Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 39: Hoa hậu giảng đường cũng đứng sang một bên




Vạt áo dưới của chiếc váy sườn xám bị rách một đường dài, Nhất Nhất bị bọc trong một chiếc áo sơ mi nam tạo hình rất quỷ dị đi về kí túc xa, ven đường chịu đựng không ít ánh mắt quái dị nhìn mình. Tiểu Lục tức giận đến hai mắt nổi đom đóm nhìn trời than thở: “ Bạn học Đinh Nhất Nhất, cậu và cực phẩm có làm ra chuyện vận động kịch liệt gì sao?”

“Uhm.” Gật đầu thừa nhận, đều đã thượng cẳng chân rồi đương nhiên được coi là vận động kịch liệt a. Ba sắc nữ quá sợ hãi, không biết là nên khinh bỉ thủ đoạn ti tiện của tên đàn ông đó, hay cần phải khinh bỉ sắc nữ không biết tự ái kia.

Gia Vũ đang mơ mơ màng màng ngủ, di động đặt ở cạnh gối kinh hồn kêu lên, híp mắt vươn tay lấy qua nghe, tức giận mắng một câu hỏi thăm đến cả ‘mẹ’ người ta, vất điện thoại sang một bên rồi tiếp tục ngủ. Tiếng chuông nhất quyết không tha đem toàn bộ người trong phòng đều đánh thức dậy, trong tiếng mắng chửi hùng hùng hổ hổ của cả phòng hắn không thể không nghe máy. “Hiện tại mới 6h, đừng cướp đoạt quyền lợi giấc ngủ của tớ được không hả. . . . . .”

“Đừng ngủ mau dậy đi, một năm đẹp nhất là mùa xuân, một ngày đẹp nhất là sáng sớm!” Giọng nói rất to từ trong loa điện thoại truyền ra, “Cứ ở phòng ngủ đừng đi đâu hết nhá, tớ có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với cậu!”

“Chủ nhật không ở trong phòng để ngủ còn có thể. . . . . . alo alo ~~ alo alo?” Cô nhóc chết tiệt kia càng ngày càng kiêu ngạo ! Gia Vũ trừng mắt với di động tức giận đến hai mắt trắng bạch, không phải là nói đến chuyện lần trước cô nhóc nói đến không lẽ chuyện đại sự thành công rồi? Lòng hiếu kỳ lập tức bị khơi mào. Nửa giờ sau điện thoại lại vang lên, tiếng chuông đổ lên hai giây liền im tiếng. Hắn xỏ dép lê xoạch xoạch chạy xuống lầu, người đứng trước cửa kia một tay đang cầm lấy ghi đông xe đạp chân trái chống dưới đất hướng tới hắn cười ngây ngô, nhìn ra được tinh thần rất phấn khởi.

“Thuốc phiện được bán hết rồi à ?” Sáng tinh mơ đã đến đây báo tin vui.

“Tang Tang Tang Tang ~~ xem đây là cái gì?” Nhất Nhất thần bí cười hề hề từ trong túi quần lấy ra một cái điện thoại di động đung đưa trước mặt hắn.

“Mới mua ?”

“Yes, cầ phải mua sao chứ, bạn trai tặng!” Cô nhóc bẻ cong sự thật. Ngày hôm qua cô nhóc mặt dày mày dạn dùng cục gạch của Gia Vũ đổi lấy cái di động có quay camera của Cẩn Ngôn, còn không cho phép hắn kêu lên bất kì tiếng oán trách nào. Có bạn trai quả thất rất khác a~~~

Gia Vũ ngửa đầu đối mặt với ông trời mắt trợn trắng. “Tên nào xui xẻo không có mắt thế lại đi lao vào hố lửa. . . . . . Nói đi, chuyện gì?”

Cô nhóc cắn môi ngây ngô cười, ngượng ngùng một hồi lâu. “Tớ, yêu đương rồi.”

“Ha ha, cai anh chàng viết bút lông rất tốt kia hả, Trương gì gì đó?”

“Không phải, cậu cũng quen .”

“Đổi người mới rồi . . . . . .” Trong ý thức Gia Vũ còn lưu lại ở hai chữ phía trước, nhìn chằm chằm trên mặt cô nhóc hiếm thấy vẻ ngượng ngùng đỏ bừng thì có chút thất thần, sau một lúc lâu mới phản ứng lại. “Tớ cũng quen? Oh, là tớ.”

“Mộng du hả! Là Cẩn Ngôn, Thượng Quan Cẩn Ngôn.”

“Nằm mơ hả?”

“Cậu mới đang nằm mơ đó. Nhìn thấy chưa, đây là di động của Cẩn Ngôn đó, hiện tại thuộc về tớ dùng rồi!” Nhất Nhất giơ di động gia tăng sức thuyết phục. “Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy, kêu cậu ấy buổi tối mời cậu ăn cơm nhá.”

“Cậu nói thật?” Đoạt lấy di động không cho cô nhóc bấm số.

“Đương nhiên là thật, ngày hôm qua còn. . . . . .” Hôn kìa, nhưng đây là bí mật không thể nói. “Ngày hôm qua cậu ta đi theo tớ nói cậu ta thích tớ, tớ cũng thích cậu ấy, hắc hắc, cái này gọi là tình cảm xuất phát từ hai phía cậu hiểu không.”

“A.” Hắn bóc bới tóc, vẻ mặt có chút ngây ngốc.

“Rất ngạc nhiên đúng không . . . . . Tớ cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn a, trước kia chán ghét cậu ta như vậy, còn ước gì Cẩn Ngôn chạy tới nước Mĩ đừng đến phiền tớ.” Khi đó quả thật rất ngốc nha. Nhất Nhất ôm gương mặt nóng lên cười trộm, “Sau này mới phát hiện, lần trước tớ không phải đã quăng hỏng di động sao, kỳ thật không phải là do từ trên giường rơi xuống đâu, là tớ thấy đi cùng một chỗ với cô gái khác, nhất thời tức giận liền ném xuống đất, ai biết lại bị hỏng nặng vậy chứ. A đúng rồi, cậu không phải nói kêu bạn cậu sửa giúp. . . . . .”

“Buồn ngủ muốn chết.” Gia Vũ đột nhiên ngắt lời cô nhóc xoay người hướng kí túc xá đi lên, “Việc này thôi chứ gì, biết rồi, trở về ngủ đây.”

“A? Di động đâu?”

“Kêu bạn trai câu mua cho cái mới đi.”

“Vừa mới bắt đầu đâu sao có thể không biết xấu hổ. . . . . . Ai, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.”

“Không đi. Hôm nay không có thời gian, buổi chiều trong khoa có trận đấu bóng rổ.”

“Trận đấu kết thúc thì đi ăn cơm.”

“Trong khoa có liên hoan, lần sau. . . . . . Ai!” Hắn vừa quay đầu nói chuyện vừa đi lên cầu thang về phòng ngủ, ‘cạch’ bị đụng phải tấm kính trên cửa. “Dám đụng ông mày!” Hắn xoa cái mũi thấp giọng mắng.

“Sao lại không nhìn đường a.” Hình như bị đụng không nhẹ, Nhất Nhất chạy tới vươn tay ra giúp hắn xoa xoa, “Chậc, đụng hư đầu cậu thì không sao nhưng đụng hư bể kính thì phải đền mất bao nhiêu tiền a.”

“Cậu còn là người sao.” Gia Vũ nghiêng mặt qua một bên, nâng tay lên ăn miếng trả miếng. Cái mũi cô nhóc như muốn rớt xuống ! Cô nhóc đau đến kêu lên hừ hừ, khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của Gia Vũ, ôm chỗ đau đớn vừa bị chà đạp sợ hãi kinh hồn. “Cậu bị kích thích cái gì hả. . . . . .”

“Về sau đừng sáng tinh mơ làm ầm ỹ không cho tớ ngủ.” Thanh âm âm trầm từ rít qua kẽ răng. “A. . . . . . Hôm nào cùng chúng tớ ăn cơm a?”

“Đến lúc đó nói sau đi!”

“. . . . . .” Tiểu tử này khi nào thì có chứng bệnh cau có lúc tỉnh ngủ a? Cái mũi đau quá, có lòng tốt lại không được báo đáp a, đi tìm bạn trai tố khổ thôi~~~

“Ai bảo cậu mới có 6 giờ mà đi quấy nhiễu giấc ngủ của cậu ấy.” Cẩn Ngôn dở khóc dở cười.

“Lương tâm đi đâu vậy, nhìn cái mũi tớ sắp bị đứt ra kìa!”

“Tớ nhìn xem.” Nhẹ nhàng giúp cô nhóc xoa xoa, thuận tiện hôn trộm một cái. “Chuyện của chúng ta cậu nói với ba mẹ chưa?”

“Tại sao phải nói, còn không biết về sau thế nào đâu.” Trong sách không phải nói là tình yêu sinh viên duy trì không được bao lâu sao.

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Nhìn hai con ngươi của cô nhóc quay tròn loạn chuyển là biết trong não cô nhóc đang chứa những tư tưởng không lành mạnh, giọng điệu Cẩn Ngôn nghiêm túc cảnh cáo cô nhóc, “Tớ cũng không phải chỉ muốn chơi đùa với cầu, sớm một chút nói cho ba mẹ cậu biết đi.”

“Không biết, chẳng lẽ tớ cũng là đang chơi đùa với cậu sao?” Nhất Nhất vừa đi vừa chụp những bụi cây thấp ven đường, “A không đúng, tớ chính là đang chơi với cậu, rất vui a ~~”

“Phải không, hiện tại tớ sẽ gọi điện thoại ngay về nhà câu.” Lấy di động ra định quay số điện thoại.

“Cậu điên rồi!” Cô nhóc quá sợ hãi vội vàng đoạt lấy di động. “Hắc hắc, còn dùng cục gạch của Gia Vũ hả, tớ cảm thấy dùng rất tốt a, có kẻ bắt cóc giựt tiền có thể làm vũ khí chống lại chúng. Oanh!! Tên trộm kia lá gan không nhỏ a, bà nguwoi dám chặn đường cướp tiền của ta, chán sống hả!” Giơ lên chiếc điện thoại nặng trịch lỗi thời làm thế muốn nện xuống đất. Người con gái ngày hôm qua mặc sườn xám hé miệng cười duyên là ảo giác sao? Cẩn Ngôn bó tay im bặt. “Vốn định mua cái mới, chưa kịp mua, buổi tối đi trung tâm mua sắm chọn cái cậu thích đi.” Hắn kéo cô nhóc đến sau gốc cây to, nâng mặt cô nhóc cúi đầu. “Ai ai, đều sưng lên rồi.” Cô nhóc quay mặt thấp xuống, nụ hôn dừng ở bên quai hàm. Hắn thấp giọng buồn cười, tiện thể khẽ cắn lên vành tai hơi mỏng của cô nhóc. Nhất Nhất rùng mình một cái. Choáng, vừa kéo vừa ôm vừa hôn còn sợ không đủ, hiện tại lại còn muốn cắn lỗ tai mình, đúng là kẻ trước mặt lịch sự nhã nhặn đằng sau là kẻ lưu manh mà!Cô nhóc gặt tay hắn ra chạy về phía trước, níu chặt tán lá trên khóm cây oán thầm hắn.

“Cẩn Ngôn ~~~” Thanh âm dễ nghe êm tai từ xa xa bay tới. Ai? Cô nhóc quay đầu nhìn, bắt gặp một bóng dáng tư thái tuyệt đẹp yểu điệu đi tới. Hoa hậu giảng đường! Trong miệng cô ta vừa kêu cái gì? Cẩn Ngôn? Lỗ tai lập tức tự động dựng thẳng lên. Cẩn Ngôn lên tiếng chào hỏi. “Có việc sao?”

“Là như vậy, lần trước cảm ơn cậu giúp đỡ, bài văn viết tốt lắm, buổi tối mời cậu ăn cơm được không? Cậu nhất định phải đi đó.”

“Thật ngại quá. . . . . .”

“Đi thôi, trước kia cậu cũng giúp tớ không ít việc, tớ luôn muốn cảm ơn cậu nhưng cũng chưa tìm được cơ hội nào.” Không đợi hắn trả lời, hoa hậu giảng đường nũng nịu tiếp tục nói, “Nhà hàng tây phương được không, tớ nhớ không lầm thì cậu rất thích ăn bít tết.”

Bọn họ từng đi nhà hàng Tây đã ăn qua bữa tối dưới ánh nến?! Nhất Nhất trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng hai người liếc mắt đưa tình, liền bước tới vài bước vòng tay lên trên cổ Cẩn Ngôn, rất lưu manh vuốt ve một đường từ gò má hắn xuống tới cằm. Hoa hậu giảng đường khuôn mặt tươi như hoa bỗng thất sắc, hóa đá ngay tại chỗ. “Nghịch ngợm.” Cẩn Ngôn nâng lên sức nặng trên người mình dở khóc dở cười. “Xin lỗi, quên giới thiệu, đây là tớ bạn gái Đinh Nhất Nhất, đây là bạn học tớ Lâm Tư.”

Hoa hậu giảng đường sắc mặt rất không tốt. “Tớ chưa từng có nghe nói qua cậu. . . . . . Có bạn gái.”

“Hôm qua mới có.” Nhất Nhất cười hì hì.

“Làm sao có thể là ngày hôm qua chứ, tớ từ nhỏ đã thích cậu, cô bé ngốc.” Cẩn Ngôn giọng điệu rất là nuông chiều phát ngấy.

“Á?” Chẳng lẽ cậu ta bề ngoài luôn đả kích mình, kỳ thật trong nội tâm sớm đã thích mình ? Kẻ hai mặt điển hình!

Hoa hậu giảng đường sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa. “Tớ, tớ còn có việc, tớ đi trước nhá.” Thời điểm xoay người quay đi có đưa tay lên lau một chút mắt, Nhất Nhất tinh mắt nhìn thấy ánh mắt của cô ấy ươn ướt. “Cô ấy hình như khóc. . . . . .” Hành động vừa rồi có phải không hơi quá đáng hay không?

“Uhm.” Cẩn Ngôn nắm tay cô nhóc lên khẽ hôn một cái. Lâm Tư ái mộ hắn không phải lầ hắn không biết, chỉ là mỹ nữ xưa nay tâm cao khí ngạo, làm thế nào cũng không chịu tin hắn đối với cô ấy không hề có tình ý gì, bây giờ tốt rồi, nhân cơ hội này có thể khiến cô ấy từ bỏ hoàn toàn hy vọng đi.

“Hoa hậu giảng đường của các cậu thích cậu, tớ nhìn ra được.”

“Uhm.”

“Uhm cái gì mà uhm! Nói, cậu có tình ý gì với cô ấy không hả? Cô ấy rất xinh đẹp.”

Hắn phì cười. “Tớ đối với cậu mới có tình ý a.”

“Nhưng cô ấy vừa xinh đẹp, vóc người lại hấp dẫn, giống Chu Đình. . . . . .” Đột nhiên nhớ tới lúc còn trung học một đôi trai tài gái sắc như hình với bóng, Nhất Nhất kéo cổ hắn thấp xuống nhìn sát hắn, “Chu Đình với cậu còn liên hệ với nhau không?”

Rõ ràng là đang ghen. Hắn chỉ chỉ lên mũi cô nhóc trả lời: “Có.”

“Đều nói tới chuyện gìì?” Đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm vào hắn không nháy mắt. Khi hắn cười rộ lên bộ dáng rất đẹp mắt, trong mắt giống như có chứa hai đầm nước mênh mông, cái mũi cao thẳng, cánh môi góc cạnh, á… trên cằm còn có một vết hơi sâu nhàn nhạt, đây là “dấu tay thiên sứ” mà Tiểu Lục nói tới? Cô nhóc nắm lấy cằm hắn hì hì cười, trước kia là tên nào bị bệnh thần kinh nói hắn không đẹp trai chứ? Phi, hình như là chính mình a. . . . . .

“Không nói cho cậu nghe.”

“Nói hay không? Hử?” Một ngón tay móc gẩy dưới cằm hắn, hơi thở lưu manh càng ngày càng đậm.

“Chờ cậu đem chuyện của chúng ta nói cho ba mẹ cậu, tớ sẽ nói cho cậu biết.” Cô nhóc kia học được tư thái đó từ đâu a! Cẩn Ngôn bắt lấy ngón tay nhỏ bé làm loạn kia cúi đầu nhẹ hôn lên mặt cô nhóc, cô nhóc không chút nào nhường nhịn cắn lại. “Em gái ~~~” Giọng nói giống như đã từng quen biết ở sau lưng lớn tiếng vang lên, ngay sau đó là âm thanh hít thở.

“Hi, là anh a!” Nhất Nhất vui tươi hớn hở chào hỏi. Là người có vóc dáng cao to kia.

“Thượng Thượng…Thượng Quan, đây không phải là em gái cậu sao? Cậu cậu cậu không phải là. . . . . .” Hai anh em đứng trước bàn dân thiên hạ ôm ấp, còn hôn môi nữa……. .

“Làm gì có nhiều em gái vậy chứ, sinh nhiều sẽ bị phạt tiền a!” Cô nhóc sớm đã quên mất ngày đó lúc đi vay tiền tự mình đã giới thiệu ra sao.

“Hả?”

“Cẩn Ngôn hiện tại là bạn trai em.”

“Bạn… bạn trai. . . . . .” Người vóc dáng cao to lầm bầm xoay người bước đi, “Không không tớ không hiểu, mà là thế giới này biến hóa rất rất rất nhanh. . . . . .”

Nhất Nhất lo lắng nhìn hắn đi xa. “Lần trước gặp mặt, cậu ấy còn không bị cà lăm a.”

“Bị kích thích .” Cẩn Ngôn đơn giản giải thích.