Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 1: Người bạn nhỏ đến từ Bắc Kinh




Tại tòa nhà dành cho các chuyên gia, có một gia đình đang chuyển đến, Đinh Nhất Nhất đang cùng đồng bọn nghịch trên đống cát, móc cát lên xây chiến hào. Cả khu vực địa bàn này đều thuộc về một tập đoàn doanh nghiệp trọng điểm cấp quốc gia, phía đông là tòa nhà dành cho công chức bình thường, phía sau có trường mẫu giáo, trường học, bệnh viện, rạp chiếu phim…. Ở giữa có một sân vận động rất lớn, có thể chơi bóng rổ, đá bóng rèn luyện sức khỏe, tóm lại sân vận động quá rộng lớn khiến Đinh Nhất Nhất không thể một lần chạy từ đầu sân đến cuối sân. Phía tây là hai tòa nhà riêng biệt, tách rời với các khu khác, dành cho những nhân viên cao cấp, tòa nhà được che lấp bởi cây cối hoa lá khiến cho khung cảnh thêm phần thanh lịch tao nhã. Thời đó cái kiểu kiến trúc như vậy không thịnh hành gọi là “ biệt thự”, mọi người đồng nhất gọi là “ Chuyên Gia Lầu”.

Hai chiếc xe tải to chở đầy đồ dùng gia đình đỗ ở ven đường, đằng sau là chiếc xe hơi, màu sắc đen có, trắng có, nâu có, xem có vẻ rất khí thế. Trong xe bước ra không ít người mặc veston màu đen, cười ha hả bắt tay nhau hàn huyên. “ Dọn nhà à?” Nhất Nhất ngừng lại việc đang làm nhìn về phía xa. Trịnh Gia Vũ từ trong đống cát ló ra nửa cái đầu, hướng mắt nhìn về phía huyên náo . “Ai biết !”

Việc đào chiến hào còn hấp dẫn hơn cái việc tìm hiểu gia đình kia, hai đứa đều không nói chuyện, chuyên tâm đào cát.

Tiếng nói chuyện ồn ào rôm rả lúc gần lúc xa, gây ồn ào khiến bọn chúng không thể tập trung đào. Ai à? Trước mắt xuất hiện hai bóng dáng, người con trai cao cao thì không quen, người thấp hơn một chút là Chu Đình, cháu gái của Chu tổng – Tổng kỹ sư công trình ở tòa nhà “ Chuyên Gia Lầu”. Người mà hầu hết các bà mẹ đều khen ngợi vài câu là thục nữ kiểu mẫu hiểu biết lễ nghĩa, dịu dàng khoan thai , nhẹ nhàng nho nhã.

Nhất Nhất không thích chơi cùng nó, vì nó luôn tỏ vẻ người lớn, cả ngày chỉ biết ôm búp bê, lại còn thích mách lẻo, mông của Nhất Nhất vài lần bị cho nở hoa cũng là nhờ nó ban cho.

“…. . Cẩn Ngôn, nước Mỹ vui không?” Chu Đình giọng nói mềm mại nhõng nhẽo.

“Rất vui, nơi đó có Disney, cậu biết không? Đó chính là trong phim hoạt hình Tom và Zerry……” Tiếng phổ thông của tên con trai đó rất chuẩn, giọng nói cũng du dương nghe rất hay.

Cái gì chứ? Đất bùn ( cách đọc của Disney trong tiếng Trung gần gống^^)? Nhất Nhất nhăn mặt nhíu mày lẩm bẩm, đất bùn so với cát lại chơi vui hơn sao? Muốn làm gì là phải làm được, nhưng Mẹ lại nói quá bẩn, không được phép chơi.

“Cẩn Ngôn, Bắc Kinh như thế nào? Có lạnh không? Tớ chưa từng tới đó.”

“Cũng nóng bức y như vậy, so với nơi đây còn nóng hơn, người còn rất đông.”

Rất nhiều người sao? So với người trong khu vui chơi còn nhiều hơn? Nhất Nhất nghĩ đến chuyện lần trước mẹ Gia Vũ đưa hai đứa đi chơi, người quá đông, tên Gia Vũ nhát gan sợ đến phát khóc. Vừa nghĩ cô nhóc vừa bĩu môi liếc cậu bé có lá gan bé xíu kia.

“Cậu định học trong trường của tụi mình hay qua trường tiểu học Thị Nhất? Cẩn Ngôn, cậu đến học trường mình đi, chúng mình có thể học cùng lớp.”

“Chưa biết, mẹ chưa nói với tớ, có lẽ sẽ học tại đây.”

Soạt ! Thực tế chứng mình sự chuyên tâm không thể một lúc đặt ở hai nơi, Đinh Nhất Nhất rất xui xẻo nhào đầu vô cát, cát vô xào xạo trong miệng, bao nhiêu công sức mất trong giây lát. Trịnh Gia Vũ kéo cô nhóc từ đống cát lên, hai người dựng ngược lông mày trừng mắt nhìn phía sau lưng hai người nói chuyện rôm rả kia.

“Chào các bạn, tớ là Thượng Quan Cẩn Ngôn.” Cậu con trai không có chút sợ hãi nào, thoải mái bước lên chào hỏi.

“Cậu từ đâu đến?” Trịnh Gia Vũ hỏi .

“Bắc Kinh, lúc nhỏ có sống ở Mỹ vài năm, sau này chuyển về Bắc Kinh.” Bắc Kinh, nước Mỹ? nơi đó quá xa, không nằm trong phạm vi bọn chúng có thể hiểu được, đành ngỡ ngàng giương mắt nhìn nhau.

Chiến hào bị làm hư rồi, bọn chúng cũng đâu còn tâm trạng đánh trận, liền tự giới thiệu tên bản thân. Nhất Nhất thấy chiến hào bị phá hủy, vừa tức lại vừa tiếc, ngồi bệt xuống cát không thèm lên tiếng. Một đôi giày màu trắng như tuyết xuất hiện dưới mắt.

“Cậu tên là gì?” Cô nhóc nhướng mắt định bụng không thèm quan tâm đến tên phá hỏng thành quả lao động của nó.

“Cậu không có tên à?” người vừa tới ngồi xổm xuống nhìn cô nhóc.

“Ai nói tớ không có tên hả?” Đột ngột ngẩng đầu lên, hai khuôn mặt cách rất gần , cô nhóc bỗng nhiên không thể tức giận.

Tên này cũng rất đẹp trai nhá! Đôi mắt to tròn giống như hai hạt tay tinh cầu đen tuyền, cặp lông mi dài và dầy, mái tóc đen mềm mượt hất trên đỉnh đầu, đặc biệt là khuôn mặt mềm mại trắng trẻo giống như bánh bao nóng hổi mới ra lò rất dụ người…. . bánh bao người khác đậu xanh………. cô nhóc nuốt nước miếng, không kìm được muốn vươn hai tay sờ nắn bánh bao người khác đậu xanh.

“Đinh Nhất Nhất, cậu làm bẩn mặt của Cẩn Ngôn rồi!” Chu Đình gạt hai tay cô nhóc xuống.

Đâu có sờ mặt cậu, la ó cái gì chứ? Nhất Nhất giở thói côn đồ, không thèm quan tâm “ hừ “ một tiếng, cố ý lại vươn tay trên khuôn mặt đỏ au bóp một cái, giống như trên lớp vỏ bánh bao tô vẽ thêm màu sắc. Gia Vũ cắn ngón tay cười, trẻ con bên đường cũng bắt đầu cười chọc ghẹo.

“Đinh Nhất Nhất, tớ…tớ nói cho cậu biết…. cậu…. .” Chu Đình tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ lựng, lắp ba lắp bắp

“Không sao Đình Đình.” Cẩn Ngôn vỗ vai cô nhóc, các ngón tay cũng xoa xoa trên mặt.

“Cậu tên là Đinh Nhất Nhất? Viết thế nào?”

“Chữ Nhất của chữ Nhất, Nhị, Tam.” Bánh bao ơi ! Bánh bao à. Nhất Nhất chăm chú nhìn khuôn mặt cậu nhóc, khao khát được nhào lên cắn vài miếng.