bất đắc dĩ chỉ có thể để hai cô tiếp tục chơi đùa,
đợi đến lúc hắn không thể khoanh tay được nữa, hai mắt Lâm Hiểu đã mông
lung, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo.
Kỳ thật, cũng chỉ khi ở cạnh bên người đem đến cho cô cảm
giác cực kỳ an toàn, cô mới dám không kiêng nể gì cùng Tề Kỳ điên cuồng
như vậy.
Tuy Quách Chính Khải một mực khuyên bọn họ ở lại ngày mai hãy đi nhưng Bác Thần rốt cuộc vẫn từ chối, đỡ lấy Lâm Hiểu, nửa đứng nửa
nghiêng ngả đi về.
Người lái xe taxi quỷ dị nhìn hai người vài lần mới bằng lòng cho rằng cả hai là quan hệ nam nữ yêu nhau bình thường rồi đưa họ về
tiểu khu.
Đến khi xe dừng lại, trời đã rất khuya, không ít nhà đều đã tắt đèn đi ngủ.
Trên thực tế lúc uống xong Lâm Hiểu thật sự có điểm choáng
váng nhưng một đường gió thổi, thật ra đã thanh tỉnh sáu bảy phần, chỉ
còn hai rặng mây đỏ trên má là vẫn chưa lui tán.
Bác Thần đỡ Lâm Hiểu chậm rãi đi tới dưới lầu, Lâm Hiểu mân
môi thỉnh thoảng lại đảo mắt liếc nhìn sườn mặt hắn, nghe hắn thuyết
giảng “Con gái không thể uống nhiều rượu như vậy”, kích thích trong lòng càng được cớ trỗi dậy.
Tuy rằng đầu óc Lâm Hiểu có chút mơ hồ nhưng cô cũng hiểu
được hiện tại nếu đem ý niệm trong đầu nói ra dường như không quá thích
hợp.
Lâm Hiểu được Bác Thần đỡ tới trước nhà, cô vẫn chưa mở
miệng, mắt thấy hắn sắp đưa mình tới cửa, cô vội vàng bắt lấy tay hắn
sau đó dùng thân mình ngăn trở cửa vào.
“Làm sao vậy?” Bác Thần kinh ngạc nhìn Lâm Hiểu vì vài động tác nho nhỏ như vậy mà thở hổn hển.
Lâm Hiểu cắn cắn môi, rõ ràng ngượng ngùng lại ra vẻ lớn mật hỏi: “Anh cứ như thế mà gõ cửa đưa em vào?”
Bác Thần sửng sốt, lại vỗ đầu cô ra vẻ không biết hỏi: “Em còn muốn làm gì sao?”
Lâm Hiểu nhìn hắn, thần sắc trên mặt giống như có hai loại ý tưởng đang giãy dụa đấu tranh.
Bác Thần nhìn đến buồn cười, khẽ hôn lên mặt cô, lại giống
như dỗ trẻ nhỏ nói với cô: “Thỏa mãn chưa? Nhanh đi ngủ đi, ngày mai em
còn phải đi làm đó.”
Biểu tình của Lâm Hiểu trong nháy mắt hóa băng.
Thỏa mãn…cái đầu anh ấy!
Hắn không phải làm bộ như “không biết”, mà là thật sự “không
biết”! Lâm Hiểu cảm thấy nếu không phải đầu cô không mơ hồ, chân cô
không nhuyễn, cô nhất định sẽ hung hăng đá hắn vài cái.
Mặt Lâm Hiểu không chút thay đổi xoay người, dùng sức gõ cửa nhà mình, gọi Lâm mẹ đi ra.
Lâm mẹ rất phối hợp bước nhanh ra mở cửa, thấy người con gái
đầy mùi rượu thì mắng vài câu, đối với Bác Thần đã tận tình đưa con bà
về nhà thì khoa trương nói lời cảm tạ.
Thấy Bác Thần bị Lâm mẹ giữ lại, Lâm Hiểu cũng không quản hai người, trực tiếp đi vào phòng của mình.
Kỳ thật lúc ấy Lâm Hiểu chính là muốn hỏi một câu, “Nếu không đêm nay chúng ta không quay về?”
Lời này, đến cuối cùng cũng chưa thể nói thành lời.
Lâm Hiểu nằm trên giường, hơn nửa đêm mới rõ ràng, cô là
người chính mình tự đưa lên cửa sau đó không những không phải chịu nỗi
khổ bị cự tuyệt mà còn gặp phải người nào đó không thèm hiểu tình thú.
Cô nín thở kéo chăn che đầu, muốn dùng hết sức nguyền rủa
người cách vách bên kia nhưng trên thực tế cũng chỉ dám mắng ở mức
chừng mực, bỏ đi vài câu nặng nề, sau đó thần kinh không cần chỉ thị cứ
thế lặp lại vài lần.
Bất quá đến sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh táo lại Lâm Hiểu cảm
thấy mình còn rất may mắn. Ít nhất từ tối hôm qua cho đến lúc cuối cùng
Bác Thần vẫn chưa có phát hiện ra ý tưởng của cô? Nếu khi đó lại bị hắn
cự tuyệt, vậy thì thật mất mặt. Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu cảm thấy một cô
gái tốt như mình nên có chút rụt rè, nếu cả ngày lúc nào cũng nghĩ đến
việc chui vào người hắn nói không chừng cũng sẽ bị hắn ghét bỏ?
Chỉ có điều vừa rồi hạ quyết tâm sắt đá như vậy, còn chưa đầy nửa giờ sau, Lâm Hiểu đã bắt tay vào việc suy nghĩ nên viết gì vào tin
nhắn cho hắn.
Từng ngày cứ vậy mà trôi qua, tình cảm của Bác Thần và Lâm Hiểu không chỉ ổn định mà còn không ngừng tăng tiến.
Ở gần nhà nhau có một điểm tốt chính là ăn xong cơm chiều thì có thể cùng nhau đi xuống tản bộ, khi nhớ đối phương thì có thể nhanh
chóng chạy tới tìm hắn (cô), khi không ở gần nhau thì vẫn có thể lập tức gọi (hắn) cô lại đây.
Trên cơ bản, bình thường Lâm Hiểu vẫn hay rảnh rỗi, lựa thời
điểm dì Lan cùng chú Lý không có nhà, vụng trộm đi qua. Loại thời điểm
này, Bác Thần thường thường đều ngồi trước máy tính mà Lâm Hiểu chuyển
ghế ngồi bên cạnh hắn, sau khi cùng hắn xem chán thì cầm mấy quyển tiểu
thuyết ngồi ở đầu giường đọc đến hăng say.
Từng ngày trôi qua, đơn giản mà phong phú. Mỗi ngày đều có
thể nhìn thấy người mình thích, cũng không cần khổ sở thay quần áo chuẩn bị hẹn hò, chỉ khi nào tâm tình tốt mới thương lượng đi ăn ở đâu thì
ngon, chơi ở nơi nào mới vui. Kỳ thật nếu có thể mãi tiếp tục như vậy,
đây thật sự là một chuyện tình tốt đẹp viên mãn.
Sáng hôm nay, Lâm Hiểu mở hộp thư chung của hai nhà Lâm – Lý
thì thấy một thứ. Phong thư tinh xảo màu phấn hồng bên trên viết “Người
nhận: Lý Bác Thần”. Lâm Hiểu nhìn lại nhìn mà vẫn không nhìn ra cái gì.
Tuy trong đầu lập tức xuất hiện hai chữ “thư tình” nhưng rất có thể đây
cũng chỉ là một bức thư quảng cáo giới thiệu linh tinh mà thôi. Cô
nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi bước nhanh đi tìm Bác Thần.
Lâm Hiểu gõ cửa Lý gia, trùng hợp thay người mở cửa lại chính là Bác Thần. Hắn đang mặc tạp dề, trong tay còn cầm một cái muôi lớn.
Lâm Hiểu vừa thấy liền nở nụ cười, nói: “Anh đây là đang giả dạng ai
vậy?”
Bác Thần nhíu mày nói: “Không nhìn ra sao? Đây rõ ràng chính là bộ dáng chuẩn mực của một người đàn ông gia đình.”
Lâm Hiểu cố gắng nhịn cười phỉ nhổ hắn một ngụm mà Bác Thần
đột nhiên nhớ tới phòng bếp, vội vàng chạy vào bên trong, nói: “Nguy
rồi, không biết có cháy không.”
Lâm Hiểu chậm rì rì đi theo phía sau hắn, vừa vào cô liền
thấy ngay khói tỏa ra từ phòng bếp, nhìn hắn hỗn loạn chạy qua chạy
lại: “Đừng nói với em tất cả đều là anh làm?”
Bác Thần ho nhẹ vài tiếng: “Ít nhất cũng có bảy tám phần là
anh làm, mẹ anh chuẩn bị sẵn mọi thứ, việc của anh là cho vào và nấu.”
Lâm Hiểu khinh bỉ liếc hắn, nhìn hắn cuối cùng cũng dập được lửa thì đưa lá thư trong tay lên, nói: “Của anh đấy.”
Bác Thần nhìn thoáng qua, không chút để ý nói: “Để ở trên bàn là được.”
Lâm Hiểu ngừng một chút, cầm phong thư đặt trên bàn trà rồi qyau đầu bực mình nói: “Sao anh không mở ra luôn?!”
Bác Thần buồn cười nhìn Lâm Hiểu, hắn đi đến bên cô, lôi kéo cô ngồi trên sô pha rồi đáp: “Em tò mò đến vậy sao.”
“Nếu phong thư này không có màu sắc kỳ quái như vậy, em mới
không có hiếu kỳ đâu.” Lâm Hiểu ngồi nhìn hắn đùa nghịch phong thư, tức
giận nói.
Bác Thần mở thư ra, không chút nào ngoài ý muốn khi thấy bên trong nó là một thiệp mời tinh xảo, hắn đưa cho Lâm Hiểu nói: “Đây là
thiệp mời đính hôn của Tuấn Hạo, có lẽ anh sắp phải đến thành phố S một
chuyến.”
Lâm Hiểu còn đang xem thiệp mời, nghe nói thế liền quay đầu kinh ngạc hỏi: “Anh phải đi xa sao?”
Bác Thần vỗ đầu Lâm Hiểu, nhìn bộ dáng cô mân môi mở to mắt an ủi: “Phải đi hai ngày, rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Cũng chỉ có hai ngày, Lâm Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói
tiếp: “Bây giờ mới đính hôn, đến ngày kết hôn không phải anh lại phải đi lần nữa sao.”
Bác Thần tỏ vẻ không sao đáp: “Chuyện kết hôn phỏng chừng còn phải chờ một hai năm nữa, đến lúc đó rồi nói sau.”
Lâm Hiểu đột nhiên nhớ tới Ngô Tuấn Hạo ngày đó nói, thành
phố S đối với Bác Thần mà nói chẳng phải là một nơi không lấy gì làm tốt lành sao?
Cô nghĩ nếu hắn đi như vậy sẽ cảm thấy thực mệt mỏi bèn ôm cổ hắn nói: “Nếu không em với anh cùng đi?”
Bác Thần vươn tay điểm lên trán cô, nói: “Em đi làm gì? Anh rất nhanh sẽ trở lại mà.”
Nói xong lại sợ Lâm Hiểu không vui nên nói tiếp, “Lần này qua bên kia thời gian ở lại cũng không lâu, mà cũng không có chuyện gì. Đợi đến kỳ nghỉ đông hai chúng ta cùng xin phép nghỉ, đến lúc đó anh sẽ
mang em đến thành phố S chơi.”
Lâm Hiểu chỉ đành thất vọng gật gật đầu, lại hỏi: “Khi nào thì anh đi?”
“Ngày kia đi.” Phỏng chừng Bác Thần đã sớm quyết định tốt lắm, hắn không hề nghĩ ngợi đáp.
Ngày kia rất nhanh đã tới, một ngày trước khi Bác Thần đi,
ban đầu Lâm Hiểu còn nghĩ đến cảnh lưu luyến chia tay nhưng Bác Thần lại buồn cười nói: “Chỉ có hai ngày thôi, nhìn bộ dáng em lại giống như anh đi hai năm.”
Tức giận đâu thì chưa thấy, Lâm Hiểu chỉ trừng mắt nhìn hắn
vài lần. Ngày đó trước khi hắn đi, Lâm Hiểu tiễn hắn đến nhà ga. Cô nhìn hắn lên xe rồi trở về nhà.
Bác Thần không ở bên, Lâm Hiểu liền cảm thấy cả người không
được tự nhiên nhưng cô sợ cả ngày gọi điện sẽ khiến hắn phiền nên chỉ có thể ngẫu nhiên gửi đi vài tin nhắn.
Tuy rằng không quen nhưng ngày đầu tiên cũng cứ thế trôi qua.
Lâm Hiểu ngồi làm việc, trong lòng nghĩ không biết ngày mai
mấy giờ Bác Thần trở lại thành phố A, đột nhiên cô nghe thấy tiếng
chuông điện thoại.
Người gọi đến là Lâm mẹ, không nói gì nhiều, chỉ nhắc Lâm ba ba buổi tối hơn sáu giờ sẽ trở về, Lâm Hiểu nên về sớm ăn cơm.
Lâm Hiểu đồng ý, chờ đến tan tầm, cô không chút chần chờ đi
về nhà. Lâm ba ba cuối cùng cũng trở lại, trong lòng Lâm Hiểu vô cùng
vui vẻ, không còn nghĩ đến Bác Thần nữa.
Ngồi xe bus mất nửa giờ, Lâm Hiểu đứng trước cửa nhà theo
thói quen nhìn vào cánh cửa Lý gia. Cô nghĩ tới tối nay đồ ăn hẳn là rất phong phú, sau đó nhất định phải gọi dì Lan cùng chú Lý sang bên này ăn cơm.
Lâm Hiểu đến trước cửa Lý gia, xuyên thấu qua cửa sắt cô nhìn thấy dì Thẩm hàng xóm lầu trên cũng ở trong. Vị dì Thẩm này luôn khiến
Lâm Hiểu không thích. Bà thuộc loại người mau mồm, nhà ai như thế nào bà một tay tình báo so với bất kỳ ai khác cũng đều rõ ràng, hơn nữa còn có sở thích tuyên truyền khắp nơi.
Nhìn thấy dì Thẩm, Lâm Hiểu do dự, nghĩ định một lúc sau quay lại tìm dì Lan, ai ngờ chính vì sự do dự này mà nghe rõ hết cuộc nói
chuyện bên trong.
“Thật đúng là không nhìn ra, xem cô ấy cả ngày giả bộ hiền
thê lương mẫu, ai ngờ rằng ở bên ngoài còn có chồng “hờ”. Chậc chậc…” Dì Thẩm giả bộ thở dài nhưng cũng không thể che giấu nổi giọng nói vui
sướng khi người gặp họa của mình.
Lâm Hiểu như bị sét đánh trúng, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhìn không được lui về sau từng bước.
“Chị nói này em Lan, chuyện của A Cầm có không ít hàng xóm ở
đây đều biết được, chị còn nghe nói em định cùng nhà đó kết thông gia,
thế này thì nên nghĩ kĩ vào. Chưa nói đến chuyện con gái có thể học theo gương mẹ, chính là nhà bên đó bây giờ thanh danh cũng đã khó nghe lắm
rồi.”
Lâm Hiểu chỉ cảm thấy hai lỗ tai vang lên tiếng nổ dữ dội,
“ong ong”. Cô không nghe thấy dì Lan nói gì, cũng không có dũng khí tiến lên trước nghe nữa.
Hai chân Lâm Hiểu run run, cô đè chặt tim mình cố gắng thở
hổn hển mấy hơi, mờ mịt tựa vào cửa nhà mình mà không biết nên làm gì.
Đột nhiên cô nhớ tới ba mình cũng sắp về, nếu ba nghe thấy những tin đồn nhảm này, vậy thì nhà cô sẽ trở nên thế nào?
Lâm Hiểu sợ hãi, trước nay chưa từng sợ hãi như vậy. Cô kích động chạy xuống lầu, suýt nữa thì ngã xuống.
Có một số việc phát sinh chính là cứ như vậy thình lình xảy
ra, tiết tấu của cuộc sống này có bao giờ để người ta nắm bắt được. Mặc
kệ cảm xúc cô lúc này thế nào, tình trạng bây giờ ra sao, chuyện sẽ xảy
ra thì cứ vậy mà xảy ra thôi.