Thanh Long Đồ Đằng

Chương 106: Sinh nhật




Đan Siêu chỉ thấy qua Tạ Vân bị thương, chưa từng thấy y sinh bệnh.

Nhưng mà trận này bệnh nặng lại tới hùng hổ, bất ngờ không kịp đề phòng. Xế chiều hôm đó hắn hoả tốc mời Thái y đến, bắt mạch chẩn nửa ngày đều nhìn không được căn nguyên là gì, chỉ nói là phong tà nhập thể, viết một phương thuốc không nóng không lạnh; Đến tối nhiệt độ cơ thể hơi giảm một chút, Đan Siêu còn chưa kịp thở ra một hơi, ngày thứ hai lại sốt lên.

“Như thế nào uống thuốc không thấy giảm? Thái y hôm qua đâu?! Tìm về đây cho ta!”

Quản gia ở bên cạnh vâng vâng dạ dạ. Tạ Vân dựa ở trên gối, suy yếu mà giáo huấn đồ đệ: “Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như rút tơ, nào có công hiệu nhanh như vậy? Nếu hắn có thể khai một liều thuốc mà trị dứt bệnh, hiện đã sớm đến xem bệnh cho Hoàng đế rồi, còn đến lượt ngươi?”

Đan Siêu chắp tay sau lưng ở trong phòng đi hai vòng, thở hồng hộc nói: “Vậy liền uống thêm một ngày. Ngày mai còn không tốt lên, ta tự mình tìm tới cửa nhà hắn!”

“Đừng có đi vòng vòng nữa, đi nhiều ta choáng đầu!” Tạ Vân chỉ chỉ cạnh giường: “Hôm kia mua quyển truyền kỳ thoại bản đâu, ngồi ở đây cho đọc sách cho ta nghe a.”

Đan Siêu bất đắc dĩ, chỉ đành rút thoại bản dưới gối đầu, ngồi ở cạnh giường, đem Tạ Vân ôm vào trong lòng đọc truyện cho y nghe.

Nhưng ngày hôm sau nhiệt độ cơ thể Tạ Vân vẫn không giảm. Ngày thứ ba thậm chí lại còn tăng cao hơn. Sáng sớm khi Đan Siêu vừa sờ trán Tạ Vân, nóng đến quả thực muốn phỏng tay. Hai ngày này thần trí y cũng biến đến mơ mơ màng màng, ngay cả nói cũng không thốt ra lời rõ ràng.

Đan Siêu không phải là cái loại người bệnh không khá lên liền tìm đến thầy thuốc ăn vạ đòi chết đòi sống, giờ phút này lại sâu sắc cảm nhận được tâm tình người nhà bệnh nhân. Hắn vội vã thỉnh Thái y đến phủ. Kết quả lão nhân ở trước giường bệnh lật sách thuốc lẩm nhẩm, trong ba câu thì hết hai câu nghe chẳng hiểu cái quái gì. Đan Siêu nhất thời nổi trận lôi đình: “Phiền lão tiên sinh nói tiếng người được không?”

Lão thái y nói: “Chính tà bên trong lẫn lộn, lần đầu tiên lão gặp loại này, không biết liệu thân thể…”

Trong lòng Đan Siêu đã đem lão nhân này lăn qua lộn lại treo lên đánh mười tám lần. Một lúc lâu sau Thái y rốt cục lề mề khai phương thuốc, hắn vội mang số tiền lớn tạ ơn đưa tiễn, đóng cửa lại liền cho sắc thuốc mang lên.

Lần này Thái y cuối cùng đã dùng đến trọng dược. Nhưng Tạ Vân đã nóng đến bất tỉnh nhân sự, ngay cả khớp hàm cũng không mở được. Đan Siêu chỉ có thể xuống tay bóp cằm, chính mình ngậm một ngụm thuốc đắng, từng hơi từng hơi mà mớm vào.

Mới bắt đầu hắn mớm không được tốt. Tạ Vân đang hôn mê luôn đem thuốc sặc ra ngoài, biến thành hai người đều phi thường chật vật – Đan Siêu từ nhỏ cũng chưa từng học qua việc chăm sóc người khác, chinh chiến nhiều năm dẫn đến thói quen sinh hoạt cũng hời hợt qua loa. Nhưng cho dù người vụng về, lúc chiếu cố ý trung nhân của mình, đều sẽ tự nhiên sinh ra nhạy bén; Rất nhanh hắn liền vô sự tự thông mà thành thạo kỹ xảo mớm thuốc. Chậm rãi quen tay hay việc, ngay cả cháo loãng, lòng đỏ trứng đều sẽ nhai nát mớm vào.

Cứ như thế qua mấy ngày, Tạ Vân rốt cục tỉnh.

Lúc y tỉnh lại đã là đêm khuya. Đan Siêu đang phủ phục cạnh giường ngủ say, trên người ngay cả ngoại bào cũng không cởi. Dưới ánh đèn gương mặt nghiêng của hắn cứng rắn mà hốc hác. Tạ Vân nheo mắt lẳng lặng đánh giá, chỉ thấy mặc dù trong lúc ngủ, đôi mày hắn đều hơi nhíu lại, giống như còn sầu lo cái gì, bên môi bởi vì mấy ngày liền không chăm sóc, râu mọc ra tua tủa, thậm chí có loại cảm giác mỏi mệt cùng từng trải của nam tử trưởng thành.

Ánh mắt Tạ Vân dần dần hiện lên vẻ nào đó khó có thể nói thành lời, phảng phất như là ấm áp ôn nhu, lại như là luyến tiếc không nỡ trước khi ly biệt.

Y vươn tay vuốt lại mấy sợi tóc rối bên mái Đan Siêu, không ngờ mới vừa động, Đan Siêu liền tỉnh: “… Tạ Vân?”

Sốt cao vẫn chưa giảm khiến sắc mặt Tạ Vân tái nhợt, khóe mắt lại đỏ lên không bình thường, trong thanh âm khàn khàn mang theo ý cười: “Sao lại ngủ ngồi?”

Đan Siêu phút chốc ngồi bật dậy, một lúc lâu mới hư thoát mà thở ra một hơi thật dài, gắt gao đem bàn tay Tạ Vân nắm vào trong tay mình, trên nét mặt lại ẩn ẩn vẻ vui sướng mất mà có lại: “Ngươi rốt cục tỉnh rồi… Ơn trời, ngươi rốt cục đã tỉnh lại!”

Tạ Vân hơi dịch vào trong một chút, vỗ vỗ giường: “Lên đây ngủ.”

Đan Siêu chần chờ một khắc, vẫn nghe lời thổi tắt ngọn đèn, cởi ngoại bào, thật cẩn thận mà nằm nghiêng bên giường, đem Tạ Vân ôm vào trong lòng. Nhưng Tạ Vân bệnh vậy mà không thành thật, sờ sờ mó mó một lúc. Đan Siêu né tránh nhiều lần, rốt cục không thể nhịn được nữa, bắt được tay y nhét xuống dưới gối đầu, thấp giọng quát khẽ: “Không muốn sống nữa sao?!”

Trong bóng đêm chỉ nghe Tạ Vân nhẹ nhàng mà cười, mang theo điểm câu dẫn cùng khiêu khích.

Đan Siêu dở khóc dở cười, nhéo chóp mũi lạnh lẽo của y, xụ mặt nói: “Mau ngủ!”

Đan Siêu nhắm mắt lại, cảm giác tay Tạ Vân vừa động, liền lập tức nhanh nhẹn mà bắt lấy. Một lát sau, tay kia lại tiến vào ổ chăn, còn chưa kịp có động tác gì, liền lại bị nắm chắc. Hai tay y đồng thời bị giam trong lòng bàn tay ấm áp hữu lực của Đan Siêu.

Tạ Vân mở hé một mắt, chỉ thấy Đan Siêu hô hấp vững vàng, bất động như núi, chính sắc mà giả ngủ đến thập phần chuyên tâm.

“…”

Vì thế Tạ Vân lặng lẽ gập đầu gối lên, chỉ thấy dưới chăn lụa nhấp nhô. Sau bốn năm cái như thế Đan Siêu rốt cục không thể giả vờ được nữa, đầy mặt đỏ bừng mà cả giận quát: “Tạ-Vân!”

Tạ Vân hậu phát chế nhân (*): “Như thế nào? Nghiệt đồ?!”

[(*) từ một trong 36 kế “tiên phát chế nhân”: ra tay trước để chế ngự người khác. Ở đây là Vân Vân là già mồm át lý bắt nạt Siêu Siêu]

Nghiệt đồ Đan Siêu khí thế hoàn toàn mất sạch, chỉ có thể chật vật mà đem tay chân quấn lấy Tạ Vân, mạnh mẽ khóa vào trong ngực. Bất luận động tĩnh gì của y chỉ đành dùng tứ chi cậy mạnh mạnh mẽ trấn áp xuống.

Nhưng mà lúc này buổi đêm da thịt ấm áp cùng dán sát vào nhau lại càng không phải là chủ ý tốt. Chỉ một lát sau, Đan Siêu tâm viên ý mã, miệng khô lưỡi khô, phía dưới căng cứng đến quả thực muốn nổ tung, lòng tràn đầy oán hận bi kịch của nam nhân quả thực muốn xông lên tận trời. Tạ Vân mặt chôn ở trong gối mềm mà cười ha hả, Đan Siêu cắn vào tai y, buồn bực than: “Đều là ngươi làm hại!”

Tạ Vân cố sức mà nghiêng đầu tránh né, vừa muốn dựng lên vẻ mặt sư phụ đến giáo huấn, lại bị Đan Siêu chặn lấy miệng.

Hai người đứt quãng mà hôn môi. Đan Siêu ồ ồ thở hổn hển, cách quần áo ở trên người y cọ cọ. Nhiệt khí bốc hơi thành mê ly ở trong đêm hè kiều diễm, không biết qua bao lâu, Đan Siêu rốt cục nhịn không được bắt tay với vào trong chăn, rất nhanh nhu động mấy cái, liền tung chăn xoay người xuống giường, phóng ra bên ngoài.

Tạ Vân chụp giường cười to, một lúc lâu Đan Siêu rốt cục quay lại, quần áo không chỉnh chật vật bất kham, lồng ngực rắn chắc kịch liệt phập phồng, giống như rất muốn bạo nộ.

“Đi ngủ!” Đan Siêu thẹn quá thành giận nói, bò lên giường, dùng sức đem Tạ Vân đặt trong lồng ngực mình, không cho phân trần mà che lại ánh mắt của y.

Đại khái là trong suốt khoảng thời gian mấy ngày đêm dày vò, bỗng nhiên một chút thân tâm đều thả lỏng. Hôm sau khi Đan Siêu tỉnh lại đã là giữa sáng. Tiếng chim hót thánh thót cùng với ánh dương quang xuyên qua song cửa sổ, Đan Siêu lười biếng vươn vai, bỗng nhiên thẳng tắp ngồi bật dậy.

Tạ Vân đâu?

“Tạ Thống lĩnh đâu?!” Đan Siêu lao ra khỏi phòng ngủ, tóm ngay được quản gia sớm đã chờ bên ngoài.

“Ô…” Quản gia vẻ mặt đau khổ: “…Mới sáng sớm Tạ Thống lĩnh đã đi ra ngoài, chết sống ngăn không được, xem ra cũng không phải là quay lại cấm quân thống lĩnh phủ. Tiểu nhân phái người đuổi phía sau, mắt thấy như là vào cung…”

Tiến cung?

Thiên hậu bị giam cầm, Tạ Vân tự nhiên thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của vô số người. Trong thành Trường An không đếm được bao nhiêu người hận y đến nghiến răng nghiến lợi. Hơn nữa tiểu hoàng đế bức bách Đan Siêu xuất binh không được, không chừng muốn bắt Tạ Vân thay thế, đương lúc nhạy cảm này vào cung làm gì?!

Đan Siêu phiền muộn bất an, ở bên trong phòng đi qua đi lại vài vòng, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.

Bỗng nhiên hắn dừng bước chân, nghĩ tới một sự kiện bị mình xem nhẹ.

…Hôm nay là sinh nhật của Thiên hậu.

Thanh Ninh cung đã không còn vẻ kim bích huy hoàng ngày xưa. Tuy rằng lầu son gác tía còn đó, ẩm thực cung cấp hẳn là cũng sẽ không thiếu đi chút nào, nhưng thịnh cảnh lúc Thiên hậu đương quyền chạm tay có thể bỏng đã không còn nữa. Hiện tại cảnh tượng vắng vẻ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim khiến cho toà cung điện hoa mỹ tráng lệ này lộ ra vẻ thê lương khó nói thành lời.

Đan Siêu phất tay cho lui thị vệ, theo hoa viên dày đặc cỏ dại còn ướt sương đi vào trước hành lang gấp khúc, đứng lại phía sau cửa.

Cửa phòng khép hờ, phía trong là một gian trắc điện lạnh lẽo. Ánh mặt trời tựa hồ không thể chiếu hết vào không gian sâu thẳm kia, trong không khí chỉ còn lại hơi hơi bụi bặm, dưới cạnh bàn có bóng hai người kéo dài.

“… Cao Ly di dân không phải là mối lo ngại. Tân la ẩn họa mới là căn nguyên của nhiều lần bất ổn phía Đông. Nhưng mà trước mắt Thổ Phiên lớn mạnh, uy hiếp Tây Bắc càng ngày càng tăng thêm. Sau này, nếu có một ngày hai bên khai chiến, thế cục đối với Đại Đường ta cực kỳ bất lợi…”

Thanh âm Thiên hậu mạnh mẽ hữu lực vọng trong điện phủ. Tạ Vân đưa tay châm cho nàng một chén nước trắng, sắc mặt tái nhợt như tuyết, ngón tay run nhè nhẹ.

“Cân nhắc đại cục trước mắt, cần phải nhanh chóng đánh cho Tân La tan rã, tiếp thu hoà đàm, sau đó lại bố trí trọng binh lương tướng ở vùng An Tây, An Bắc tùy thời củng cố An Tây tứ trấn…”

“Ứng khiển người nào làm chủ soái?” Tạ Vân khàn khàn hỏi.

Thiên hậu trầm mặc một khắc, nói: “Tiết Nhân Quý.”

Đan Siêu vượt qua ngưỡng cửa, khoanh tay lẳng lặng đứng ở trong bóng râm cánh cửa đầu hạ. Trong điện hai người đều nhìn thấy hắn, nhưng cũng không tỏ vẻ gì, thậm chí cũng không liếc nhìn một cái, chỉ nghe Tạ Vân nói: “Tiết soái từ sau cuộc chiến Đại phi xuyên Đường quân chết sạch liền bị giáng chức làm dân, hiện giờ là muốn khởi phục sao?”

“Chiến dịch Đại phi xuyên thất bại, chính là vì không có cả thiên thời địa lợi lẫn nhân hoà. Kể cả việc bỏ qua can gián, chỉ định Quách Đãi Phong làm phó soái tiên đế cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Mà Tiết Nhân Quý mặc dù thụ phạt, nhưng cũng không thể không nhìn nhận tài năng hành binh chiến thuật cẩn mật của hắn. Lần này khởi phục, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, gia tăng trung thành gấp bội.”

Thiên hậu hơi trầm ngâm một chút, lại nói: “Có thể phong hắn làm Kê Lâm đ*o tổng quản, dẫn mười vạn quân, quay lại Cao Câu Lệ chốn cũ dẹp loạn.”

“Tiểu hoàng đế không nghe thì làm thế nào?” thanh âm Đan Siêu từ phía sau truyền đến.

Thiên hậu vẫn chưa trả lời, đáy mắt hiện ra ý cười giễu cợt.

“Trường An thế gia toàn là những kẻ giá áo túi cơm, làm quan làm tướng tràn ngập triều đình. Tiểu hoàng đế lại dốc lòng tin tưởng đám người nhũ mẫu cùng Vi Huyền Trinh, mà Mang tướng, Trương tướng lần lượt già đi, thần tử có thể giúp trị quốc đang trong thời kì mai một…”

Thiên hậu cắt lời Đan Siêu, nói: “Có thể sau cuộc thi Hội thêm một cuộc thi Đình, đối với cống sĩ thì thi vấn đáp, quyết định bổ nhiệm, bỏ bớt các lễ nghi phiền phức của hộ bộ. Mặt khác, ngoài tiến sĩ học giả thông thường, cũng có thể thiết lập thi võ, chủ khảo quyền cước, kỵ xạ, thương kỵ binh, cùng sách lược, khảo giáo tứ thư.”

Tạ Vân đứng lên, lui ra phía sau nửa bước, ý bảo Đan Siêu lại đây.

“…” Đan Siêu chần chờ một khắc, cuối cùng vẫn đi tới, ngồi ở vị trí Tạ Vân vừa rồi, cùng Võ hậu mặt đối mặt:

“Có thể lệnh cho đám tuần phủ đề cử nhân tài, không xét đến gia thế xuất thân, tùy tài mà giao quyền, thậm chí gia tăng thêm chế độ tự cử làm quan, thi quan để tìm ra người hiền tài giỏi.” Đan Siêu một bên suy tư một bên chậm rãi nói: “Kể từ đó, nhà nghèo khó cũng có thể xuất quý tử, ắt hẳn có thể hấp dẫn thiên hạ sĩ tử quy tâm.”

Hắn nhìn chằm chằm Võ hậu, lại thấy nàng cười cười, trên nét mặt cũng không có bất luận cái gì phản bác hoặc khẳng định, thật lâu sau mới than một câu: “… Thật sự là thân sinh!”

Võ hậu đứng lên, bước nhanh đi đến án thư phía trong điện, lấy ra một quyển tấu chương thật dày, đặt trước mặt Đan Siêu.

Đan Siêu cau mày, chỉ thấy trên tấu chương kia chữ viết gãy gọn sắc bén, rõ ràng là thủ bút của Võ hậu. Trang đầu tiên đề: Khuyến nông tang, bác phú dao (*).

(*) Khuyến khích nông nghiệp, trồng dâu chăn tằm, giảm bớt thuế má lao dịch bắt lính; cấp lại đất cho dân canh tác; bình ổn họa chiến tranh, cấm nam bắc trung thượng bốn phía các phong tục không được lãng phí xa xỉ; loại bỏ quan lại tham nhũng, người có tài được trọng dụng ở vị trí cao …

Sau này Võ hậu lại tự mình biên soạn sách về nghề nông “Triệu nhân bổn nghiệp”, tất cả đều bàn về việc đồng áng, cây giống bốn mùa, cung cấp cho các châu huyện quan lại chỉ dạy cho dân chúng làm nông.

Đan Siêu hơi hơi động dung, không nghĩ tới đường đường Thiên hậu lại tự tay biên soạn nông thư. Hắn giương mắt đánh giá Võ hậu, chỉ thấy nàng cho dù bị giam trong thâm cung, lại vẫn cứ vẫn duy trì trang dung xinh đẹp cao quý, quần áo chỉnh tề nghiêm cẩn, khí độ cũng ung dung tự nhiên, giống như không đem nhân sinh thăng trầm cùng vô thường để ở trong lòng chút nào.

Đó là một loại kiên định làm người ta sợ hãi.

Trong lòng hắn chợt dâng lên một loại tư vị không thể tả rõ. Giờ này khắc này, ở nơi Thanh Ninh cung rộng lớn thăm thẳm này, lần đầu tiên hắn cảm giác được dòng máu chảy trong huyết mạch mình cùng nữ nhân này vô cùng giống nhau.

Võ hậu thản nhiên nói: “Đi đi, không cần chúc thọ.” Nói xong liền không thốt thêm lời nào, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Làn váy dài của nàng uốn lượn biến mất ở ngoài cửa hông, Tạ Vân từ phía sau vỗ vỗ bả vai Đan Siêu, thở dài nói: “Đi thôi.”

Đan Siêu đứng dậy đỡ y, sóng vai đi ra cửa điện u lãnh. Hai người đứng trong ánh nắng mùa hạ ấm áp bên ngoài, Đan Siêu thở ra một hơi thật dài, mở miệng muốn nói gì, đột nhiên cảm thấy thân thể Tạ Vân trong ngực mình run rẩy.

“Ngươi làm sao vậy? Đây là… Tạ Vân?!”

Tạ Vân sắc mặt xám trắng, mí mắt hạ xuống lại phiếm ra màu đỏ hồng bệnh trạng, giống như rốt cục đã tiêu hao hết thảy tinh lực. Y dồn dập thở dốc lại hoàn toàn nói không ra một chữ, phút chốc hộc ra một ngụm máu to màu đỏ tươi!

Biến cố đột nhiên mà đến, đồng tử Đan Siêu thoáng chốc co rút nhanh, hét to: “Người đâu, mau gọi Thái y…!”

Lời còn chưa dứt, Tạ Vân đã suy sụp ngã xuống