Ở trong mắt tôi, Lục
Bách Nghiêu sẽ không đối với con tôm tép như tôi có tư tưởng không an
phận. Đối với việc người này đánh giá “Nhìn xa mặt cũng không tệ, nhìn
gần ngực không gợn sóng” tôi vẫn còn khắc cốt ghi tâm, cùng anh ta ở
chung hay cùng gay ở chung cũng không có gì khác biệt. Đương nhiên ở
trong mắt anh ta, trước sau vẫn xem tôi như là nam nhân mà đối xử thì
càng không có cái gì gọi là……………..
Không biết vì sao tâm tình của Lục Bách Nghiêu đột nhiên chuyển biến tốt, nhìn độ cong trên khóe miệng của anh ta càng ngày càng lớn, tại sao tôi lại cứ có cảm giác…………….có
chút sợ hãi. Mới vừa rồi tôi không có nói sai cái gì đi?
Tâm tình của Lục Bách Nghiêu cực kì tốt, cầm lấy cây gậy trong tay tôi, sau đó
……………….thế nhưng lại bế ngang tôi lên, là điển hình của kiểu “bế công
chúa”!
Tuy rằng bình thường biểu hiện của tôi giống như “đàn ông
thô lỗ, đàn bà chanh chua” do Đồng Yến đánh giá, nhưng trong lòng đối
với kiểu ôm công chúa tất nhiên là cùng với nữ sinh giống nhau, đều ảo
tưởng có một ngày như vậy.
Đó là……….thời điểm còn trẻ, đối với tình yêu vẫn còn mơ mộng.
Tôi tưởng rằng người đầu tiên ôm tôi theo kiểu công chúa này sẽ là Trương Húc, không nghĩ tới lại là Lục Bách Nghiêu.
Tay phải của anh ta nâng tôi lên. Tôi dán vào người anh, gần sát vị trí
lồng ngực, cách một lớp áo gió dày tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim
trầm ổn hữu lực truyền ra. Người anh ta tản ra hỗn hợp mùi thuốc lá cùng mùi cơ thể nhưng không làm cho tôi bài xích, ngược lại…………….có cảm giác ấm áp.
Tôi lẳng lặng nâng mắt nhìn anh ta, nhìn đến chiếc cằm
gầy có những sợi lông tơ rất nhỏ. Chiếc cằm thon gọn, cho dù người trong lòng tôi là Trương Húc nhưng cũng không thể không thừa nhận trong hai
mươi mấy năm cuộc đời, trong tất cả những người mà tôi đã gặp qua thì
Lục Bách Nghiêu là người đẹp trai nhất.
Khóe miệng anh ta khẽ
ngâm nga một câu hát, bước chân hướng ra ngoài mà đi, trong ngôn từ còn
mang theo vài phần ngả ngớn: “Đi thôi, cùng anh về nhà nào!”
Dọc
theo đường đi, tôi đều muốn chôn mặt trong ngực Lục Bách Nghiêu, da mặt
anh ta luôn luôn dày nhưng người ta thì rất thẹn thùng.
Trong trí nhớ của tôi, khoảng cách từ phòng bệnh ở bệnh viện đến bãi đỗ xe không
xa, nhưng chẳng biết tại sao Lục Bách Nghiêu lại ôm tôi đi lâu như vậy.
Trong lúc đó tôi vẫn luôn luôn vùi đầu vào trong ngực Lục Bách Nghiêu,
vì phòng ngừa người ta vây xem, ngay cả vụng trộm ló đầu ra cũng không
có, đối với nghi vấn này cũng chỉ nghĩ ở trong lòng.
Không biết
qua bâu lâu, hình như đã ra tới bên ngoài, không còn hệ thống sưởi ấm
trong bệnh viện, gió lạnh đến thấu xương làm tôi không khỏi run người.
Tôi cảm giác Lục Bách Nghiêu càng ôm tôi chặt hơn, tôi tham luyến hơi ấm trong lồng ngực anh ta. Trong chớp mắt đó cũng không nghĩ nhiều nữa
liền dựa sát vào trên người anh.
Giọng nói của Lục Bách Nghiêu vang lên trên đầu tôi: “Chìa khóa xe ở trong túi, cô giúp tôi lấy ra đi.”
“Được.” Giọng nói tôi khàn đặc, ngay cả mở miệng cũng thấy khó khăn, trả lời
một tiếng này không biết anh ta có nghe thấy được hay không, tay liền
đưa vào trong túi quần anh ta từ bên trong lấy ra chìa khóa, bấm một
cái, nhìn thấy cách đó không có một chiếc xe có đèn lóe sáng.
Lục Bách Nghiêu ôm tôi đến chỗ ghế lái phụ, cẩn thận giúp tôi thắt dây an
toàn, sau đó đóng cửa lại, vòng qua ghế lái bên kia, đút nhanh chìa khóa vào, khởi động hệ thống sưởi: “ Dựa lưng vào ghế ngủ một chút, đến nhà
tôi sẽ gọi cô.”