Một kích đánh thẳng (trung)
Đây là một phòng khám nhỏ, Lâm Hiểu mua một bình oxy già, cố gắng nhịn đau rửa sạch miệng vết thương rồi băng lại.
Gần đây cô có số con rệp, nhiều tai nạn, sự việc phải lo nghĩ cũng có một
đống. Trong đầu Lâm Hiểu còn thường xuyên hiện lên hình ảnh của Dương
Văn Tùng.Cô cảm thấy đầu óc mình vô cùng lộn xộn, tâm trạng thì nôn
nóng.
Cô không suy nghĩ nhiều cầm điện thoại lên gọi cho Bác Thần.
Đến khi điện thoại đã dán vào bên tai Lâm Hiểu mới bắt đầu suy nghĩ xem
rốt cuộc nên nói với hắn cái gì, gọi hắn đến đón mình hay là nói mình
đang rất nhàm chán nên muốn tìm hắn nói chuyện phiếm?
Nhưng đầu bên
kia điện thoại không có người nhấc máy khiến tâm trạng phiền não của Lâm Hiểu vốn có chút chuyển biết tốt nay không còn một mảnh. Cô cảm thấy có chút không cam lòng, tiếp tục ấn lại lần nữa nhưng giọng nói quen thuộc vẫn không hề vang lên.
Lâm Hiểu đứng lên rời khỏi phòng khám, thả
điện thoại vào trong túi.Đột nhiên có tiếng chuông vang lên, Lâm Hiểu
vội vàng cầm lên, thất vọng là, người gọi không phải Bác Thần mà là Tề
Kỳ.
Giọng nói Tề Kỳ rất vui vẻ, Lâm Hiểu còn chưa mở miệng, cô nàng
đã giành nói trước: “Lâm Hiểu cùng đến bar Duyệt Nhạc uống rượu đi,
Trương Vĩ Trung mời chúng ta đến đó đấy.” Trương Vĩ Trung là người bạn
mà Lâm Hiểu và Tề Kỳ quen được sau một chuyến đi chơi dã ngoại, khi đó
Lâm Hiểu là bị Tề Kỳ kéo đi. Tuy ban đầu xa cách nhưng sau đó được phân
vào cùng một nhóm, lại cùng nhau trải qua “hoạn nạn” nên sau đó cả nhóm
vẫn giữ liên lạc với nhau.
Lâm Hiểu không có hứng thú, nói: “Cậu đi đi, mình không đi đâu.”
“Đang ở đâu vậy?”
“…Ở bên ngoài, mình hơi mệt, không muốn đi.” Lâm Hiểu nói.
Tề Kỳ cũng không nài ép: “Vậy được rồi, nếu cậu đỡ mệt thì tới đây.”
Lâm Hiểu đồng ý rồi ngắt điện thoại.
Ngã tư đường người đến người đi, Lâm Hiểu đi rất chậm, mỗi bước nhấc chân
là đầu gối lại đau nhưng cũng không phải quá đau, ít nhất sẽ không ảnh
hưởng tới tư thế đi của cô.
Lâm Hiểu dời đi lực chú ý của mình không
suy nghĩ nữa, mỗi một bước đi đều đem đến cảm giác đau đớn cho cô, cũng
không biết đã đi bao lâu, điện thoại trong túi lại vang lên.
Lâm Hiểu vừa tiếp điện thoại, giọng nói kích động của Tề Kỳ vang lên khiến cô
giật mình: “Lâm Hiểu, lần này cậu không đến cũng không được, bây giờ cậu đang ở đâu, mau đến đây!”
Mặc dù đầu bên kia rất ồn ào nhưng cô vẫn nghe được giọng nói của Tề Kỳ, cô mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đến trước nói sau! Bar Duyệt Nhạc đường XX! Nhanh lên!”Tề Kỳ lớn tiếng nói.
Lâm Hiểu nghĩ chẳng lẽ Tề Kỳ gặp phải chuyện gì nhưng nghe giọng điệu có vẻ không giống. Suy nghĩ mãi cũng không rõ, cô bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ cho lái xe.
Khi Lâm Hiểu ngồi trên xe, cô lại nhận được cuộc gọi thứ ba của Tề Kỳ, âm thanh ồn ào bên kia nhỏ đi rất nhiều nhưng vẫn còn chút ầm ĩ, có lẽ cô nàng đã ra ngoài bar.
“Lâm Hiểu, hay thôi đi, cậu đừng đến đây.” Giọng nói Tề Kỳ có điểm không thích hợp, điều này khiến Lâm Hiểu cảm thấy bất an.
“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”Lâm Hiểu nói.
“…”
Đầu bên kia điện thoại một mảnh trầm mặc, trái tim Lâm Hiểu như ngừng đập,
cô có thể cảm nhận được sự do dự của Tề Kỳ đầu bên kia.
Một lúc lâu sau, Lâm Hiểu nhìn ngọn đèn loang loáng hai bên đường, bình tĩnh nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ đến.”
Lâm Hiểu cảm thấy cô đoán được bên trong bar đã xảy ra chuyện gì.
Thời gian như trôi đi rất lâu mà cũng giống như chỉ vừa mới trải qua một hồi ngắn ngủi, đầu óc Lâm Hiểu trống rỗng.Cô nhìn lên hai cột đèn công suất lớn bên ngoài bar, có rất nhiều nhóm người vừa trêu trọc nhau ầm ĩ vừa
đi vào trong.Lâm Hiểu chỉnh lại túi đồ, mặt không chút biểu cảm đi vào.
Âm thanh đinh tai nhức óc khiến hai mày Lâm Hiểu nhíu lại, cách đó không
xa có rất nhiều cô gái trẻ tuổi ăn mặc khêu gợi đang nhảy. Nếu là ban
ngày nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy đây thực sự là quần ma loạn vũ nhưng ở trong này thì ngược lại làm cho người xem có một loại cảm giác
thoải mái muốn phóng túng bản thân.
Tề Kỳ vẫn luôn dõi ra ngoài cửa lưu ý người bước vào, vừa thấy Lâm Hiểu, cô vội vàng đi tới kéo cổ tay Lâm Hiểu đến bàn bọn họ.
Lâm Hiểu nhìn lướt qua những người trong bàn, ba bốn người cô biết, không
ít người còn lại cô chẳng quen. Nhìn thấy Lâm Hiểu đến, bọn họ đều hoan
hô vài tiếng rồi đón Lâm Hiểu ngồi xuống.
Trên bàn bày đầy bia và đồ
ăn vặt, Lâm Hiểu tựa người vào ghế mềm. Trương Vĩ Trung mở một chai bia
đưa cho cô: “Đã đến rồi thì đừng ngại, cùng uống đi.”
Lâm Hiểu đặt túi xuống, tiếp lấy chai bia vừa mở uống một ngụm, không nói gì.
Trương Vĩ Trung là người đã có vợ, cách đối nhân xử thế bên ngoài cũng rất
thuần thục giỏi giang, tùy tiện đưa ra một đề tài liền khiến không khí
trên bàn tăng thêm mấy độ.
Tề Kỳ ngồi bên cạnh Lâm Hiểu, cô thừa dịp
không có ai chú ý liền kéo Lâm Hiểu qua một bên, khẽ nói bên tai: “Vừa
rồi, lúc mình vào toilet thì đi qua một bàn, nhìn thấy người quen.”
Lâm Hiểu nhìn thoáng qua nói: “Lý Bác Thần?”
Cũng chỉ có nhìn thấy hắn, Tề Kỳ mới kích động đến vậy, bắt cô tới đây.
Tề Kỳ không được tự nhiên tiếp tục nói: “Lúc đầu mình nhìn thấy còn giật
mình, cảm thấy hắn không được tốt lắm. Trực giác đầu tiên chính là muốn
gọi cậu tới đây để cậu nhìn rõ con người hắn nhưng lát sau nghĩ lại, cảm thấy chuyện này cũng không có gì, đàn ông đều phải xã giao, tuy mình
vẫn chưa thấy qua nhưng ai mà biết được Quách Chính Khải có như vậy
không.”
Xung quanh thật sự quá mức ầm ĩ, giọng nói Tề Kỳ lại không lớn nên Lâm Hiểu không thể nghe ra cô ấy đang nói gì.
Lâm Hiểu cảm thấy giờ phút này cô thật sự quá mức trấn định, ngay từ đầu
còn mờ mịt cho đến bây giờ thì tỉnh táo xem xét. Lâm Hiểu nói với Tề Kỳ: “Cậu đưa mình đi xem.”
Đến giờ phút này, trong mắt Tề Kỳ vẫn còn vẻ
do dự hối hận, Lâm Hiểu nói: “Bọn mình còn chưa kết hôn, thậm chí chuyện cưới gả cũng chưa bàn đến. Nếu Bác Thần thật sự là tên đàn ông cặn bã,
cậu giúp mình sớm tỉnh táo thì đâu có gì sai.”
Tề Kỳ nhấp miệng hé
môi, nói với mấy người cùng bàn đang xúm lại đùa giỡn muốn cùng Lâm Hiểu đi toilet, sau đó nhanh chóng kéo Lâm Hiểu sang sàn nhảy bên kia.
Lâm Hiểu cảm thấy mình đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm nhưng khi nhìn thấy cảnh
tượng trước mắt, trái tim cô như bị một cái dùi đập thẳng vào.
Ánh
đèn trong bar mờ ảo nhưng trùng hợp làm sao bàn bọn họ lại ở vị trí sáng nhất, ánh sáng này càng làm Lâm Hiểu nhìn rõ từng người ngồi trong bàn. Bàn của Bác Thần chỉ có bốn người đàn ông, còn lại đều là phụ nữ mà bên người Bác Thần mỗi bên đều có hai người phụ nữ vừa nhìn là biết không
phải người đứng đắn gì. Trong đó, một người đang rót rượu đưa cho hắn
còn người kia thì rúc vào người hắn khe khẽ nói nhỏ.
Lý Bác Thần cười đến thoải mái, như là đối với loại tình huống này vô cùng quen thuộc,
ngoại trừ nói chuyện với cô gái bên cạnh còn ngẫu nhiên nói vài lời với
người đàn ông ngồi gần hắn nhất. Người phụ nữ dựa vào hắn trong tay cầm
ly rượu, cố gắng lôi kéo Bác Thần như muốn tiếp tục cùng hắn đùa giỡn.
Lâm Hiểu nhìn người phụ nữ xa lạ kia môi đang tiến gần đến tai Bác Thần, trong lòng cô nổi lên từng đợt ghê tởm.
Người con gái bình thường nhìn thấy cảnh tượng này sẽ xử lí như thế nào? Hai
mắt trực tràn nước, tức giận, lạnh lùng rời đi? Hay vẫn là đi qua, bất
chấp tất cả tát cho tên đàn ông kia một cái, sau đó mắng chửi to một
chút, làm cho thể diện của hắn và mình đều mất hết?
Tề Kỳ nắm lấy tay Lâm Hiểu nhưng bị cô gạt ra, mặt cô không chút biểu cảm đi tới gần bàn
bọn họ, bình tĩnh gọi một tiếng: “Anh Bác Thần.”
Ngay cả xưng hô cũng không hề thay đổi, thậm chí gọi xong khóe miệng cô còn hơi cong lên
khiến cho ai nhìn qua cũng không thấy vẻ cứng ngắc của cô.
Thanh âm không lớn không nhỏ nhưng lại thành công khiến một bàn người phải chú ý.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Hiểu, Bác Thần cứng đờ người. Ngô Tuấn Hạo cảm
thấy có gì đó kì lạ nên không lên tiếng mà Ngô Tuấn Hàn bên cạnh không
nhịn được nhìn về phía Lâm Hiểu, lại nhìn sang Bác Thần nói: “Anh Bác
Thần, anh biết cô gái này không?”
Trong đầu Bác Thần hiện lên hai chữ “xong rồi”, hắn muốn đứng lên kéo Lâm Hiểu rời đi, nhanh chóng giải
thích sự việc rõ ràng. Nhưng vừa động mới phát hiện người con gái bên
cạnh đang ôm chặt cánh tay mình, ngăn cản hành động của hắn. Cái này,
thật là càng thêm rắc rối!
Hắn giật tay người phụ nữ kia ra, nhìn về
phía Lâm Hiểu hỏi: “Sao em lại ở đây?” Vừa hỏi xong câu đó, hắn thật sự
chỉ muốn tát vào miệng mình.
“Anh có thể đến đây vì sao em không thể?” Trên mặt Lâm Hiểu vẫn mang theo nụ cười tươi như lúc mới đến.
Đầu óc Ngô Tuấn Hàn không cần suy nghĩ tự cho là đúng nói: “Cô là bạn của anh Thần? Tình cờ đến đây chơi sao?”
Lâm Hiểu nhìn khuôn mặt Ngô Tuấn Hàn vẫn còn mang chút trẻ con, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới lớn vậy mà hai bên người lại là hai người phụ nữ
trang điểm lòe loẹt.
Trong lòng cô càng ngày càng cảm thấy không tốt, không thèm trả lời câu hỏi của thằng bé tập làm đàn ông này, trực tiếp
nói với Bác Thần: “Các anh tiếp tục chơi đi, em quay lại chỗ bạn em bên
kia.”
Lâm Hiểu không biết tại sao cô lại gọi hắn, thực sự cô cũng
không rõ ràng lắm. Có lẽ bởi vì cô muốn nói cho hắn biết một câu “Em đã
nhìn thấy anh ở trong này”, sau đó, mà thực ra là không có sau đó.
Kỳ thực tự hỏi lòng mình , cô cũng không biết mình muốn thể hiện cái gì
nhưng cảm thấy cứ rời đi đơn giản như vậy, thật sự không cam lòng. Phải
tỏ rõ thái độ ghê tởm tên đàn ông kia một chút, về phần hắn có cảm thấy
cô đang ghê tởm mình hay không lại là một vấn đề khác.
“Đợi
chút.”Bác Thần vội vàng gọi một tiếng. Nhưng Lâm Hiểu cũng lười dừng
lại, tính tình cô vốn thẳng thắn, cứ như vậy quay lại, cô không biết
được chính mình có thể kiềm chế tát cho tên đàn ông đằng sau mấy cái bạt tai hay không.
Ngô Tuấn Hàn không hề có ý định thử tìm tòi nghiên
cứu xem tình huống trước mắt là cái gì, lúc này, hắn cảm thấy bà cô này
thật khó chịu, còn ra vẻ hờ hững với anh Bác Thần, hắn xông lên trước
giữ chặt cổ tay Lâm Hiểu: “Cô điếc à, anh Thần đang gọi cô, cô không
nghe thấy sao?!”
Ngô Tuấn Hạo gặp phải tình hình này vội kéo Ngô Tuấn Hàn lại: “Em nói nhảm cái gì đấy! Mau ngồi xuống!”
Tính tình Ngô Tuấn Hàn cho tới bây giờ đều là không sợ trời không sợ đất,
hắn trực tiếp gạt tay anh họ nhà mình ra nói: “Cô gái này, bộ dạng cũng
chỉ bình thường vậy mà còn kiêu ngạo như thế , xem chân cô còn đang băng bó cầm máu, không khéo lại vừa mới “làm” qua. Còn đứng đây giả đứng đắn cho ai xem?”
Giọng nói dơ bẩn này như sấm sét giáng xuống khiến đầu
óc Lâm Hiểu trong nháy mắt trống rỗng. Bao nhiêu năm sống trên đời, đây
là lần đầu tiên cô bị người khác miệt thị đến ngay cả mắng chửi lại mà
đầu lưỡi cũng cảm thấy cứng ngắc.