Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 893: 893: Vương Thanh Sơn Kết Đan





Lưu gia tổng cộng có tám tu sĩ Trúc Cơ, năm tên bị Vương gia bắt tù binh, trên đảo chỉ có ba tu sĩ Trúc Cơ.

Đám người Vương Thanh Kỳ lần lượt dùng con rối thú bậc hai, công kích tu sĩ Lưu gia.

Nếu không phải có Diệp Lâm, chỉ sợ chịu khổ diệt tộc chính là Vương gia, biết được Lưu gia trước sau diệt năm đời chủ nhân Hồng Liên đảo, đám người Vương Thanh Kỳ sẽ càng thêm không khách khí với bọn họ!.

Hơn hai mươi con rối thú bậc hai ùn ùn phóng thích pháp thuật, công kích tu sĩ Lưu gia, tu sĩ Lưu gia cũng không yếu thế, lấy ra con rối thú phản kích.

Không sai, tu sĩ Lưu gia cũng có không ít con rối thú bậc hai, dù sao bọn họ diệt năm đời chủ nhân Hồng Liên đảo, thu được rất nhiều con rối thú.

Lưu gia truyền thừa hơn năm trăm năm, lịch sử so với Thiên Khôi môn còn lâu đời hơn.

Lưu Nhược Dung là tu sĩ Lưu gia tu vi cao nhất trên đảo, Trúc Cơ tầng bảy.

Nàng khống chế ba con rối thú bậc hai, công kích tu sĩ Vương gia.

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, các loại linh quang pháp thuật đan xen, một luồng sóng khí mạnh mẽ thổi quét đi bốn phương tám hướng.


Một cây phi xoa màu đỏ bọc lửa đánh tới, khí thế hùng hổ đánh về phía Lưu Nhược Dung.

Lưu Nhược Dung không chút hoang mang, lấy ra một tấm khiên màu lam, nháy mắt phóng to, che ở trước người.

Keng!Một tiếng trầm nặng vang lên, phi xoa màu đỏ vỡ ra, hóa thành mấy trăm con Kim Ban Viêm Trùng, xoay vù vù, hóa thành mấy chục thanh đao lửa màu đỏ, hung hăng chém lên hộ thể linh quang của Lưu Nhược Dung.

Tiếng “phành phành” trầm đục vang lên, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ nhanh chóng lan tràn ra, cách hộ thể linh quang, Lưu Nhược Dung cũng có thể cảm nhận được một luồng nhiệt độ cao nóng cháy.

Một tiếng chim hót thanh thúy vang lên, một con chim ưng khổng lồ màu xanh từ trên cao lao xuống, mục tiêu chính là Lưu Nhược Dung.

Lưu Nhược Dung không chút hoang mang, thả ra một con đại bàng khổng lồ màu đỏ hình thể thật lớn, vỗ đôi cánh lao về phía chim ưng khổng lồ màu xanh.

Xích Dương Điêu, hộ tông linh cầm của Lưu gia, đã là bậc hai thượng phẩm.

Chim ưng khổng lồ màu xanh chỉ là bậc hai trung phẩm, không phải đối thủ của Xích Dương Điêu, nhưng chim ưng khổng lồ màu xanh tốc độ phi hành cực nhanh, Xích Dương Điêu nhất thời cũng không giết được chim ưng khổng lồ màu xanh.

“Vù vù” hai tiếng, hai cột sáng màu vàng thô to đánh lên hộ thể linh quang của Lưu Nhược Dung, phát ra một chuỗi tiếng trầm đục, hộ thể linh quang của Lưu Nhược Dung ảm đạm đi không ít.

Một cây chùy khổng lồ ánh vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Lưu Nhược Dung.

Lưu Nhược Dung không dám chậm trễ, vội vàng lấy ra một tấm khăn tay màu lam, nháy mắt phóng to, nâng cây chùy khổng lồ màu vàng.

Ầm ầm ầm!Mặt đất chợt vỡ ra, hai con cá sấu màu vàng hình thể thật lớn chợt chui ra từ lòng đất, mở ra cái mồm như chậu máu, như tia chớp cắn về phía Lưu Nhược Dung.

Hộ thể linh quang của Lưu Nhược Dung không chịu nổi hai con Hủ Cốt Ngạc bậc hai trung phẩm cắn xé, một tiếng nữ tử kêu thảm thiết vang lên, hai con Hủ Cốt Ngạc đều ngoạm lấy một chân Lưu Nhược Dung, xé thân thể thành hai nửa, khung cảnh cực kỳ tanh máu.

Lưu Nhược Dung vừa chết, Xích Dương Điêu không có ai chỉ huy, mười mấy đạo linh quang pháp thuật thô to bắn nhanh đến, mấy đạo linh quang pháp thuật đánh trúng Xích Dương Điêu, Xích Dương Điêu gãy cánh trái, một quả cầu lửa cỡ lớn to bằng căn phòng đập tới trước mặt.

Ầm ầm ầm!Một đám mây hình nấm màu đỏ thật lớn hiện lên ở giữa không trung, sóng khí cuồn cuộn.

Chim ưng khổng lồ màu xanh vỗ đôi cánh, đao gió màu xanh rậm rạp bay ra, đánh về phía đám mây hình nấm màu đỏ trong hư không.

Xác Xích Dương Điêu từ bên trong đám mây hình nấm rơi ra, khí tức hoàn toàn không còn.


Hủ Cốt Ngạc chưa ăn, mà là tiếp tục công kích người khác.

Lưu Nhược Dung vừa chết, sĩ khí Lưu gia giảm mạnh, ùn ùn lao về phía vị trí truyền tống trận.

Đám người Vương Thanh Linh thừa thế truy kích, khống chế con rối thú phóng thích pháp thuật công kích tu sĩ Lưu gia.

Một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn hai mươi tu sĩ Lưu gia ngã trong vũng máu.

Bộ phận người may mắn tới trước mặt truyền tống trận, kinh ngạc phát hiện, truyền tống trận không thể sử dụng, một đầu khác bị người ta phá hủy.

Lưu Nhược Vân là một tu sĩ Trúc Cơ duy nhất còn lại của Lưu gia, hắn biết kẻ địch có chuẩn bị mà đến, chỉ cần hắn có thể sống sót, thì có cơ hội báo thù,Hắn lấy ra một lá bùa màu vàng, lá bùa màu vàng linh khí bức người, đây là một tấm độn thuật phù bậc ba.

Đúng lúc này, một tiếng xé gió mỏng manh như không có vang lên, hắn chỉ cảm thấy đầu truyền đến một cơn đau đớn, liền nhắm hai mắt.

Diệp Lâm ngồi xổm xuống, nhặt lên lá bùa màu vàng này, thu vào túi trữ vật.

Ba tu sĩ Trúc Cơ vừa chết, tu sĩ Luyện Khí của Lưu gia càng không phải đối thủ của đám người Vương Thanh Linh.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, trên đảo không còn có một vị tu sĩ Lưu gia nào sống sót.

Vương Thanh Linh chỉ huy tộc nhân vơ vét tài vật, nàng chạy thẳng đến một tòa phủ đệ diện tích mấy mẫu, cửa treo một tấm biển, bên trên viết ba chữ to “Linh Thú viên”.


Linh Thú viên rất lớn, giam giữ không ít linh cầm linh thú bậc một.

Những linh cầm linh thú này bị Lưu gia dùng bí pháp nhận chủ, người tu tiên có huyết mạch Lưu gia mới có thể sử dụng, Vương gia không thể sử dụng.

Vương Thanh Linh để Hủ Cốt Ngạc cùng Băng Phong Mãng ăn đám linh thú linh cầm này, xem như thêm cơm cho chúng nó.

Không qua bao lâu, Vương Thanh Linh xuất hiện ở cửa một tòa nhà đá màu xanh cao ba tầng, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu vàng “Dục Linh lâu”.

Nghe tên chỉ biết, nơi này là chỗ bồi dưỡng linh thú.

Vương Thanh Linh đẩy ra cửa phòng, đi vào.

Đại sảnh rộng rãi sáng ngời, trừ mấy cái bàn, không có vật khác.

Tới lầu hai, có mười mấy gian phòng đá, mở phòng đá ra nhìn, bên trong có linh trùng, linh thú, linh cầm, phần lớn đều chưa ấp nở, có một số đã ấp nở, đều là mặt hàng bình thường.

.