Sau khi Vương Thu Sinh đi xa, Vương Trường Sinh môi khẽ nhúc nhích. Dưới chân liền xuất hiện một đám mây trắng đem hắn bay lên, hướng phương xa mà đi.
Tiêu tốn nửa canh giờ, Vương Trường Sinh xuất hiện trên một sơn mạch hoang vắng.
Hắn biến đổi pháp quyết, đám mây trắng chậm rãi đáp xuống bên trong một sơn cốc nhỏ hẹp.
Sơn cốc có một hang động cao tầm một người, rộng khoảng hai người, xem qua chẳng có gì đặc biệt.
Đi hơn trăm trượng, phía trước trở nên thông thoáng hơn. Một hang động rộng tầm trăm trượng xuất hiện trước mặt Vương Trường Sinh.
Hang động chẳng có gì đặc biệt, tới một ngọn cỏ cũng không có.
Vương Trường Sinh đi đến một tường đá trơn nhẵn. đem hai tay đặt lên trên, miệng lẩm bẩm niệm. Một lát sau, tay hắn sáng lên từng đạo ánh sáng vàng.
Một màn kinh người xuất hiện, lượng lớn bùn cát từ trên tường đá rơi xuống.
Không qua bao lâu, trước mặt Vương Trường Sinh xuất hiện một cái động khẩu. Cửa động không lớn, chỉ vừa một người đi vào.
Hắn theo cửa động nhỏ hẹp đi vào, dẫn đến một hang đá rộng tầm mười mấy trượng
Lúc trước, thời điểm đi đến huyện Bình An, Vương Trường Sinh thật sự không tu luyện nổi ở đảo Liên Hoa linh khí thưa thớt. Muốn tìm một nơi linh khí tương đối dư thừa để tu luyện. Vì thế, hắn đi khắp sơn cùng ngõ thẳm của huyện Bình An. May mắn phát hiện được sơn động này, trong động có một đoạn linh mạch đứt đoạn. Tuy rất nhỏ, không đến hai trượng, hơn nữa linh khí có vẻ mỏng. Dùng để tu luyện có chút miễn cưỡng.
Nói đi cũng phải nói lại, Vương gia sớm đã tra xét cả ba huyện, chẳng qua không phát hiện được gì.
Vương Trường Sinh có thể phát hiện được đoạn linh mạch này, hoàn toàn nhờ vào may mắn. Đoạn linh mạch được ngăn cách với hang động bởi một bức tường đá. Lúc đó, Vương Trường Sinh ở trong động tu luyện pháp thuật, trong lúc vô tình đục một lỗ trên tường. Lúc này mới phát hiện được đoạn linh mạch.
Sau khi tại sơn động phát hiện được linh mạch, Vương Trường Sinh mỗi lần gặp được hang động đều dùng pháp khí chém thử lên tường, nhưng đều không có phát hiện gì.
Linh mạch chỉ tầm hai trượng, diện tích quá nhỏ, lại âm u không ánh sáng. Không thích hợp gieo trồng linh cốc.
Vương Trường Sinh trồng hơn hai mươi gốc Hắc nguyệt thảo. Hắc nguyệt thảo thường sinh trưởng ở sơn động âm u ẩm ướt. Hắc nguyệt thảo năm năm tuổi là nguyên liệu dùng để chế tác Không bạch phù. Vương gia gieo trồng không ít Hắc Nguyệt thảo.
Trong hang đá không có môi trường ẩm ướt. Vương Trường Sinh cố ý khoét một cái ao nhỏ rộng khoảng ba bốn trượng, tạo môi trường ẩm ướt.
Cách mỗi tháng, Vương Trường Sinh sẽ tới nơi này tưới nước cho Hắc nguyệt thảo.
Lúc này, khi tiến vào hang đá, nét cười trên gương mặt Vương Trường Sinh liền ngưng trệ.
Hơn hai mươi gốc Hắc nguyệt thảo đã biến mất, nước trong ao cũng đã bị rút cạn.
Ba năm qua, nước trong ao chưa từng cạn. Chỉ mới một tháng không đến, nước trong ao không có khả năng tự bay hơi hết.
Vương Trường Sinh bước nhanh đến bên bờ ao mới phát hiện, dưới đáy ao có một cái lỗ to bằng quả dưa hấu.
Hiển nhiên, nước trong ao chính là theo cái lỗ này mà chảy đi.
Vương Trường Sinh nhìn lỗ thủng, nhíu chặt mày.
Thời điểm làm cái ao này, hắn dùng Hoá thạch thuật đem bùn đất biến thành đá tảng. Theo lý thuyết, không có khả năng sẽ xuất hiện lỗ thủng. Chỉ có thể là có động vật đào thủng ao, nước trong ao mới chảy đi hết. Vậy cũng là con vật này ăn hết Hắc nguyệt thảo.
Vương Trường Sinh nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy tim rỉ máu. Ba năm vất vả cứ thế thành công cốc.
Càng nghĩ hắn càng muốn bắt con vật đã ăn vụng Hắc nguyệt thảo. Đem giết chết, lấy máu rửa mối hận trong lòng.
Vương Trường Sinh từ trong lòng lấy ra một cái túi vải. Mở túi vải, mang hai cái bánh nướng ném trên mặt đất.
Hắn miệng niệm pháp quyết, không qua bao lâu, toàn thân hiện lên một trận sáng xanh chói mắt, bóng người thoáng chốc mơ hồ rồi biến mất.
Hơn nửa canh giờ sau, một con chuột màu vàng béo ú từ trong lỗ thủng ở đáy ao chui ra.
Cùng những con chuột bình thường không giống nhau, con chuột này có cái mũi dài, hình thể mập mạp.
Cái mũi nó ngửi ngửi vài cái trong không khí, rất nhanh bò ra khỏi ao nước, hướng về phía cái bánh nướng.
Tại thời điểm nó đang hăng say ăn bánh nướng, Vương Trường Sinh hiện thân.
Hắn giương tay lên, một đạo kim quang bắn ra.
Bời vì con chuột đưa lưng về phía Vương Trường Sinh nên nó vẫn chưa phát hiện ra có người đến.
Kim quang rất nhanh cuộn vài vòng quanh con chuột vàng, siết chặt.
Con chuột vàng miệng phát ra tiếng “chít chít”, không ngừng giãy dụa.
“Không nghĩ tới là một nhất giai hạ phẩm yêu thú, bảo sao có thể đục được đá tảng.” Vương Trường Sinh thần sắc vui mừng.
Con chuột màu vàng trên người có linh khí dao động. Nếu Vương Trường Sinh không phải là người tu tiên, sợ là sẽ không phát hiện được.
Nhưng nơi này linh khí mỏng như vậy, sao lại có thể xuất hiện một con chuột yêu?
Chẳng lẽ là vì ăn Hắc nguyệt thảo nên từ con chuột bình thường mới thăng thành chuột linh? Tuy nói hơn hai mươi gốc Hắc nguyệt thảo không phải một số lượng nhỏ. Nhưng Hắc nguyệt thảo chỉ mới có ba năm thời gian, linh khí trong đó cũng không nhiều. Một con chuột bình thường ăn hơn hai mươi gốc Hắc nguyệt thảo không đủ để thăng thành chuột yêu.
Chẳng lẽ nơi này có một linh mạch lớn hơn nữa? Ổ của con chuột này vừa hay ở đó, trải qua thời gian dài, nó chậm rãi thăng thành chuột yêu.
Vương Trường Sinh cẩn thận suy nghĩ, lại phủ định đi khả năng này. Nếu con chuột bình thường có thể dễ dàng thăng thành chuột yêu như vậy, gia tộc đã sớm thuần dưỡng một số lớn chuột yêu để bán rồi.
Chuột yêu tuy là linh thú cấp thấp nhất, nhưng tốt xấu gì cũng thuộc hàng linh thú. Ít nhất có thể bán được mấy chục khối linh thạch.
Xem ra, con linh thú này khẳng định gặp được cơ duyên nào đó, mới may mắn thăng thành chuột yêu.
“Chít chít”
Con chuột vàng miệng phát ra từng trận tiếng kêu kì quái. Tựa như kháng nghị việc Vương Trường Sinh trói nó.
“Ngươi ăn mất linh thảo ta gieo trồng, còn muốn ta thả ngươi? Sau này làm linh thú của ta đi!” Vương Trường Sinh nhẹ cười nói.
Tuy chỉ là nhất giai hạ phẩm yêu thú, nhưng nếu đem đi bán, ít nhất cũng được mấy chục khối linh thạch. Nhưng cùng hơn hai mươi gốc Hắc nguyệt thảo so đến, Vương Trường Sinh vẫn lỗ vốn.
Thời điểm Vương Trường Sinh học tập tri thức tu tiên, từng học qua cấm chế để linh thú nhận chủ.
Bởi vì nghèo, Vương Trường Sinh không có thuần dưỡng linh thú. Đây vẫn luôn là điều hắn tiếc nuối. Hôm nay khó được một con chuột yêu, Vương Trường Sinh liền muốn nó nhận mình làm chủ. Để cuộc sống buồn tẻ thêm chút thú vui
Cổ tay hắn nhẹ động, Khổn yêu tác lền đem con chuột vàng bay đến giữa không trung.
Con chuột vàng phát ra tiếng kêu “chít chít”, tứ chi không ngừng vặn vẹo.