A……………….a………………..
A………………..a…………………..a…………………
Âm thanh bị đau của tôi liên tục vang lên trong phòng bệnh ở bệnh viện,
khàn khàn kết hợp với chói tai cùng nhau thoát ra, cổ họng thê thảm cùng chân trái tàn phế cùng một lúc. Sau khi thuốc tê hết công hiệu, chân
của tôi đau đâu chỉ là tê tâm liệt phế! Quả thật là nhân thần cùng phẫn.
Lục Bách Nghiêu nhìn bộ dạng hiện tại của tôi, vẻ mặt ghét bỏ: “Cô kêu
& giường hả?” (ý là kêu khi xoyz gì đó ák…………..bạn Mèo không biết
đâu nha). Mới vừa rồi tiếng kêu của tôi đã hấp dẫn không ít bác sĩ và
bệnh nhân nhìn về phía bên này, hiện giờ độ chú ý chỉ có cao hơn chứ
không có cao nhất làm cho vị Lục tổng áo mũ chỉnh tề này lập tức trở
thành động vật cho bệnh viện quan sát, hơn nữa còn là miễn phí.
Biểu tình của tôi vô cùng oán giận nói: “Kêu & giường có thể tê tâm liệt phế như vậy sao?”
Tuy rằng chưa trải qua nhưng kiến thức cơ bản vẫn phải có, người ta kêu
& giường đó là hưởng thụ, chân tôi đau đã là chuyện không hay ho gì
rồi, rõ ràng chỉ khổ thân thôi!
Lục Bách Nghiêu tức giận rống tôi: “Cô mà còn kêu, tôi liền làm thật cho cô biết cái gì gọi là kêu & giường.”
Nhìn cái bộ dạng này cùng với biểu tình vội vàng khi đưa tôi tới bệnh viện hoàn toàn là tương phản thiên Nam địa Bắc.
Nhưng mấu chốt là người này lại đùa bỡn tôi!
“Lục Bách Nghiêu, đừng nghĩ giọng anh to thì tôi sẽ sợ anh nhá.” Tôi vọt một cái từ chỗ ngồi đứng dậy, không cẩn thận làm vết thương đụng phải chân
bàn, đau tới mức như đến ngày tận thế: “A! Đau chết mất…………………”
Tay Lục Bách Nghiêu đặt lên chân tôi, có chút không biết làm sao, vừa vội vừa tức: “Cô để cho tôi nói vài câu thì sẽ chết sao?”
Anh ta mắng vài câu, sau đó phỏng chừng thấy tôi vô cùng đau đớn, cảm thấy
có chút đáng thương, luống cuống nhìn tôi: “Tôi gọi bác sĩ tới đây xem
một chút?”
Lục Bách Nghiêu đang nói, định đứng dậy đi tìm bác sĩ, tôi liền chạy tới giữ tay anh ta lại. Vừa rồi bác sĩ kia sử dụng phương pháp trị liệu cực kì tàn ác, tôi có điên mới đi thử lại một lần.
Mặc dù đau đến muốn chết nhưng tôi vẫn cố gắng ngăn Lục Bách Nghiêu lại,
nếu không hôm nay tôi trực tiếp nằm dài ở nhà xác cho rồi. Tôi chịu đựng đau đớn giữ chặt Lục Bách Nghiêu, từ trong miệng nặn ra mấy chữ:
“Không. Tôi không sao, anh không cần đi đâu. Tôi nghỉ ngơi một lát là
tốt rồi.”
Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu tức giận, trực tiếp giống như
máy bay thả bom đối với tôi nói: “Mặt mũi cô trắng bệch mà còn nói là
không có việc gì? Hạ Cận, cô nói mình là người không kiên nhẫn, suốt
ngày giày vò ép buộc vì cái gì hả?”
“Tôi……” Tôi ở trước mặt Lục
Bách Nghiêu liền lập tức mất đi sức mạnh, thẳng tới khi anh ta đi tới
cửa mởi thì thầm vài tiếng: “Không phải tôi chỉ muốn cái đơn xin phép
thôi sao?”
Lục Bách Nghiêu đang đi nhanh tới cửa bỗng nhiên ngẩn ra, thân mình hóa đá ngay tại chỗ, lâu sau mới mở cửa đi ra ngoài.
Không lâu sau anh ta liền mang bác sĩ tới, trên mặt bác sĩ còn có một chút
ửng hồng chắc là vội vàng chạy tới đây. Bác sĩ kiểm tra cẩn thân chân
tôi, sau đó băng bó vết thương, lại sửa sửa nắn nắn một phen, cảm giác
đau mới từ từ giảm bớt.
Bác sĩ đi rồi, Lục Bách Nghiêu đứng trước mặt tôi, nặng nề nói một câu: “Nếu cô muốn xin nghỉ phép đi tìm Trương Húc thì đi đi.”
Lúc đó tôi còn không biết khi Lục Bách Nghiêu đứng trước mặt tôi nói những
lời này thì tim anh đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn.
Từ trước
tới nay trong mắt tôi chỉ có một người là Trương Húc, mà khi đó tôi còn
quá trẻ, quá non nớt, căn bản không để ý đến những thay đổi trong lòng
Lục Bách Nghiêu. Lúc phát hiện ra chuyện này mới biết cái gì gọi là “hối hận không kịp”.