Tôi ngất, cho dù khẩu vị tôi có nặng thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng gặp qua cái dạng này!!
“Anh….anh……….anh….” Hơn nửa ngày, ngoại trừ từ “anh” thì tôi cương quyết không nói tới từ
thứ hai (cứng đó :v). Thật vất vả mới nhịn được xuống, cố gắng nói hết
nửa câu sau nhưng giọng nói đã nhỏ không khác gì muỗi kêu: “Ban ngày ban mặt, phát tình cái gì?”
Hiện tại đang là mùa đông, mùa xuân còn
lâu lắm, hoa cải dầu cũng chưa có nở đâu nhưng Lục Bách Nghiêu người
này………….vừa mới tư xuân sao?
Lục Bách Nghiêu sững sờ, ngẩn người nhìn tôi nửa ngày, cuối cùng căm giận nói: “Không phải tại vì cô sao?”
Con mẹ nó, chuyện này cùng tôi có quan hệ gì, đừng đổ thừa cho người khác có được hay không?
Tôi vẫn nhìn theo bóng lưng nghênh ngang rời đi của Lục Bách Nghiêu, nhìn
một hồi lâu mới bất tri bất giác phát hiện ra, người này vậy mà đi mất
rồi? Anh đi thì cứ đi nhưng ít nhất phải để lại tiền cơm chứ?
Tôi lấy di động ra gọi cho Lục Bách Nghiêu, muốn anh ta trở về nhanh một
chút để trả tiền, không nghĩ đang định bấm điện thoại thì anh ta lại đi
vào, hết thảy……………………….đều bình thường?!!!
Khụ Khụ, quả thật đều rất bình thường.
“Anh đi đâu vậy?” Rốt cuộc đã trở lại, tôi còn tưởng anh ta đi luôn rồi chứ. Thấy sắc mặt anh ta ửng hồng có chút mất tự nhiên, nghiêm mặt nói với
tôi một câu: “Đi thôi.”
Tôi vôi vàng chạy đuổi theo anh ta, đi
sau lưng vị đại thiếu gia này. Lúc tôi cùng với Lục Bách Nghiêu ra
ngoài, phục vụ đã chạy xe đến trước cửa club, anh ta rút trong bóp ra
vài tờ tiền boa màu hồng làm cho người phục vụ nhìn mới hai mươi này
cười đến sáng lạn, ân cần tiễn chúng tôi rời đi.
Đại gia chính là đại gia, có tiền liền tùy hứng, tùy tiện thưởng tiền boa cũng có thể
hào phóng như vậy. Tôi vừa căm giận vừa ảo tưởng đến khi nào thì mình
mới có thể tùy hứng như vậy.
Lục Bách Nghiêu bỗng nói một câu làm suy nghĩ đang phiêu du của tôi kéo về: “Trở thành Lục phu nhân, cô cũng có thể tùy hứng như vậy.”
Anh ta làm sao biết tôi đang suy nghĩ
cái gì? Nhìn đôi con ngươi đang mỉm cười của Lục Bách Nghiêu, tôi mới
bất tri bất giác nghĩ tới, không lẽ vừa rồi tôi đem lời trong lòng nói
ra hết ngoài miệng rồi sao? Đợi chút, Lục Bách Nghiêu vừa mới nói cái gì vậy? Trở thành Lục phu nhân, cô cũng có thể tùy hứng như vậy?
Lục phu nhân?... ...... .........
Lục phu nhân?... ...... ...... ...... ......
Tôi quay qua nhìn Lục Bách Nghiêu thì thấy anh ta đang nghiêm túc lái xe,
mắt nhìn về phía trước, sườn mặt tinh xảo, hình dáng hoàn mỹ làm cho tôi không thể kiềm chế được. Mới vừa rồi, rốt cuộc anh ta đang đùa giỡn hay là đang nghiêm túc. Bất quá bình thường luôn nhìn thấy bộ dáng bất cần
đời của anh ta, nay tự nhiên lại mở miệng nói một câu như vậy, tâm lý
của tôi liền theo bản năng đánh một dấu chấm hỏi.
“Lục Bách
Nghiêu, anh…………..anh đùa giỡn cái gì vậy?” Tôi thì thào nói, rõ ràng anh ta biết chúng tôi đối đầu đến chết làm sao còn có thể nói như vậy, rõ
ràng là đào hố chờ tôi nhảy xuống mà.
Lục Bách Nghiêu thản nhiên
nở nụ cười, ý cười dường như mang theo vài phần chua xót, không biết có
phải là ảo giác của tôi hay không: “Đúng vây, tôi chính là hay nói
giỡn……….” Gặp đèn đỏ, anh ta dừng xe lại, quay đầu nhìn tôi: “Tôi biết
người cô thích là Trương Húc, mới vừa rồi………………..chỉ đùa cô một chút mà
thôi.”
Tôi quẫn bách nhìn về phía trước, không phản bác được,
đẳng cấp trêu chọc người khác của người này ngày càng cao làm tôi có
chút không theo kịp với tiết tấu của anh ta.
“Vậy thì tốt rồi.”
Tôi an tâm thở phào một hơi, nhìn thấy ánh mắt của anh ta còn ngưng trệ
trên người tôi làm tôi có chút không khỏe, ho nhẹ một tiếng, cứng rắn
nặn ra một câu: “Tới đèn xanh rồi, chúng ta đi thôi.”
Vốn tưởng Lục Bách Nghiêu sẽ đưa tôi về nhà nhưng cuối cùng lại dừng lại tại bãi đỗ xe của siêu thị.
Chương này ngắn quá nhỉ, cũng không có gì đặc biệt thôi thì Mèo lại xì poi nha.