Thanh Long Đồ Đằng

Chương 12: Sóc vân thu (*)




[(*): Thỉnh đọc ý nghĩa gần cuối chương]

“… Ngươi tính là cái thá gì chứ?”

Trong thanh âm Tạ Vân không có bất luận cái gì khinh thường hoặc coi rẻ, ngược lại thậm chí là phi thường bình tĩnh cùng đương nhiên.

… Nhưng mà cũng bởi vì điểm này, mới làm người ta từ trong đáy lòng đau đớn như vết roi hằn sâu.

“Quả nhiên là ngươi có thể nói ra như vậy.” Đáng ngạc nhiên chính là Cảnh Linh không hề giận tím mặt, chỉ hơi hơi nâng cằm. Hắn vốn dĩ đã cao, như vậy vừa nhấc lên, liền có tư thái bễ nghễ từ trên nhìn xuống: “Đích xác ở trong mắt Vân Sử ta không tính là cái gì. Nhưng nếu ta là ngươi, tuyệt sẽ không ở thời điểm lẻ loi một mình, vô lực tự bảo vệ mà thốt ra những lời này.”

Tạ Vân nhàn nhạt nói: “Làm sao ngươi biết ta lẻ loi một mình ở đây?”

Lời còn chưa dứt, cách đó không xa bóng cây lay động. Trong đêm tối tiếng thiết khí ma sát mọi nơi vang lên, tựa hồ đột nhiên xuất hiện không ít người mà vây quanh sơn đạo.

Phía sau các đệ tử đại môn phái đều cũng phát hiện, nhất thời kinh ngạc nhốn nháo: “Cái gì?” “Xảy ra chuyện gì?”

Nhưng mà không đợi bọn họ rõ ràng tình huống, đột nhiên chỉ nghe Cảnh Linh cười lạnh một tiếng, hỏi: “Nếu muốn cản trụ ngươi, cũng không chỉ là một mình ta đâu?”

Nói xong hắn đưa tay lên môi, huýt lên một âm thanh vang dội…

Huỵch…!

Trong màn đêm triền núi chung quanh, bốn phía nham thạch đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng đen, võ trang đầy mình, cầm trong tay cung tiễn, từ trên cao nhìn xuống gắt gao vây quanh đám người bọn họ, Chu Dự thất thanh cả kinh: “Thần quỷ môn!”

Cảnh Linh lạnh lùng nói: “Trước khi đến Đoán kiếm trang quả thật ta không nghĩ tới lại ở nơi này gặp gỡ ngươi. Hai năm nay tất cả mọi người chú ý đến từng động tĩnh của ngươi, nhưng ngươi không có phụng chỉ không được xuất kinh, mọi người cũng đều không biết làm thế nào. Sau khi ta nhận ra ngươi, lập tức phi ưng báo tin thông tri cho chưởng môn nguyên lão, hiện giờ những người này đang ra roi thúc ngựa, tất cả đều là đến Hoài Nam hộ giá.”

Tạ Vân hỏi: “Hộ giá ngươi?”

“Không, hộ ngươi.”

“Ta?”

Cảnh Linh cúi người dán sát vào tai Tạ Vân, nhẹ giọng nói: “Mặc cho ai bắt được chiến lợi phẩm trân quý, đều canh giữ nghiêm mật, bảo hộ mang về, không phải sao?”

Tạ Vân nhắm mắt hơi hơi gật đầu, ít lâu sau rốt cục mở to mắt nói: “Cho nên mới nói, hôm nay ta và ngươi nhất định phải ở nơi này ác chiến một hồi.”

… Thời điểm nói những lời này, thanh âm y phi thường kỳ quái. Những chữ đầu vẫn là âm điệu nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa, nam nữ khó phân biệt như mấy ngày nay; Càng về sau thanh tuyến ngày càng nặng. Một chữ cuối cùng đã biến thành trầm thấp, rõ ràng, cực có từ tính.

Tiếng nói kia kỳ thật phi thường có mị lực, chỉ là không ai cảm thấy ý tứ êm dịu trong lời nói.

Nhưng mà Cảnh Linh lại lắc lắc đầu, lộ ra cười lạnh trêu tức: “Ta nói cho ngươi biết một việc, Vân Sử, ngươi tự mình suy nghĩ.”

“…Chính là Vũ Văn Hổ đã dẫn năm trăm thân binh từ Trường An phụng chỉ xuôi Nam, ít ngày nữa sẽ đến Tô Hàng.”

“Ta nghe nói ngươi lúc trước bị sung quân đi Mạc Bắc nhiều năm, là bởi vì thời điểm ở trong cung hung hăng gài bẫy Vũ Văn Hổ, làm cho hắn mất hết mặt mũi thiếu điều còn toi mạng. Như vậy ngươi đoán xem, lần này Vũ Văn Hổ đi đến Đoán kiếm trang, phát hiện ngươi hai tay không võ khí, nội lực lại hoàn toàn biến mất, sẽ cao hứng tha hương ngộ cố tri biết bao nhiêu?”

“Ta…”

Tạ Vân mới vừa mở miệng lại thốt nhiên dừng lại, mãnh liệt giương mắt nhìn hướng núi rừng đen sẫm phía xa, đáy mắt xẹt qua một tia cực kinh ngạc không rõ ràng.

Ngay sau đó, tia chớp cắt qua không trung, tiếng sấm liên tục gào thét. Thiên địa liên tiếp loé sáng tưởng như chớp đánh trên đỉnh đầu mỗi người …

Một tiếng oành vang dậy!

Hai tiếng nổ thật lớn vang lên kinh thiên động địa, thậm chí khiến đất đá dưới chân mỗi người cũng rung chuyển!

Tất cả mọi người nháy mắt tóm lấy cây cối vách đá, còn chưa kịp đứng vững, liền chỉ thấy hướng tận cùng phía dưới tia chớp, đột nhiên bộc phát ra ánh lửa sáng trắng như tuyết!

“Không… Không hay rồi!” Trần Hải Bình thất thanh nói: “Là biệt trang phía sau núi!”

…….

Dưới vách đá dựng đứng.

Đan Siêu bước thấp bước cao, đứng ở một vách đá, gọi: “Thiếu trang chủ!”

Khắp nơi gió thổi cỏ lay, không có bất luận cái gì trả lời.

Đã hạ xuống đến đáy vực, Phó Văn Kiệt khẳng định ngay ở quanh đây, chỉ là chung quanh cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, thời điểm hắn thả người nhảy xuống lại không kịp mang theo đèn lồng, nhất thời nửa khắc căn bản tìm không thấy bóng người.

Đan Siêu hít một hơi thật sâu, trong phổi truyền đến huyết tinh nóng rát.

Vừa rồi hắn nhảy xuống, thế rơi rất mạnh, khả năng đã bị nội thương. Bất quá hiện tại không phải là thời điểm dừng lại nghỉ ngơi, nhất định phải tìm được Phó Văn Kiệt trước khi mưa đến. Nếu không, cho dù hắn còn sống, cũng không tài nào chịu nổi một đêm mưa thu lạnh như băng.

Đan Siêu một tay ấn ấn sườn bụng, thở dốc một khắc, đợi ánh mắt thích ứng với bóng đêm, đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ phía trước tựa hồ có một thân ảnh bất động.

“Thiếu trang chủ!”

Hắn bước nhanh tiến lên lật qua người nọ, cẩn thận nhìn xuống, đúng là hình dáng Phó Văn Kiệt, chỉ là trên mặt dính đầy máu huyết cùng bùn đất. Xem ra khi rơi xuống trên người cũng không ít thương tích. Càng thêm hô hấp cùng mạch đập của hắn đều phi thường mỏng manh, nếu là muộn nửa khắc đồng hồ, thực khó mà có đường sống.

Đan Siêu cắn răng hướng ngực Phó Văn Kiệt truyền qua, nội lực như dòng nước ấm từ từ rót vào, một lát sau mới cảm giác được vị Thiếu trang chủ này tim đập thoáng ổn định lại, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Làm thế nào đi lên đây?

Đan Siêu ngẩng đầu hướng vách đá dựng đứng phía trên nhìn thoáng qua.

Ngay sau đó đuôi lông mày hắn nhảy dựng, tựa hồ từ trong đêm đen u ám, sắc bén mà ngửi được điềm xấu nào đó.

….Rẹt!

Tia chớp cắt qua không trung, Đoán kiếm trang hướng xa xa bị ánh lên sáng như tuyết.

Ngay tại giây phút điện quang thạch hỏa kia, một đạo hắc ảnh bị ánh sáng kéo dài bóng đen từ phía sau hắn nhảy đến, trong tay giơ cao một vật…

Đồng tử Đan Siêu mãnh liệt co lại, giống như báo đen xuất phát, nháy mắt quay người tung quyền về phía sau!

Nhưng mà trong phút chốc đã quá muộn.

Ầm một tiếng trọng vang, hắn chỉ cảm thấy gáy bị cái gì đập mạnh lên, quả thực ngay cả óc cũng phải từ trong xương sọ văng ra. Ngay sau đó trước mắt hắn tối sầm lại!

Hắn thậm chí cũng không kịp nhìn thấy người đánh lén là ai, liền không kịp đề phòng ngã vào vực sâu tối đen, mất đi ý thức.

… Ta là ai? Đây là đâu?

Nắm đấm hạ xuống như mưa, tiếng quát mắng, tiếng đánh đập, tiếng tiểu hài tử khóc lóc chung quanh vừa xa xôi lại không rõ ràng.

Đây là…

Hài tử Đan Siêu giữa cơn mưa quyền cước liều mạng cuộn mình, gắt gao che chở trong ngực nửa khối bánh ngô bẩn hề hề, mặc cho trên ngực, lưng, đùi truyền đến đau nhức dày đặc.

Trong dạ dày đói đến đầu váng mắt hoa, toàn thân dơ bẩn dính đầy máu tươi cùng bụi đất không thôi, cả người gầy như que củi thậm chí so với chó hoang ven đường bị người đá tới đá lui, còn chật vật bất kham hơn.

Ta muốn chết! Trong mê man hắn nghĩ.

Muốn chết…

Lều trại đột nhiên bị xốc lên, bên ngoài là chợ. Tiếng người cùng tiếng ngựa hí náo loạn. Chủ nô xa xa hét lên vài câu Hồ ngữ.

“Ai! Ai! Đừng đánh!”

“Ông chủ gọi hắn đi qua!”

“Đừng đánh!” Chung quanh hơi yên tĩnh, thanh âm người Hồ khàn khàn vang lên:

“Có người muốn mua hắn.”

Một thân ảnh cao gầy xuất hiện trước cửa lều. Ánh sáng từ ngoài chiếu vào thành một cái bóng thật dài, y tiện đà đi vào trong lều, dừng bước lại.

Trước mặt tiểu Đan Siêu xuất hiện một đôi giày da xám xịt, dính rất nhiều bụi đất, đánh đinh tán bằng đồng, nhìn qua thập phần rắn chắc.

Hắn phản xạ có điều kiện co rúm người lại.

Đôi giày như vậy chắc chắn đá vào trên người sẽ rất đau, hắn biết.

Nhưng mà hồi lâu đều không có động tĩnh, không có mắng chửi cũng không có đánh đá. Đôi giày da kia thậm chí ngay cả ý di chuyển cũng đều không có.

“…”

Tiểu Đan Siêu rốt cục giãy dụa ngẩng đầu, xuyên qua tầm mắt bởi vì huyết lệ hỗn hợp mà mơ hồ, kiệt lực hướng về phía trước nhìn lại.

Ánh sáng chiếu ngược một người, thân hình cao ráo bọc trong áo choàng vải thô hơi ố vàng, sau lưng treo một thanh trường kiếm dùng mảnh vải cũ bọc một vòng, khí tức quanh thân giống như còn còn sót lại bão cát đường xa chưa hết, đang cúi đầu nhìn chăm chú vào hắn.

Gương mặt người này che bằng mặt nạ bạc trắng, từ chóp mũi lên hơn phân nửa mặt trên, nhưng vẫn có thể từ đường nét nhu hòa của cằm trông ra y còn phi thường trẻ tuổi.

Tiểu Đan Siêu tha thân thể thương tích chất chồng rụt lui về phía sau, trên mặt tràn ngập cảnh giác, đáy mắt hiện ra hỗn loạn nghi hoặc, sợ hãi cùng một tia chờ đợi.

Người nọ rốt cục hơi hơi thở ra khẩu khí, trong áo choàng tùy ý ném ra một cái túi, ba một tiếng rơi xuống mặt đất trước mặt chủ nô, từ trong miệng túi nhanh như chớp lăn ra mấy xâu đồng tiền.

Sau đó y khom lưng xuống, đối Đan Siêu vươn ra một bàn tay…

Đó là một bàn tay năm ngón xoè ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, mặc dù có vết chai thật dày, lại thon dài hữu lực xinh đẹp tuyệt trần.

“Ta mua ngươi.”

Đôi mắt đen nháy sau mặt nạ chuyên chú nhìn Đan Siêu đối diện, nói:

“Theo ta đi đi.”

…………

Sâu trong Đại Mạc dân cư thưa thớt, gió từ đường chân trời xa xôi thổi quét mà đến, bay qua cồn cát liên miên, thổi qua hàng cây hồ dương, cùng với sông ngầm phía xa lúc ẩn lúc hiện.

Nhà của bọn họ ngay tại nơi này.

Bùn đất xây thành thổ ốc, chung quanh dùng hòn đá vây lấy một khoảng đất trống, xem như làm sân. Chung quanh sân mọc đầy cây cỏ hoang nhìn không ra chủng loại.

Gió to thổi qua nóc nhà dày nặng lông cừu, phát ra tiếng ù ù.

Ngoài phòng truyền đến tiếng múc nước, một lát sau người thanh niên nhấc lên rèm cửa cũ nát đi tới, đưa cho Đan Siêu một chén nước cùng vài cái bánh của người Hồ.

“Ăn đi.”

Chiếc bánh mềm, toả ra màu vàng mê hoặc. Tiểu Đan Siêu chưa từng ăn qua bánh mềm như vậy, hắn ngửi được mùi thịt dê tản mát ra tanh nồng, nuốt khẩu nước miếng hỏi: “Vì sao ngươi muốn mua ta?”

… Thanh âm hài tử bởi vì bị đánh trọng thương mà phá lệ khàn đặc, giống như chỉ cần phát ra một tiếng, yết hầu khô khốc liền ứa máu không thôi.

Người thanh niên ngồi ở trong góc phòng, một lúc lâu mới nói: “Không vì cái gì cả.”

Đan Siêu cảnh giác nói: “Ta là…”

“Không cần biết.”

“… Vậy ngươi là người thế nào?”

Người thanh niên rốt cục nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt cũng chăm chú rất lâu, giống như xuyên thấu qua thân ảnh nho nhỏ của Đan Siêu, nhìn về phía xa xăm.

Thật lâu sau y mới mở miệng, thanh âm phi thường bình thản:

“Ngươi cũng không cần biết.”

Tiểu Đan Siêu thay đổi sang chủ nhân mới, nhưng không có nửa điểm dấu hiệu sẽ lại bị đánh.

Buổi tối người thanh niên mang nước tới, để Đan Siêu cởi sạch ra, dưới ánh đèn dùng vải bố cẩn thận lau toàn thân bẩn hề hề của hắn. Mỗi lần cọ đến chỗ máu ứ đọng, hoặc bầm tím, hoặc chỗ vết thương huyết nhục mơ hồ, Đan Siêu cũng nhịn không được phát ra tiếng hấp khí như cùng hoà với tiếng gió lạnh sa mạc ngoài cửa sổ.

Người thanh niên rửa sạch cho hắn buông vải xuống, thổi tắt ngọn đèn, nói: “Ngủ đi.”

Vầng trăng rằm trong sa mạc vừa lớn lại vừa sáng, từ cửa sổ chiếu vào gian phòng, ngay cả vết nứt trên vách tường đều nhìn thấy rõ ràng.

Tiểu Đan Siêu từ trên kháng ló đầu ra, nhìn thanh niên nằm nghiêng trên mặt đất.

Ngay cả khi đi ngủ y đều không bỏ mặt nạ, sườn má bao phủ trong bóng tối, ngực có quy luật mà hơi hơi phập phồng. Y đem thanh trường kiếm bọc trong vải đặt cạnh bên gối, lòng bàn tay đương khoát lên vỏ kiếm, tựa hồ tùy thời sẽ bừng tỉnh.

Đan Siêu nín thở tĩnh khí nhìn một lát, chân tay khẽ khàng xuống kháng, giống như ăn trộm, nhón chân qua chăn đệm dưới đất, vòng qua người thanh niên, mở ra cửa phòng.

Sa mạc đêm khuya dưới ánh trăng một màu trắng xoá. Xa xa biển sao cuồn cuộn, ngân hà vắt ngang chân trời, trong gió truyền đến hơi nước lạnh như băng.

Muốn chạy sao?

Dạ dày đói khát quanh năm sinh ra nóng rát, sống lưng bị đánh cùng vết thương nơi chân còn ẩn ẩn làm đau. Tiểu Đan Siêu cúi đầu thở dốc một khắc, rốt cục nhẫn nại nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.

Hắn khập khiễng vòng qua chăn đệm dưới đất, bò lại trên kháng, mở mắt nhìn màn đêm, bên tai truyền đến tiếng hô hấp vững vàng của người thanh niên.

Tiểu Đan Siêu nhắm mắt lại, giữa thấp thỏm, cảnh giác lại vô pháp chống đỡ cơn buồn ngủ, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp.

…………

Vết thương trên người từng ngày chuyển tốt, khép lại, vảy kết, thành những vết sẹo trăng trắng.

Đan Siêu luôn đợi chờ một ngày mình bị bắt đi làm gì đó, nhưng mà không có.

Người thanh niên mỗi ngày liền đi ra ngoài rất sớm, cưỡi ngựa, săn thú, tại khu chợ cũ nát của người Hồ trong Đại Mạc bên cạnh đổi vài thứ, mang về bánh cùng muối. Có đôi khi trong bao quần áo cũng có chút sữa dê cùng thịt khô hong gió, nhưng chính y cũng rất ít khi ăn, tựa hồ cũng không thích hương vị tanh nồng kia.

Y dùng xương cốt động vật điêu khắc thành các món đồ chơi. Có một lần Đan Siêu nhìn thấy bên cửa sổ treo một cái khô trảo xám trắng ố vàng, liền cẩn thận mà sờ sờ, hỏi: “Đây là cái gì?”

Người thanh niên vén rèm đi vào phòng, từ trên lưng cởi xuống trường cung cùng tiễn tụ, cũng không ngẩng đầu lên.

“Ưng trảo.”

Đan Siêu đã từng gặp qua ưng.

Con chim ưng mở ra đôi cánh mạnh mẽ, như mũi tên xẹt qua trời xanh, hướng không biết phương nào bay đi, cuối cùng chỉ còn lưu trong đáy mắt hắn thành một điểm đen nho nhỏ.

Hắn trộm đem ưng trảo kia lấy xuống, đeo trên cổ mình, giấu sau lớp áo, dán vào cơ ngực.

Người thanh niên có lẽ không phát hiện, cũng có thể y phát hiện cũng không thèm để ý. Khi ăn cơm chiều, ánh mắt của y liếc qua song cửa sổ trống rỗng, cái gì cũng đều không nói.

Ngày đó đêm khuya Đan Siêu lần thứ hai trộm chuồn ra khỏi phòng, đứng ở trước tiểu viện, đón làn gió sâu trong Đại Mạc gào thét mà đến. Tiểu nam hài lồng ngực gầy trơ cả xương, trái tim thình thịch thình thịch nhảy lên. Hắn vươn tay đè lại trước ngực, ưng trảo cưng cứng mà đâm vào lòng bàn tay.

Hắn chần chờ thật lâu, cồn cát dưới ánh trăng liên miên không dứt, mênh mông bát ngát.

“Đó là Tâm túc tam,” một thanh âm phía sau nói.

Đan Siêu xoay người, người thanh niên khoác áo choàng xám trắng đang đứng tại cửa phòng, ngẩng đầu nhìn ngân hà rực rỡ trên bầu trời đêm.

“…”

Đan Siêu cũng ngẩng đầu, trong tiểu viện nhất thời không ai nói chuyện, chỉ có biển sao vĩnh viễn không thay đổi trên đỉnh đầu lẳng lặng toả sáng.

“… một mảnh kia thì sao?”

“Đẩu ngưu quang diễm.”

“Hai ngôi kia là…”

“Thiên Xu cùng Diêu Quang.”

Biển sao phía trên lấp lánh, biển cát phía dưới tĩnh mịch, phương xa truyền đến tiếng bầy sói đi hoang cùng thanh âm gió gào thét.

Đan Siêu gục đầu xuống, trầm mặc mà xiết lòng bàn tay chính mình. Người thanh niên xoay người đẩy ra cửa gỗ kẽo kẹt.

“Trở về phòng ngủ đi,” y cũng không quay đầu lại nói.

………

Đối thoại ngắn ngủi trong đêm khuya hôm đó, tựa như chưa từng xảy ra, rốt cuộc không người nào nhắc tới. Đan Siêu cẩn thận lại cảnh giác mà tiếp tục quan sát, giống như một đầu ấu lang, bởi vì trong lòng gặp qua rất nhiều thương tổn mà tràn ngập đề phòng, nhưng mà lại không có cách nào từ gương mặt bình thản dưới mặt nạ của người thanh niên nhìn ra điều gì.

Người thanh niên đối với Đan Siêu thực chiếu cố – một kiểu chiếu cố vì trách nhiệm, lãnh đạm cùng xa cách. Cho ăn cho uống, không quản không hỏi, rất ít khi mở miệng nói chuyện, cơ hồ không có chuyện nói với nhau. Khi hoàng hôn y sẽ ngồi trên nóc nhà nhìn vầng mặt trời thiêu đốt phía xa. Ánh chiều tà nhuộm đẫm tầng tầng xuống sa mạc, giống như dát vàng, ngàn dặm vô ngần, đem thân ảnh thon gầy mà cô độc của y bao phủ trong vầng sáng mênh mang.

Người này rốt cuộc là ai? Đan Siêu nghĩ.

Y từ đâu tới đây? Khi nào thì đi?

Có thể một ngày nào đó y đột nhiên rời đi hay không, bất ngờ giống như khi xuất hiện, không kịp đề phòng, đem mình triệt để vứt bỏ ở đây, nơi đất trời sâu thẳm không người này?

Thương tích quanh người Đan Siêu rốt cục hoàn hảo. Một tháng sau, vết thương nơi sống lưng cùng hai chân cũng bóc ra, trên làn da ngăm đen thô ráp chỉ để lại vô số vết sẹo, hoặc nhạt hoặc đậm, hình dạng khác nhau, không một tiếng động trở thành dấu tích trải qua của bao năm lang bạc kỳ hồ cùng đói khổ đánh đập.

Một buổi tối hắn tỉnh lại đi tiểu, khi trở về nhìn thấy người thanh niên nằm ở chăn đệm dưới đất, thanh kiếm trong tay kia không biết như thế nào ra khỏi vỏ một đoạn ngắn, kiếm phong dưới ánh trăng toả ra một vòng ánh sáng màu xanh lạnh lẽo.

… Đó là ánh sáng tiểu Đan Siêu đời này chưa từng thấy qua, mỹ lệ trong suốt đến cực điểm, lại lạnh lẽo đáng sợ đến cực điểm. So với bất cứ vũ khí gì hắn có thể tưởng tượng đến, bao gồm cả những thứ đáng sợ trong tay chủ nô như kìm sắt, kẹp lửa, cùng với xiềng xích đâm thủng xương tỳ bà máu chảy đầm đìa của đám nô lệ thành niên, lại khiến người ta từ trong lòng, thậm chí ngay cả từ xương cốt đều cảm nhận đến hàn ý.

Hắn đứng trên mặt đất cạnh chăn đệm trong chốc lát, ánh mắt đến chớp cũng không chớp một cái, trong ngực hơi hơi thở dốc.

Một lúc lâu hắn rốt cục kiềm chế không được, chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn tay, muốn nhẹ nhàng sờ lên thân kiếm sắc xanh như nước mùa đông kia một cái.

Ngay tại trong một tích tắc này, người thanh niên đương nhắm mắt lại trở tay bắt lấy cổ tay hắn, nhanh như chớp đem hắn ném đi thật mạnh!

“A!”

Đan Siêu bất ngờ không kịp đề phòng, sống lưng đập xuống đất, lập tức trên người trầm xuống, người thanh niên đã xoay người khóa ngồi lên trên, trường kiếm leng keng ra khỏi vỏ, gắt gao để ở ngay tại cổ họng hắn!

Hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt điện quang thạch hỏa, không đợi Đan Siêu từ đau nhức lấy lại tinh thần, khí tức tử vong đã bao phủ toàn thân hắn.

… Đây thật sự là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy gần cái chết đến như vậy.

Chỉ cần đến thêm nửa tấc, kiếm phong liền có thể dễ dàng cắt ngang khí quản của hắn, thuận thế đem toàn bộ xương đầu hắn đoạn xuống như đậu hũ.

Đan Siêu toàn thân run lên, hắn nhìn thấy người thanh niên dưới ánh trăng mở mắt ra.

“…”

Hai người một cao một thấp, đối diện một lúc lâu, trong bóng đêm an tĩnh đến mức nghe được cả tiếng hô hấp.

“… Lần sau đừng làm như vậy,” người thanh niên rốt cục mở miệng nói, đưa tay thu lại kiếm vào vỏ, trong thanh âm còn mang theo một tia khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ.

“Sẽ mất mạng đấy!”

…………..

Tiểu Đan Siêu rốt cục quyết định chạy trốn. Hắn biết cách nơi này không xa khẳng định có thôn trang, nhưng hắn biết không thể chịu được cái rét lạnh ban đêm trong sa mạc, tốt nhất là sau giờ ngọ.

Người thanh niên săn về một đầu sa hồ, đem nội tạng móc ra, thịt treo sau nhà hong gió, bộ lông liền cầm lên chợ đổi muối. Y rời đi sau giờ ngọ, Đan Siêu vẫn luôn chờ ở cửa cho đến khi tiếng vó ngựa bị gió thổi không còn nghe thấy, mới từ trên kháng nhảy xuống lấy đi nước cùng lương khô. Lại đi ra sau nhà cởi xuống thịt khô cất vào trong bao quần áo, chần chờ một lát lại để trở về chỗ cũ một nửa.

Hắn ly khai tiểu viện, đi đến cồn cát lần trước nhìn lại, căn nhà nhỏ cô linh đứng giữa đầy trời cát vàng, giống như một mảnh thuyền cô độc giữa biển lớn dần xa.

Tái kiến, hắn nghĩ. Đa tạ ngươi, người xa lạ.

Nếu như nói thời thơ ấu mỗi hài tử đều trải qua trốn tìm, lần này đối với Đan Siêu mà nói, lại chính là lần đầu tiên từ khi hắn ra đời lặn lội đường xa đến như vậy.

Trải nghiệm đó hằn sâu trong ký ức, minh tâm khắc cốt. Thế cho nên rất nhiều năm sau đó, từng sự việc vẫn rõ ràng trong trong đầu hắn, thẳng cho đến khi bị thay thế bằng lần chạy trốn sau đó, thảm hại hơn và cũng càng tuyệt vọng hơn.

Mặt trời đã khuất, những hạt cát thô ráp rất nhanh đã lọt vào trong hài, ở dưới lòng bàn chân nóng bỏng thành một đám phồng rộp, mỗi một bước đi đều đau thấu tim. Tuy rằng hắn đã tính toán chính xác lượng nước mang theo, nhưng đối với một hài tử, hắn không đủ nhận thức việc đổ mồ hôi khi di chuyển trong Đại Mạc. Mệt nhọc cùng thiếu nước uống khiến môi miệng hắn khô nứt, trước mắt biến thành màu đen, khó có thể phân biệt rõ phương hướng.

Trước khi mặt trời lặn hắn cơ hồ là dựa vào nghị lực mà đi về phía trước, chịu đựng thời điểm nóng bức khát khô nhất. Rất nhanh hoàng hôn bốn phía, màn đêm buông xuống. Ánh trăng chậm rãi nhô lên bao phủ khắp sa mạc, giá lạnh cực độ mang đi một tia ấm áp cuối cùng.

Tiểu Đan Siêu dừng cước bộ.

Bốn phía tất cả đều là cồn cát mênh mông vô bờ, phóng mắt nhìn lại trời cao đất rộng cô liêu hoang sơ, trước mắt chỉ một màu xám trắng mờ mịt.

Gió đem dấu chân hắn xoá mờ rồi trơn nhẵn không chút dấu vết, phảng phất như chưa từng lưu lại bất luận chứng cứ tồn tại nào.

“…” Đôi môi Đan Siêu mấp máy, tựa hồ muốn thì thào gọi người thanh niên kia một tiếng, nhưng thanh âm gì cũng đều không phát ra.

Cổ họng hắn đã phi thường khàn đặc mà mất tiếng.

Hơn nữa hắn cũng cũng không biết người kia tên gì.

Đan Siêu ngã ngồi dưới đất, mở ra túi da uống cạn ngụm nước cuối cùng, sau đó tiện tay đem túi da quẳng đi, ngửa mặt lên trời nằm vật xuống sa mạc lạnh lẽo.

Lúc này đang là mùa thu, dải ngân hà vắt ngang trời cao, giữa sa mạc mênh mang càng phá lệ sáng lạn, biến ảo thành dòng sông sao sóng cuộn mãnh liệt. Thiên địa giống như mở ra vòng tay, nhẹ nhàng bao bọc thân thể tiểu nam hài đầy thương tích, ôn nhu mà tàn nhẫn, đem một tia ý thức cuối cùng của hắn cuốn vào trong vực sâu vĩnh hằng.

Nơi đó vĩnh viễn không có đói khát.

Không có sợ hãi, tuyệt vọng cùng cô độc.

“… Đẩu ngưu, Tâm túc tam…”

Giống như đêm hôm đó, người thanh niên trẻ tuổi mặc áo choàng vải thô nhìn lên không trung, chỉ về hướng biển sao cuồn cuộn trên đầu: “Thiên Xu, Ngọc Hành, Diêu Quang…”

Tiểu Đan Siêu phút chốc trở tay, tóm lấy một nắm cát, gian nan mà lật người.

Hắn tập tễnh đi hai bước lại ngã sấp xuống, một lát sau lại mò mẫm đứng lên, hoảng hốt nhìn phương hướng.

… Ngay trong nháy mắt đó, đồng tử đang tan rã của hắn chợt co lại.

Cách đó không xa, trên cồn cát, người thanh niên kia đang đứng, vạt áo trong gió tung bay, thân ảnh cao gầy dưới ánh trăng bị kéo dài ra.

Y vươn tay hướng về phía Đan Siêu, trên lòng bàn tay là một cái ưng trảo lẳng lặng nằm yên, thanh âm trầm thấp bình tĩnh: “Ngươi để rơi đồ vật.”

“…”

Hai người đối diện, một cảm xúc khó nói thành lời đột nhiên từ đáy lòng tiểu Đan Siêu dâng lên, thẳng hướng cổ họng.

Nhưng mà hắn đã khô cạn đến mức ngay cả một giọt nước mắt đều không rơi ra được. Trong lồng ngực chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc khàn khàn khó nghe. Hắn dùng chút hơi sức không biết từ đâu tới mà lồm cồm đứng dậy: “…. Ngươi là tới giết ta sao?”

Người thanh niên lắc đầu.

“Vậy ngươi tới làm gì?”

Tiếng gió thổi bén nhọn như tiếng còi xẹt qua, xa xa truyền đến tiếng bầy sói tru dài, quanh quẩn bồi hồi, dần dần hướng thẳng về phía trăng sáng mà đi.

“… Ta đến mang ngươi trở về, Đan Siêu.” Người thanh niên rốt cục nói.

“Ngươi có nơi ngươi nên trở về. Ta là người mang ngươi trở về.”

Đáy mắt tiểu Đan Siêu dần dần hiện lên khiếp sợ, hoài nghi cùng không biết làm sao, mà gương mặt người thanh niên sau mặt nạ ngay một một tia biểu tình cũng đều không có. Bọn họ nhìn nhau chăm chú thật lâu, ánh trăng dần lên cao, đem bóng hai người giao nhau, Đan Siêu rốt cục khàn khàn mà run rẩy mở miệng: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”

Người thanh niên rủ xuống mi mắt, lập tức vươn tay tháo xuống mặt nạ.

Trong nháy mắt đó, cảm xúc hỗn loạn của tiểu Đan Siêu lập tức bị một loại kinh ngạc khác thay thế.

Người thanh niên giương mắt nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm kiên định, gương mặt tuấn mỹ trầm tĩnh. Giờ phút này thế gian không có người nào có thể đẹp mắt hơn y, ánh trăng dịu nhẹ ngược sáng chiếu lên người y, giống như toàn bộ thế giới đều được bao phủ trong vầng sáng ôn nhu mà vi diệu, đem toàn bộ đau xót cùng tuyệt vọng tan biến thành mây khói xa với.

“Ta họ Tạ, tên một chữ độc nhất, Vân.”

“Vân trong Nhất tinh phong hoả sóc vân thu.” (*)

“Một ngày vi sư cả đời vi phụ, từ nay về sau chính là sư phụ của ngươi.”

[(*) Một câu trong bài Hồi trung tác của Ôn Đình Quân, đại ý “Một đốm lửa loé giữa trời mây mùa thu]

Dưới bầu trời sao Đại Mạc, dấu chân uốn lượn thành một hàng thật dài, Tạ Vân cõng Đan Siêu mười một tuổi, hướng về ngôi nhà nhỏ xếp bằng gạch đá đơn sơ đi đến.

Nơi đó đốt ngọn đèn ấm áp, bấc đèn lách tách, trong đêm đen rạng rỡ sinh quang.

“Sư phụ…”

“Ân?”

“Ngươi nói chúng ta phải đi về đâu?”

Tạ Vân quay đầu nhìn phía nam, một lát sau thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng mà thở ra.

“Rồi sẽ có ngày nào đó …” Y hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hơi lạnh từ giữa đôi môi phun ra phiêu tán, vô thanh vô tức biến mất trong đêm thu lạnh lẽo nơi Mạc Bắc.

…………..

Cùng lúc đó, dưới đáy vách đá dựng đứng sau Đoán kiếm trang.

Tia chớp lần thứ hai loé trên trời cao, tiếng sấm kinh thiên động địa rền vang, mưa to rốt cục tầm tã đổ xuống.

“… Hô… Hô…”

Trong làn mưa xối xả, Đan Siêu hai mắt nhắm nghiền, toàn thân cơ bắp căng thẳng đến cơ hồ co rút, mười đốt ngón tay nổi lên gân xanh đáng sợ. Ngay sau đó hắn chợt bạo khởi, phản xạ có điều kiện trở tay rút kiếm, Thất tinh Long Uyên bộc phát ra tiếng ngân dài chấn động!

Soạt ——!

Ánh kiếm sáng như tuyết cắt ngang màn mưa, kiếm ý gào thét mà xuất, ầm ầm chấn nát nham thạch quanh mình!

“Tạ…” đầu óc Đan Siêu đau nhức hỗn loạn, hắn gắt gao đè lại thái dương, trong hàm răng vô thức mà phun ra hai chữ: “Tạ Vân … ”