Editor: coki (Mèo đen đeo kính)
Tôi vội vàng rời giường, vừa thấy thời gian đã qua mười một rưỡi, đúng là không còn sớm nữa. Tôi ngồi dậy rửa mặt, từ tủ quần áo lấy ra bộ quần áo mà lão Phật gia mua chuẩn bị cho sự kiện xem mắt lần trước. Lục Bách Nghiêu thì muốn tôi ăn mặc xinh đẹp mà cái tốt nhất tôi có thể lấy ra đại khái cũng chỉ có bộ này thôi.
Xuống lầu bắt xe taxi, lợi dụng thời gian ở trên xe tranh thủ từng phút để trang điểm, đeo đồ trang sức trang nhã. May mà hôm qua ăn ngon ngủ yên nên khí sắc hôm nay xem như không tệ, cho đến lúc tới nơi thì tôi đã trang điểm xong xuôi. Hôm nay nhiệt độ ngoài trời dưới 5oC, tôi lại ăn mặc mát mẻ tươi mới như thế này, thật sự là lạnh chết người.
Tôi một bên run rẩy một bên đi về phía club tư nhân mà Lục Bách Nghiêu nói, lúc xuống xe đã gọi điện thoại cho anh ta nên vừa tới không lâu đã thấy Lục Bách Nghiêu ra đón.
“Tôi đã đến rồi, mau đưa ảnh chụp cho tôi.” Tôi đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, nếu không phải vì tấm hình kia làm sao tôi có thể rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình mà tới đây.
“Hạ Cận, ai cho cô mặc loại quần áo này?” Lục Bách Nghiêu không trả lời vấn đề mà trợn mắt nhìn tôi chất vấn.
“Không phải anh bảo tôi ăn mặc xinh đẹp tới đây sao?” Tôi đứng ở cửa cùng anh ta tranh cãi, nếu không phải vì những lời này của anh ta, tôi ăn mặc như vậy trong mùa đông để chịu tội sao.
“Cô không có bộ nào khác sao? Cổ áo thấp như vậy, váy ngắn như thế này…………..” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu ghét bỏ quở trách tôi, không đợi anh ta nói xong tôi liền lôi anh vào cửa: “Đi vào rồi nói sau, đông chết tôi rồi.”
Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu căm giận, ói ra hai chữ: “Đáng đời.”
Tiên sư anh!
“Nói đi, tìm tôi làm gì?” Muốn xong sớm một chút để còn lấy lại tấm ảnh kia, tôi khẩn cấp hỏi anh ta.
Lục Bách Nghiêu đang há mồm muốn trả lời thì thấy một cô gái diện mạo xinh đẹp đi tới nhìn tôi cùng Lục Bách Nghiêu: “Lục ca ca, đây là bạn gái mà anh nói sao? Dáng dấp thật là xinh đẹp!”
Tôi đang muốn nói “không” đã bị Lục Bách Nghiêu đưa tay bịt miệng, lại nghe giọng nói của anh ta vang lên bên tai: “Đúng, chính là cô ấy.”
Cô gái xinh đẹp vô hại cười nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm giác được địch ý sâu trong ánh mắt của cô ta: “Mẹ nuôi đang chờ ở trong phòng, chúng ta đi trước đi.”
Lục Bách Nghiêu lên tiếng: “Ừ.” Tôi thấy cô gái xinh đẹp kia đã đi xa, liền hung hăng nhéo cánh tay Lục Bách Nghiêu: “Anh có ý tứ gì? Bạn gái gì hả?”
Mẹ nó! Hôm nay không phải lão nương bị người này biến thành bia đỡ đạn chứ?
“Đi qua đi, về sau đừng nói lung tung, mọi chuyện nghe tôi, xong việc tôi sẽ trả ảnh chụp lại cho cô.” Lục Bách Nghiêu không hề trả lời thẳng mà đang thương lượng với tôi, vừa nghĩ tới tấm ảnh chụp kia cho dù da mặt tôi có dày như tường thành thì thật sự cũng không thể đối mặt với việc tấm ảnh này bị phát tán lên diễn đàn công ty.
“Thành giao.”
Cùng Lục Bách Nghiêu bàn bạc điều kiện xong, tôi liền đi theo anh ta vào phòng bao. Lúc tiến vào phòng hai chân của tôi liền mềm nhũn, mẹ nó, ai có thể nói cho tôi biết vì sao người mà Lục Bách Nghiêu muốn tôi gặp mẹ là anh ta không? Ngay từ đầu tôi còn cho rằng là một người chị xinh đẹp nào đó nhưng sau khi Lục Bách Nghiêu vào cửa kêu một tiếng “mẹ” thì đầu óc tôi đều hỗn loạn. Tôi vụng trộm nhéo vào eo Lục Bách Nghiêu, tôi còn tưởng rằng người này muốn tôi đến chỉ vì giúp anh ta đuổi đối tượng xem mắt đi, không nghĩ tới lại gặp mẹ anh ta.
Không thể làm như vậy được! Kẻ bịp bợm này hại người không chớp mắt.
Vì mấy bạn đoán đúng một nửa nên mèo xì poi chương sau nha. Chương sau là trận đấu giữa chị Cận và mẹ anh Nghiêu.