Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, nháy mắt năm năm thời gian trôi qua.
Hồng Nguyệt hải vực, đảo hoang nào đó, trên bờ cát phân tán xác mấy chục con rắn biển màu đỏ.
Những con rắn biển màu đỏ này nằm rải rác ở trên bờ cát, nước biển xông lên bờ, đẩy đi không ít máu.
Một lát sau, một đàn tôm yêu khổng lồ toàn thân màu lam trồi lên mặt nước, trong đó một con tôm yêu màu lam hình thể lớn ba trượng, mắt to như chuông đồng, đây là một con tôm yêu bậc hai trung phẩm.
Hơn hai mươi con tôm yêu màu lam di động về phía bờ cát, tốc độ của chúng nó rất nhanh, sau khi đến trước mặt rắn biển màu đỏ, chúng nó mở mồm bắt đầu gặm cắn.
Đúng lúc này, vô số sương mù màu vàng chợt hiện lên, một màn hào quang màu vàng nhạt chợt hiện lên, bao phủ mấy chục con tôm yêu màu lam.
Mười mấy con tôm yêu màu lam chưa bị màu vàng màn hào quang bao phủ, chúng nó vội vàng phóng đi về phía đường lúc tới đây, tốc độ cực nhanh.
Mặt đất truyền đến một trận tiếng vang “ầm ầm” trầm đục, hai con cá sấu màu vàng hình thể thật lớn chợt từ lòng đất chui ra, mở ra cái mồm như chậu máu, lộ ra hàm răng sắc bén, đều cắn về phía một con tôm yêu màu lam.
Hai con tôm yêu này chỉ là bậc một, phòng ngự không mạnh, hai con cá sấu màu vàng dễ dàng cắn nát vỏ ngoài chúng nó, chúng nó kịch liệt giãy dụa, thân thể đong đưa không ngừng.
Tôm yêu màu lam khác ùn ùn lao về phía nước biển, muốn chạy về dưới biển.
Một luồng nhiệt độ cao kinh người ập tới, mười mấy quả cầu lửa cỡ lớn to bằng vại nước từ trên trời giáng xuống, nện chuẩn xác ở trên thân mười mấy con tôm yêu màu lam.
Ầm ầm ầm!Một chuỗi tiếng nổ vang lên, ngọn lửa hừng hực bao phủ mười mấy con tôm yêu màu lam.
Dưới tàng cây một cây dừa cách đó không xa, linh quang lóe lên, hiện ra bóng dáng mười người tu tiên, trên quần áo bọn họ đều có hình một đóa hoa sen màu đỏ, chính là đám người Vương Thanh Linh.
Vương Thanh Linh đã là Trúc Cơ tầng bảy, Vương Thanh Thuân cũng là Trúc Cơ tầng bảy, nhưng luận thực lực, thực lực Vương Thanh Linh còn ở trên Vương Thanh Thuân.
Bốn vị Trúc Cơ, sáu vị Luyện Khí, hợp thành một đội săn yêu.
Vương Thanh Linh vẫy cổ tay một cái, một đàn lớn Kim Ban Viêm Trùng từ bên trong linh thú châu bay ra, hóa thành một cây phi xoa màu đỏ dài hai trượng, mặt ngoài bọc một tầng lửa màu đỏ, khí thế hùng hổ đánh về phía mười mấy con tôm yêu màu lam.
Vương Thanh Kỳ lấy ra hai con rối thú phi ưng màu đỏ, đều phun ra một ngọn lửa màu đỏ thô to, đánh về phía tôm yêu màu lam.
Ầm ầm ầm!Tiếng nổ không ngừng, thế lửa tăng vọt, lửa cháy bao phủ mười mấy con tôm yêu màu lam, chúng nó phát ra một trận tiếng kêu thê thảm.
Một cây phi xoa màu đỏ bọc lửa cháy bay tới, xuyên thủng thân thể một con tôm yêu màu lam, cắm nó ở trên bờ cát.
Mười mấy cột sáng thô to đánh ở trên thân tôm yêu màu lam, xuyên thủng thân thể chúng nó.
Cùng lúc đó, trong màn hào quang màu vàng, một mảng lớn tảng đá lớn màu vàng chợt xuất hiện ở bầu trời, nhanh chóng rơi xuống, đập con tôm yêu màu lam thành bánh thịt.
Tôm yêu bậc hai lực phòng ngự mạnh hơn một chút, nó há mồm phun ra hơn mười mũi tên nước thô to trong suốt, đánh lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng phát ra tiếng vang hỗn loạn “Phành phành”, không chút sứt mẻ.
Tảng đá lớn màu vàng giống như vô cùng vô tận, không ngừng xuất hiện ở trong màn hào quang màu vàng, hung hăng nện ở trên thân tôm yêu màu lam, tôm yêu màu lam cho dù da thô thịt dày, cũng không chịu nổi lượng lớn tảng đá lớn màu vàng đập ở trên thân.
Cái này cũng chưa tính là xong, những cây gai đất bén nhọn phá đất mà ra, hung hăng đâm xuyên qua thân thể tôm yêu màu lam.
Một trận tiếng gào thét vang lên, mấy chục con tôm yêu màu lam bị tảng đá lớn màu vàng rậm rạp đè ở trên người, máu thịt mơ hồ.
Có một số tôm yêu màu lam vẫn chưa chết đi, chúng nó phát ra từng đợt tiếng gào thét, thân thể vặn vẹo không ngừng, muốn hất đi tảng đá lớn màu vàng trên thân, nhưng không có tác dụng gì.
Một vầng hào quang màu vàng chói mắt chợt hiện lên ở trời cao, hóa thành hơn trăm tảng đá lớn màu vàng, nhanh chóng nện xuống.
Hơn trăm tảng đá lớn màu vàng đập ở trên thân, không một con tôm yêu màu lam nào sống sót nữa.
Lúc này, Vương Thanh Linh và Vương Thanh Kỳ cũng giải quyết mười mấy con tôm yêu bậc một kia.
Bọn họ triệt tiêu trận pháp, xử lý thi thể yêu thú.
“Có người tu tiên khác tới đây, cẩn thận đề phòng.
”Vương Thanh Linh mở miệng nhắc nhở, sắc mặt ngưng trọng.
Săn giết yêu thú nguy hiểm nhất không phải yêu thú, mà là người tu tiên khác.
Đám người Vương Thanh Linh từng gặp mấy lần cướp giết, nhưng bọn họ đều không phải đối thủ của đám người Vương Thanh Linh.
Một độn quang màu xanh xuất hiện ở chân trời, nhanh chóng bay về phía bọn họ.
Không qua bao lâu, độn quang màu xanh dừng lại, hiện ra một con thuyền bay màu xanh, đứng bên trên là hơn hai mươi người tu tiên, cầm đầu là một nam tử mặt tròn ngoài ba mươi tuổi, Trúc Cơ tầng tám.
Tám tên Trúc Cơ, mười lăm người Luyện Khí, thực lực tổng thể mạnh hơn đám người Vương Thanh Linh nhiều.
“Các vị đạo hữu, có gì chỉ giáo?”Vương Thanh Linh mỉm cười, nghiêm túc hỏi.
Nam tử mặt tròn nhìn thấy hình hoa sen màu đỏ trên quần áo Vương Thanh Linh, lại nhìn thấy hai con cá sấu màu vàng đang cắn tôm yêu màu lam, hắn tựa như nhớ tới cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười thành khẩn, nói: “Không có gì chỉ giáo, Vương tiên tử, chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, quấy rầy rồi.
”Nam tử mặt tròn bắt pháp quyết, thuyền bay màu xanh bừng sáng, bay về phía xa.
“Ồ, đi nhanh như vậy? Ta còn tưởng có một trận ác chiến cơ!”Vương Thanh Linh cười khẽ nói.
Vương Thanh Kỳ cùng Vương Thanh Thuân nhìn nhau một cái, hai người cười khổ.
“Thập muội, bọn họ chỉ sợ là nhận ra lai lịch ngươi rồi, nhắc tới Bách Linh tiên tử, chỉ sợ rất ít người không biết.
”.