Hai chữ bạn bè
15 phút sau, Lâm Hiểu nhìn tấm danh thiếp trong tay,
ánh mắt cô trầm xuống. Vừa rồi giả bộ té ngã được hắn đỡ rồi hỏi hắn
cách thức liên lạc, tuy phương pháp hơi cũ một chút nhưng chỉ cần vờ xấu hổ là được, xác xuất thành công rất cao.
Lâm Hiểu phủi sạch bụi trên quần, đem danh thiếp nhìn kĩ, cô có chút kinh ngạc người này thế
mà đang làm việc cho tạp chí thanh thiếu niên, thật khiến người ta bất
ngờ.. Cô hé miệng nhấp môi, đứng ở ngã tư đường trầm tư hồi lâu mới cất
danh thiếp đi, tiếp tục trở về nhà.
Thời điểm vào nhà Lâm Hiểu
thấy Lâm mẹ còn chưa kịp đổi quần áo thành quần áo ở nhà, trong lòng cô
rối rắm. Lâm Hiểu cố gắng khiến mình quên đi chi tiết nhỏ này, cô gọi
một tiếng “mẹ” rồi rửa tay đi vào giúp Lâm mẹ.
“Mẹ, mẹ vừa mới ra ngoài à?” Lâm Hiểu bình tĩnh hỏi.
Lâm mẹ ngừng một chút rồi đáp: “Ừ, vừa rồi mẹ phát hiện mình quên mua một
số thứ cho nên đi xuống mua, nếu biết con trở về nhanh như vậy, mẹ đã
gọi điện cho con đi mua luôn.”
Lâm Hiểu nhìn bộ quần áo lịch sự đằng sau tạp dề của Lâm mẹ, thực rõ ràng bộ quần áo này không thể tùy tiện mặc vào.
Thật lâu trước kia, Lâm Hiểu từng xem qua bộ phim điện ảnh cũ “Tan mộng”
trong phim nữ chính có tình cảm ngoài luồng dù đã có gia đình nhưng vì
duy trì giữ vững gia đình mà cô phải từ bỏ tình yêu của mình. Lúc ấy xem phim Lâm Hiểu còn cảm thấy thương xót cho nữ chính nhưng hiện tại tâm
tình Lâm Hiểu rất hỗn loạn. Người phụ nữ đó không còn là nhân vật trong
bộ phim nữa mà là mẹ cô, dù có thế nào, cô cũng không hy vọng chuyện cô
nghĩ sẽ chuyển thành hiện thực.
Ít nhất, theo Lâm Hiểu thấy người đàn ông kia cũng không hề xứng.
Sau khi lấy được danh thiếp, Lâm Hiểu không biết nên tìm cách dò hỏi từ Lâm mẹ hay đi tìm người đàn ông kia trước. Nếu hỏi mẹ cô trước không biết
chừng cô sẽ vì chuyện cũ mẹ kể mà mềm lòng bỏ qua hoặc là người kia sẽ
có cơ hội chuẩn bị trước, như vậy sẽ không có hiệu quả gì.
Bên
này Lâm Hiểu đang bận rộn suy nghĩ, Bác Thần bên kia lại rất náo nhiệt.
Đương nhiên không phải tình huống tệ như bên Lâm Hiểu mà ngược lại, một
việc khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Người anh em tốt nhất của Bác
Thần ở thành phố S, Ngô Tuấn Hạo tới tìm hắn. Ngô Tuấn Hạo thuộc loại
phú nhị đại (thế hệ con nhà giàu thứ hai), hơn nữa ngoại hình lại rất
khá. Nói một cách dễ hiểu, hắn là kẻ tình trường như ý, thương trường
đắc ý. Chỉ có điều gia đình Ngô Tuấn Hạo không phải cũng hoàn mỹ như
vậy. Cha hắn bên ngoài bao dưỡng tình nhân mà có dùng cả ngón tay hay
ngón chân cũng không thể đếm hết được, còn mẹ hắn từ khi hắn còn nhỏ đã
mất nên hắn lớn lên là nhờ một tay bảo mẫu chăm sóc. Ngô Tuấn Hạo có tất cả các đặc điểm của một công tử nhà giàu: ham chơi, phong lưu, kiêu
ngạo, ngông nghênh nhưng tính tình của hắn không xấu ít nhất là đối với
bạn bè. Chỉ cần là bạn bè hắn đều thật tình đối đãi, nhìn vào điểm này
cũng có thể thấy được hắn là một người có nguyên tắc cho nên Bác Thần
với hắn có quan hệ rất tốt.
Bác Thần xin phép nghỉ sớm rồi đến
khách sạn tìm Ngô Tuấn Hạo, vừa nhìn thấy đối phương hai người cười vui
vẻ rồi đấm một quyền lên ngực người kia. Vừa vặn đến thời gian ăn tối,
Bác Thần mới Ngô Tuấn Hạo đến một nhà hàng ăn cơm. Tuy Ngô Tuấn Hạo là
người có tiền hơn nhưng Bác Thần là chủ nhân nói như thế nào cũng không
thể để khách chiêu đãi.
Một chuyến đi này người đến không chỉ có mình Ngô Tuấn Hạo mà còn có em họ của hắn Ngô Tuấn Hàn. Ngô Tuấn Hàn
năm nay vừa tròn 20 tuổi, hắn học đại học ở nước ngoài, gần đây được có
kì nghỉ lại vừa vặn nghe được anh họ tới thành phố A chơi nên theo đuôi
mà đến.
Gia cảnh Ngô Tuấn Hàn cũng không kém anh họ hắn hơn nữa
gia đình hạnh phúc lại là con trai duy nhất cho nên càng được chiều
chuộng, tính tình so với anh họ hắn còn ngang ngạnh hơn nhiều. “Chỉ sợ
thiên hạ không loạn”, “không sợ trời không sợ đất” là hai câu miêu tả
Ngô Tuấn Hàn mà tuyệt đối không hề phóng đại.
Bác Thần và Ngô
Tuấn Hạo kể chuyện mấy năm gần đây. Ngô Tuấn Hạo ở một bên nghe cũng
thường chen vào, thấy Bác Thần chỉ làm một chức nhỏ trong một công ty,
hắn tò mò hỏi: “Anh Bác Thần, an hem vẫn nói anh là một nhân tài, sao
anh có thể đến loại công ty đó mà làm việc chứ?”
Ngô Tuấn Hạo gõ lên đầu em trai: “Tiểu tử này nói chuyện kiểu gì thế?”
Bác Thần vẫn trước sau cười nhạt: “Nào có, là anh trai em đề cao anh thôi,
theo anh thì làm chỗ nào cũng là làm, chỉ cần chăm sóc bà xã của mình
tốt là được.”
Ngô Tuấn Hạo lắc đầu, tiếc hận nói: “Đều tại mình lúc ấy hại cậu, bằng không cậu cũng không biến thành như bây giờ.”
Bác Thần cầm lấy chén rượu giơ cao lê, ý bảo cùng uống một ly, chờ Ngô Tuấn Hạo cũng uống xong mới nói: “Nếu mình muốn thật, cậu không ảnh hưởng
mình được bao nhiêu đâu, anh em nhiều năm như vậy nói chuyện này làm
gì.”
Ngô Tuấn Hạo nghe xong lời này, hắn nở nụ cười tươi, hào
sảng nói: “Đúng vậy! Nếu lúc ấy cậu thực sự bị mình ảnh hưởng thì cậu
không phải là Lý Bác Thần mình biết.”
Sau đó, Ngô Tuấn Hạo kể
rằng cha hắn đã chọn cho hắn một hôn sự, gia đình bịn họ là vậy rất ít
người có thể tự mình lựa chọn bạn đời, nhưng Ngô Tuấn Hạo cũng không oán giận gì, hai ba câu liền đem câu chuyện này kết thúc rồi mời Bác Thần
tháng sau tham gia tiệc đính hôn của hắn.
Bác Thần vỗ vai hắn đồng ý.
Ngô Tuấn Hạo và Bác Thần cùng tuổi, nhắc đến hôn lễ của mình, Ngô Tuấn Hao tự nhiên hỏi đến chuyện tình cảm của Bác Thần.
Bác Thần cười nhẹ: “Là một cô gái tốt.”
Lời đánh giá này chứng tỏ Bác Thần rất vừa ý người ta, nghe thấy thê, Ngô
Tuấn Hạo cười càng thêm xán lạn, hai người ngươi một ly ta một ly, đem
bữa tối biến thành tiệc rượu.
Đại khái bởi vì gần đây mệt mỏi mà trong lòng lại có chuyện nên buổi sáng vừa rời giường Lâm Hiểu phát
hiện ra mình phát sốt nhẹ. Không muốn Lâm mẹ nhìn ra mình không khỏe, cô vẫn đi làm như thường ngày chỉ có điều không đến nhà Trần Oánh nữa. Lâm Hiểu ăn xong cơm tối mệt mỏi trở về phòng ngủ.
Cùng buổi tối
hôm nay, Bác Thần uống say túy lúy hồ đồ trở về nhà. Ngô Tuấn Hạo lái xe đưa hắn về nhà, may mà bình thường vẫn tập thể hình đều đặn nếu không
thật khó đem nổi người này khiêng lên lầu.
Dì Lan chưa bao giờ
buông tha cho cơ hội nào có lợi để bồi dưỡng tình cảm của hai người nên
Bác Thần vừa nằm lên trên giường, dì Lan đã nhanh chóng gọi điện thoại
thông báo cho Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu nghe thấy tiếng chuông điện
thoại, cố gắng hết dức mở hai mắt vốn nhắm chặt ra để tiếp điện thoại,
còn chưa nói được câu nào thì giọng nói ôn hòa hiền hậu của dì Lan đã
truyền đến: “Hiểu nha đầu à, Bác Thần say rượu quá, con có thể đến coi
nó giúp dì được không?”
Lâm Hiểu nghĩ một lúc mới biết dì Lan nói cái gì, nhưng đã nói đến mức này, chẳng lẽ cô còn có thể nói không?
Lâm Hiểu cố gắng đứng lên rồi đáp: “Cháu sẽ qua ngay.”
Đợi đến khi Lâm Hiểu vào trong nhà vừa vặn thấy dì Lan đem một chậu rửa mặt từ trong phòng Bác Thần đi ra. Dì Lan thấy Lâm Hiểu đến thì vô cùng vui vẻ, vội vàng đặt chậu rửa mặt lên ghế rồi nói với Lâm Hiểu: “Hiểu nha
đầu, con có thể giúp dì lau người Bác Thần được không, thằng bé này ngủ
say không biết gì lại rất nặng, cũng chỉ có trẻ như tụi con mới đủ sức
lật nổi nó.”
Lâm Hiểu phản ứng có chút chậm chạp, còn chưa kịp
từ chối, dì Lan đã vỗ vai cô: “Không có việc gì, nếu con cảm thấy không
được thì có thể hắn nước lên người nó cho nó tỉnh lại rồi tự mình lau.”
Lâm Hiểu 囧, cũng không biết trả lời thế nào. Dì Lan hiền lành chỉ vào cái
tủ đầu giường có đặt một cái cốc nói: “Dì pha sẵn nước mật ong rồi, chờ
nó tỉnh lại con có thể cho nó uống, sau đó con bảo nó rời giường khóa
cửa là có thể trở về ngủ, được không?”
“Được ạ…”
“Vậy là tốt rồi. Hiểu nha đầu, vất vả cho con quá.”
Nói xong, dì lan cười tủm tỉm ra khỏi phòng.
Lâm Hiểu nhìn cái cốc rồi lại nhìn chậu nước đã vắt sẵn khăn mặt, đây đúng
là mọi chuyện đã chuẩn bị kĩ hết chỉ còn thiếu gió đông là cô thôi.
Cô thở dài, tầm mắt chuyển về phía Bác Thần đang nằm.