Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 25: Kỳ nghỉ đông với "xiên que"




Cẩn Ngôn trở về mang theo cả quà tặng năm mới, tặng cho Đàm Vi cái bật lửa Zippo, Gia Vũ là máy chơi game hình vuông kiểu mới ra của Nga, Minh Nguyệt và các bạn nữ khác là mấy con thú bông hình pikachu.

“Của tớ đâu?” Nhất Nhất mặt dày hỏi.

Một sợi dây màu đỏ thả đung đưa ở trước mặt.

“Cái này? Không ăn được cũng không chơi được. . . . . .” Cô nhóc ủ rũ muốn khóc .

“Cái này dùng để đeo trên người.” Cẩn Ngôn đem sợi dây này nhét vào trong một cái túi màu đỏ, sau đó đeo lên trên cổ cô nhóc, “Đừng làm rớt, mang trên người hoặc là để trong cặp sách, làm mất sẽ không linh.” May mà mình đoán trước được mà mua cái túi nhỏ này vì biết chắc cô nhóc sẽ không tự nguyện đeo trên cổ tay đâu.

“Cái gì vậy a?”

“Uhm. . . . . . Bùa hộ mệnh.”

Bùa hộ mệnh? Cầm lấy bóp bóp ngắm ngía, trong TV những thứ này thường là miếng giấy màu vàng, dán trên trán. . . . . . Phi! đó là dùng để trừ ma tránh quỷ.

“Mua ở trong miếu à?”

“Xin ở Đàm Chá Tự, không phải là mua.” Cẩn Ngôn nhấn mạnh chữ “Xin”.

“Xuy! Thời điểm cậu đi xin có bỏ hòm công đức không?”

“Quyên hai trăm đồng.”

“Đều đã trả tiền rồi còn nói không phải là mua !” Cẩn Ngôn không còn gì để nói.

Nửa năm không có anh thầy giáo nhỏ bên cạnh dạy bảo, thành tích tiếng Anh của Nhất Nhất tuột dốc ào ào, cuộc thi cuối kỳ của học kỳ trước lại thi không đậu. Cẩn Ngôn sau khi biết chuyện lại một lần tới cửa tự đề cử mình. Đinh mẹ đương nhiên vui mừng cười toe toét, cốc vào trán Nhất Nhất nói cho phép cô nhóc chơi hai ngày ba mươi, mồng một, nhà họ hàng cũng không cần phải đi chúc tết. Nhất Nhất cực kỳ hoảng sợ: “Chỉ hai ngày? Mẹ, mẹ thật nhẫn tâm!”

“Nhẫn tâm? Vậy con cứ đi chơi thoải mái đi, đợi đến lúc con thi rớt đại học ta và ba con lột da con cho một trận xem lúc đó cái nào nhẫn tâm hơn!”

“Mẹ. . . . . .” Cầm lấy tay áo của mẹ lắc lắc kéo kéo nửa ngày trời cũng năn nỉ được, đành phải mang vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh thầy giáo kia.

“Chơi vài ngày cũng không sao, cứ để cháu bố trí thời gian.” Cẩn Ngôn trấn an nháy mắt mấy cái với cô nhóc, “Mỗi ngày buổi sáng hai tiếng buổi chiều hai tiếng, không nhiều lắm đúng không?”

“A? Quá. . . . . .” Ánh mắt như hai dưỡi dao sắc bén bắn ra, cô nhóc vội vàng sửa miệng, “Không nhiều lắm, một chút cũng không nhiều!”

Toàn bộ thời gian nghỉ đông cơ hồ toàn sử dụng cho việc học môn tiếng Anh chết tiệt kia, nhưng Nhất Nhất hiển nhiên thuộc loại vô lại hay giở trò, học chưa đến vài phút đã đòi ăn, ăn xong này nọ còn muốn ngủ một giấc, nếu anh thầy giáo kia nói một câu thì cô nhóc sẽ nghĩ ra mười câu ngụy biện cãi lại, tóm lại tìm mọi cách để mình không phải chạm vào sách tiếng Anh. Anh thầy giáo thở dài vô số lần, sau đó chỉ có thể an ủi bản thân: Quên đi, chịu học thêm là tốt lắm rồi.

Đàm Vi không ở Trung Quốc mừng năm mới mà đi Italy. Nghe nói mẹ hắn là bà chủ rất lớn ở bên đó, rất nhiều năm rồi không trở về thăm chồng và con, Đàm Vi cũng ít nhắc tới người mẹ này. Trước Tiết Nguyên Tiêu một ngày hắn trở lại, vừa khéo Cẩn Ngôn còn chưa quay về trường, vài người bọn họ hẹn nhau đi ăn ở nhà hàng.

“Nhà hàng Italy?” Nhất Nhất đối với đồ ăn nước ngoài rất hiếu kỳ.

“Đừng, cái loại thức ăn đó là để cho người ăn sao! Vẫn là món Trung Quốc ngon nhất.” Người mới vừa về nước đối với tư bản chủ nghĩa không có hảo cảm.

“Đều nói đồ ăn của Italy ăn ngon, món mì gì đó.” Gia Vũ khoa tay múa chân đi giật lùi, “Có học được vài câu tiếng Ý nào không ?”

“#¥%◎%¥×#¥. . . . . .” Điểu (chim) ngữ? Nhất Nhất cùng nhóc em hoang mang chớp mắt, làm cho Đàm Vi cười to. Mới đi một tháng, làm sao biết được.

“. . . . . . Mì ống, cá , đồ nướng, còn ốc sên nữa, bữa nào đó chúng ta cũng ăn ốc sên thử xem?” Gia Vũ còn đang cao hứng nói về các món ăn Italy, “Đốt lửa nướng ăn. . . . . .”

“Có đĩa bay kìa!” Nhất Nhất đột nhiên chỉ vào bầu trời kêu to. Mọi người vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm, chỉ nghe một tiếng “ái” kêu lên, Gia Vũ bị lọt xuống hố.

“Ai ồi, sao lại không nhìn đường vậy chứ.” Trong miệng cô nhóc phát ra âm thanh ‘chậc chậc’, đứng gần kẻ xui xẻo kia vừa thở dài vừa oán giận.

Nhóc em còn ngây ngốc nhìn chằm chằm bầu trời: “Ở đâu ở đâu?”

“A, bay mất rồi .”

“Bay đi rồi à?”

“Đồ ngốc.” Đàm buồn cười vỗ vỗ đầu nhóc em. Cẩn Ngôn bó tay lắc đầu. Tiểu nha đầu kia cơ bản chính là cố ý .

“Đinh Nhất Nhất cậu chết chắc rồi.” Gia Vũ nghiến răng kèn kẹt, vốn không tin cái chuyện đĩa bay vớ vẩn đó, nhưng làm sao hắn nghĩ được mục đích của cô nhóc lại không phải là chuyện đĩa bay kia. Cúi đầu nhìn thấy đôi giầy thể thao ướt nhẹp liền tức điên người, tóm lấy kẻ vừa báo cáo sai tình hình quân sự kẹp dưới cánh tay, tiện thể muốn đem cô nhóc ném vào cái cống thoát nước không có nắp đậy.

“Đại nhân tha mạng ~~~~” Loại thời điểm này Nhất Nhất rất biết thức thời.

“Đem cậu ta ném xuống đi!” Nhóc em vẻ mặt tàn bạo, giống y chang Đàm Vi.

“A a a cứu mạng a. . . . . . Mưu sát a, chú cảnh sát ơi. . . . . . Mau gọi 110 phát sinh án mạng rồi. . . . . .”

Cơm nước xong xuôi liền kéo nhau đi hát Karaoke, hát hò đến nửa đêm mười hai giờ mới kết thúc, một đám người đến ven đường ăn đồ chiên xiên que. Gia Vũ nhanh tay cướp được cánh gà và cá, chỉ để lại cho Nhất Nhất hai xiên rau xanh.

“Tớ muốn ăn cá!”

“Ăn rau mới cao lên được.”

“Đồ tăm tre!” Nhất Nhất khinh bỉ dáng người gầy như que củi của hắn. Bổ nhào qua muốn cướp đồ ăn trong tay hắn, thái độ hắn ngạo mạn đem tay nhấc cao lên, ‘chú lùn’ cũng chỉ biét ở phía dưới nhảy lên với, với không tới.

“Kiêng ăn không tốt, thiếu vitamin.” Nhóc em ăn đến nỗi miệng dính tùm lum dầu mỡ, đột nhiên khịt khịt cái mũi, “A, tớ ngửi được mùi ngô nướng ! Bên kia kìa, đối diện có!” Đàm Vi theo phương hướng ngón tay nhìn, góc đường quả nhiên có quầy hàng bốc lên nhiệt khí. “Thật sự là mũi cẩu.” Đàm cười.

Nhóc em cùng Gia Vũ đều thích gặm ngô, lập tức vui mừng chạy tới. Nhất Nhất không thích ăn, nhìn chằm chằm vào miếng thịt gà và nấm đang trong chảo dầu sôi nuốt nước miếng. “Sao còn chưa chín chứ.”

“Chiên lâu một chút ăn ngon hơn.”

“Đều đã 2 phút rồi còn chưa chín!”

“Chờ thêm một phút nữa. . . . . . Uhm, nửa phút.” Chủ quán trong lòng nói thầm, chưa thấy qua một cô nhóc nóng vội như vậy.

Rốt cục cũng chín rồi, Nhất Nhất cầm lấy xiên que liền cắn, bị phỏng oa oa kêu, chọc chủ quán che miệng cười trộm.

Cười cái gì mà cười, đối đãi với khách hàng không lễ phép! Tức giận vừa thổi vừa cắn miếng nhỏ ăn, nhìn trái nhìn phải, người đâu? Tìm một vòng, thấy đứng ở dưới lầu cửa hàng chỗ rẽ ngoặt có hai cái bóng dáng cao lớn. “. . . . . . Bà ấy muốn tớ qua bên đó, hiện tại sức khỏe không tốt lắm, quản lý công ty không nổi.”

“Khi nào?”

“Tớ. . . . . . Không muốn đi. Ái, cậu được ăn rồi hử?” Đàm Vi hếch cằm. Cẩn Ngôn quay đầu nhìn thấy một con mèo tham ăn đang giơ những cái xiên que lên ăn đến nổi thở hổn hển, Khắp miệng dính đầy dầu mỡ. Bắt gặp ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào xiên que, cô nhóc chọn hai xiên rau đưa qua.

“Cậu ăn thịt, mẹ nó, tớ phải ăn rau hả?” Đàm Vi tức giận nghiến răng, “Đưa cá đây.”

Cô nhóc ngoan ngoãn đưa ra một xiên cá miếng đưa cho hắn. “Vừa rồi cậu nói muốn đi đâu?”

“Sa mạc Sahara.” Hắn nửa đùa nửa thật nói.

“Gạt người! Cậu đi trồng cây?”

“Uhm, loại rừng phòng hộ.” Cẩn Ngôn cắn miếng rau cười tủm tỉm tiếp lời, “Phòng gió bão, cố định cát, bảo vệ đất đai, phòng ngự thiên tai, cải thiện môi trường duy trì sự cân bằng sinh thái.” Nhất Nhất liếc hắn một cái xem thường. Cứ làm như cô nhóc bị điếc không nghe thấy không bằng!

“Lão đại cậu rõ ràng nói muốn đi đâu đó, mở công ty? Ai sức khỏe không tốt?”

“Ba tớ.” Đàm Vi không kiên nhẫn cắn xiên cá. A di đà phật, hắn không muốn trù ẻo người thân a.

“Xã hội đen thân thể cũng có lúc không khỏe?” Trong phim không phải diễn như vậy nha.

“Ba tớ không phải là xã hội đen! Cứ nói lung tung nữa tớ sẽ giết cậu rồi ném xác xuống biển nuôi cá.”

“Cậu muốn nối nghiệp ba cậu à?” Nhất Nhất không để ý tới sự uy hiếp của hắn, ánh mắt sáng ngời lóe lên sự hưng phấn cùng hâm mộ, “Vậy cậu chính là lão đại của thàng phố C rồi, tớ đi theo làm đàn em cậu nhé? Kế nghiệp rồi chắc câu lạc bộ đêm cũng sẽ do cậu quản lý, về sau tớ tới đó chơi có phải trả tiền hay không?”

“Mẹ nó, tên này tớ hết cách quản rồi. . . . . .” Lão đại buồn bực lẩm bẩm, xoay người hướng quán ngô bên kia bước đi.

Cẩn Ngôn im lặng đi theo. Hắn cũng không quản được tiểu nha đầu này, tiền đồ mù mịt a.

Ai cho các cậu quản chứ? Nhất Nhất cắn xiên nấm hướng hai kẻ bỏ đi đó làm mặt quỷ. Giống như có chút không đúng a, vừa rồi mới nghe lão đại nói muốn đi “bên kia”, nếu là hắn tiếp quản công việc của ba hắn, địa điểm ngay tại thành phố C, không cần phải nói đi “bên kia”. Chẳng lẽ là tiếp quản công ty của mẹ hắn? Nhưng hắn vẫn chưa được hai mươi tuổi có khả năng làm được cái gì chứ. . . . . . Quá phức tạp đi, việc ăn vẫn là quan trọng hơn. Sau khi Đinh Nhất Nhất lớn lên thường thường thở dài, hồi nhỏ thế nào lại thiếu một dây thần kinh phán đoán như vậy, rõ ràng là đã nghĩ ra chút manh mối lại luôn ngại phiền toái ném qua một bên mặc kệ, chỉ biết ăn. Tựa như đối Thượng Quan Cẩn Ngôn, trước kia rõ ràng là hận hắn hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ cần đưa ra sôcôla cô nhóc liền đầu hàng vô điều kiện. Chỉ số thông minh và tuổi tác vẫn là có quan hệ rất lớn a.