Tật bộ linh văn có thể gia tăng tốc chạy của tiểu hầu. Kiên cố linh văn có thể làm suy yếu công kích của địch nhân. Cường lực linh văn có thể gia tăng lực công kích.
Hắn nín thở ngưng thần, tay cầm Linh văn đao. Dựa theo phương pháp điêu khắc linh văn trong điển tịch ghi lại, rót pháp lực vào Linh văn đao. Linh văn đao toả ra một tầng sáng bạc, chân của tiểu hầu cũng dần xuất hiện từng đạo linh văn.
Thời điểm lần đầu tiên điêu khắc, Vương Trường Sinh mười phần cẩn thận. Lại chính bởi vì quá cẩn thận mà không phát huy được trình độ tốt nhất, thất bại.
Hắn đã thất bại bốn lần, đây là lần thứ năm.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu hầu đang nằm trên tay.
Thời gian từng chút một trôi qua, trên trán hắn đã chảy ra một tầng mồ hôi.
Hai cánh tay của tiểu hầu, mỗi cánh tay điêu khắc ba đạo cường lực linh văn. Ngực và đầu điêu khắc ba đạo kiên cố linh văn. Hai chân, mỗi chân điêu khắc ba đạo tật bộ linh văn.
Điêu khắc linh văn xong, hắn lấy ra một cái bình sứ màu trắng và một cái bát.
Miệng hắn khẽ niệm pháp quyết, trong căn phòng trống rỗng đột nhiên xuất hiện nhiều chấm sáng màu lam. Chấm sáng hoá thành nước trong, dừng ở bên trong cái bát.
Hắn cầm lấy bình sứ màu trắng, mang một ít bột phấn màu bạc đổ vào trong, miệng lẩm nhẩm pháp chú.
Gần nữa khắc đồng hồ sau, âm thanh niệm chú ngữ dừng lại. Có mấy đạo pháp quyết đánh vào trong linh thuỷ.
Linh thuỷ xoay chuyển, bay lên giữa không trung.
Vương Trường Sinh đem con rối tiểu hầu ném về phía trước. Dùng thần thức khống chế linh thuỷ vây xung quanh con rối tiểu hầu.
Linh thuỷ giống như được ai đó chỉ dẫn, ùa đến linh văn trên người tiểu hầu. Thể tích của linh thuỷ cũng rất nhanh thu nhỏ lại.
Không qua bao lâu, linh thuỷ tiêu biến hết. Tiểu hầu lơ lửng giữa không trung, tay, chân, ngực, đầu đều lập loè ánh sáng của linh văn màu bạc.
Vương Trường Sinh lộ ra thần sắc vui mừng. Lấy từ trong lòng ra một cái bình màu đen, mở ra, một đoàn ánh sáng màu lục lớn bằng trứng chim từ trong đó bay ra.
Linh văn màu bạc trên người tiểu hầu như có lực hấp dẫn nào đó. Thu hút chấm sáng màu lục chậm rãi bay đến, sau đó nhập vào trong người tiểu hầu, biến mất không thấy.
Đoàn sáng màu lục thật ra là một cái tinh hồn nhất giai hạ phẩm Yêu thú. Mỗi một con Khôi lỗi thú, đều phải luyện nhập tinh hồn yêu thú mới có thể sử dụng.
Vương Trường Sinh vội vỗ lên lưng con rối tiểu hầu. Vang lên một tiếng trầm nặng, lộ ra một cái cửa ngầm. Hắn mang một khối hạ phẩm linh thạch thả vào, khép lại cửa ngầm.
Tiểu hầu giống như sống dậy, cao hơn một người. Trông rất sống động, chỉ có ánh mắt là trống rỗng.
Khống chế con rối và khống chê linh khí giống nhau, đều cần mang thần thức bám vào trên con rối.
Vương Trường Sinh dùng biện pháp không chế linh khí, khống chế con rối.
Viên hầu khôi lỗi dưới sự khống chế của hắn, đi lên phía trước hai bước.
Loại cảm giác này mười phần kì diệu. Thật giống như có thêm một bản thể giống mình.
Vương Trường Sinh cẩn thận quan sát, phát hiện hành động của viên hầu khôi lỗi không quá tự nhiện. Hiển nhiên, con rối này chất lượng không tốt, nhưng hắn vẫn có thể bán đi.
Đúng lúc này, một trận tiếng kêu chít chít từ túi linh thú bên hông truyền đến.
Vương Trường Sinh cười khẽ một chút, mở ra túi linh thú. Song đồng thử từ trong đó đi ra, nhảy lên trên bờ vai của hắn. Trong miệng phát ra hai tiếng kêu chít chít, tựa như muốn cái gì đó.
Hai năm này, cuộc sống của Vương Trường Sinh đã tốt hơn nhiều. Cứ cách một đoạn thời gian, hắn sẽ dùng nhất giai hạ phẩm linh cốc nuôi nấng Song đồng thử.
Song đồng thử ăn không ít nhất giai hạ phẩm linh cốc, càng thêm thân cận Vương Trường Sinh. Thường xuyên đòi hắn linh cốc để ăn.
Vương Trường Sinh lấy ra một cái hộp gỗ màu vàng, mang một ít nhất giai hạ phẩm linh cốc đổ lên trên bàn.
Song đồng thử ngửi được hương khí mê người mà linh cốc tản mát ra, lập tức từ trên vai Vương Trường Sinh nhảy xuống, dừng ở trên bàn.
Rất nhanh, hai lượng linh cốc đã bị nó ăn sạch.
Vương Trường Sinh đút cho nó một ít nước trong, sau đó đem nó thu hồi vào túi linh thú.
Đi vào quán nhỏ của Vương Trường Tuyết, Vương Trường Sinh đưa ra Tiểu hầu khôi lỗi.
“Cửu đệ, ngươi thật sự luyện chế ra Khôi lỗi thú?”
Vương Trường Tuyết kinh ngạc, trong mắt hiện lên thần sắc khó tin.
Nói thật, nàng không ôm hi vọng gì đối với Vương Trường Sinh. Nếu Khôi lỗi thú dễ dàng luyện chế như vậy thì Bạch Long cốc cũng không đến mức chỉ có hai cửa hàng bán Khôi lỗi thú.
Vương Trường Sinh lúc trước cho nàng ba trăm khối linh thạch, nàng chỉ là mang trả linh thạch lại cho Vương Trường Sinh. Nàng vốn tưởng rằng Vương Trường Sinh thất bại mấy lần sẽ buông bỏ, không nghĩ tới Vương Trường Sinh thật sự luyện chế ra Khôi lỗi thú.
“Hắc hắc, Nhị tỷ, ngươi quên Tam bá công rồi sao? Lúc còn nhỏ, ta cùng hắn học điêu khắc rối gỗ. Sau lại bị phụ thân phát hiện, nghiêm khắc răn dạy, ta lúc này mới không tiếp tục điêu khắc rối gỗ.”
Tam bá công Vương Diệu Kiệm xuất thân thế tục, phụ thân là một vị thợ mộc. Năm hắn sáu tuổi, kiểm tra đo lường có linh căn, liền đưa lên Thanh Liên sơn bắt đầu tu hành.
Vương Diệu Kiệm là ngũ linh căn, tư chất rất kém cỏi. Hắn đối với tu luyện cũng không có nhiều hứng thú, lại hứng thú với điêu khắc rối gỗ.
Một lần cơ duyên đưa đẩy, Vương Trường Sinh nhìn thấy Vương Diệu Kiệm điêu khắc rối gỗ rất sống động. Hắn thích thú, cầu xin Vương Diệu Kiệm dạy hắn điêu khắc rối gỗ.
Từ đó về sau, chỉ cần có thời gian rảnh, Vương Trường Sinh sẽ chạy tới chỗ Vương Diệu Kiệm, học tập điêu khắc rối gỗ.
Vương Diệu Kiệm có một vợ cả một vợ lẽ, sinh được ba trai một gái, đều không có linh căn. Hắn xem những hậu nhân bối tự Trường như con đẻ của mình. Vị cháu trai hắn thích nhất là Vương Trường Sinh, hắn mang mọi thứ đều dạy cho Vương Trường Sinh.
Vương Diệu Kiệm chạm trổ rất cao minh, các đốt ngón tay của rối gỗ khéo léo vô cùng, hoạt động tự nhiên. Hắn thậm chí mô phỏng ngũ quan của mình, chế tác một khối rối gỗ hình người. Dưới sự chỉ dạy tận tình của Vương Diệu Kiệm, Vương Trường Sinh tiến bộ rất nhanh.
Ngày vui chẳng bao lâu, trong một lần tình cờ, Vương Minh Viễn phát hiện Vương Trường Sinh có thời gian không lo tu luyện, thế mà lại đi học điêu khắc rối gỗ.
Vương Minh Viễn nghiêm khắc răn dạy Vương Trường Sinh một chút, nói hắn mê muội mất cả ý chí, một cây đuốc thiêu hủy toàn bộ rối gỗ. Từ đó về sau, Vương Trường Sinh không còn điêu khắc rối gỗ nữa.
Sau này lớn lên, Vương Trường Sinh nhớ lại đoạn chuyện cũ, cũng hiểu được mình thật hoang đường. Nhưng mà ngày hôm nay xem ra, nếu hắn không cùng Vương Diệu Kiệm học điêu khắc rối gỗ, có thể sẽ không thể luyện chế ra Khôi lỗi thú.