Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 14: Không cần, người ta còn xem diễn chưa đủ




Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

“Bởi vì người ta lo lắng cho anh cho nên trực tiếp tìm đến bệnh viện. Anh thế nào? Thương tích ra sao? Có nặng lắm không?” Cơn sóng lớn mặc một cái váy màu đỏ, cổ áo bên ngoài mở rộng, trước ngực là một con sóng lớn mãnh liệt, thật là hấp dẫn ánh mắt. Hóa ra Lục Bách Nghiêu thích loại này, ngực lớn, váy đỏ? Tôi tỉ mỉ nhìn ngực của tiểu thư này, vị này không phải là cô gái lúc trưa đứng bên người Lục Bách Nghiêu lúc anh ta nói chuyện điện thoại sao?

Ai, cuộc đời lúc nào cũng có thể găp nhau mà đã gặp thì tất nhiên là có trò hay để nhìn rồi.

“Anh thật sự không có việc gì, em mau trở về đi.” Lục Bách Nghiêu cau mày trả lời, rõ ràng là không kiên nhẫn, chỉ tiếc vị tiểu thư ngực lớn này là một người không có nhãn lực vẫn như trước quấn quít lấy Lục Bách Nghiêu hỏi lung tung này nọ. Nếu không phải cố kị hai người đang đứng đối diện sẽ thấy được thì tôi đã lấy điện thoại ra quay lại chuyện này rồi.

“Anh khát, em rót giúp anh ly nước đi.” Sau khi Lục Bách Nghiêu bị dây dưa một hồi chỉ có thể tìm một cái cớ, đau khổ đỡ trán đuổi cô ta đi.

“Được rồi, người ta đi, anh phải đợi người ta nha.” Tiểu thư ngực lớn này lắc lắc eo nhỏ đi ra ngoài, bóng lưng kia muốn bao nhiêu đẹp có bấy nhiêu đẹp.

“Lục Bách Nghiêu, không ngờ anh thích loại này, ha ha, ngực lớn, eo thon, mắt to vô tội, giọng nói nũng nịu. Diễm phúc thật lớn nha~~!” Thật vất vả mới tóm được chuyện cười tốt như vậy, tất nhiên là tôi phải lợi dụng thật tốt rồi.

“Mẹ tôi đưa cô ta cho tôi làm đối tượng xem mắt.” Lục Bách Nghiêu nhắc tới vị “tiểu thư” này liền nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng này của anh ta thật là hiếm thấy: “Mau, giúp tôi thoát khỏi cô ta.”

“Không cần, người ta còn xem diễn chưa đủ đâu.” Tôi học giọng điệu của “Lục tiểu thư” cũng không sợ ghê tởm chết Lục Bách Nghiêu.

“Cô……..” Lục Bách Nghiêu trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt muốn phun ra lửa.

“Ai nha, lại còn uy hiếp người ta, người ta rất sợ đó ~~.” Tôi chớp chớp hai mắt, hoảng sợ nhìn Lục Bách Nghiêu. Tôi chính là thấy chết không cứu đó, thế nào? Thì thế nào hả?

“Nghiêu Nghiêu, nước đây. Đúng rồi, hai người đang nói chuyện gì vậy? Tại sao không nói chuyện với người ta.” Bản chính “tiểu thư” đang cầm một ly nước trở về, mở đôi mắt to ngập nước vô tội nhìn sang tôi rồi lại nhìn sang Lục Bách Nghiêu.

“Không có gì, các người cứ tiếp tục tán gẫu, không cần để ý đến tôi.” Tôi khoát tay, vừa cắn táo của mình vừa xem cuộc vui, thuận tiện đem ghế dựa dịch chuyển ra xa mấy tấc để ngăn ngừa lửa giận của Lục Bách Nghiêu đốt tới.

“Tiểu thư” cẩn thận đem ly nước tới trước mặt Lục Bách Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu, đến đây, chúng ta uống nước đi.”

“Luna, anh có chuyện muốn nói với em.” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu trịnh trọng, anh ta gọi” Luna” làm tôi thiếu chút nữa đem cái lõi táo gặm dư trực tiếp nuốt xuống bụng. “Tiểu thư” này thật sự tên là Luna?! Nhân tài a!

“Đáng ghét, anh có lời gì muốn nói với người ta? Người ta sẽ thẹn thùng nha!!!” Vẻ mặt “tiểu thư” thẹn thùng, khi nói chuyện mặt đã đỏ một nửa tuy là không phân biệt được đỏ thật hay là vì đánh má hồng.

Lục Bách Nghiêu xoẹt một cái trực tiếp đem tôi từ trên ghế túm lên: “Kỳ thật người này là bạn gái của anh.”

“Rầm” một tiếng, tôi đem cái lõi táo còn cắn dở trong miêng thật sự nuốt xuống bụng rồi.