Bởi vì có Lâm Ngọc Đình, Lâm Hoài An không nạp thiếp. Tống Tuệ Vân bảo vệ được địa vị của mình.
Lâm Ngọc Đình cứ như vậy trở thành con trai duy nhất của Lâm Hoài An. Được Tống Tuệ Vân và mẹ của Lâm Hoài An nâng niu, sủng ái.
Chính là vì nãi nãi và mẫu thân quá mức nuông chiều, Lâm Ngọc Đình làm sai còn được các nàng che chở. Hắn chậm rãi trở thành một công tử ăn chơi trác táng. Hắn là tứ linh căn, tư chất không tốt, đời này vô vọng với Trúc cơ. Hắn cũng biết được, rượu ngon, giai nhân mới là thứ hắn yêu nhất. Bên trong Lâm gia cũng có nhiều người bất mãn với Lâm Ngọc Đình, nhưng mà gia gia của hắn lại có công lao to lớn đối với gia tộc. Vì bảo vệ tài vật của gia tộc mà chết trận. Tu sĩ Trúc cơ của Lâm gia lại có quan hệ không tồi với gia gia hắn.
Lâm Ngọc Đình là con trai duy nhất của Lâm Hoài An. Chỉ cần hắn không gây ra hoạ lớn, trong tộc cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua. Nhưng Tống Tuệ Vân lo lắng là sau này, khi mình và trượng phu qua đời, lỡ như Lâm Ngọc Đình gây hoạ. Phạt cấm túc cả đời cũng còn nhẹ. Nàng muốn chọn cho con mình một mối hôn sự tốt, để cho Lâm Ngọc Đình có thể bình an qua một đời.
Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ.
“Mẹ, không có nghiêm trọng như vậy chứ!”
Lâm Ngọc Đình nghi hoặc nói.
“Ngọc Hinh là con gái Tứ thúc của con, sau này Vân Tiêu chân nhân là thông gia của Tứ thúc. Nếu như Tứ thúc của con muốn làm gia chủ, cha con dám từ chối sao? Mẹ là muốn tốt cho con. Khi mẹ và cha con già rồi, con lại không thể tu luyện lên Trúc cơ. Chúng ta qua đời, đến lúc đó tân gia chủ nhận chức, tân quan nhận chức ba bó lửa, chỉ sợ sẽ bắt con để giết gà doạ khỉ. Những cô nương này tuy bộ dạng không phải là đặc biệt xinh đẹp, tư chất cũng không phải đặc biệt tốt. Nhưng phụ thân các nàng không phải là gia chủ, thì huynh đệ tỷ muội của các nàng có tư chất tốt. Tương lai bảo hộ con bình an là không vấn đề.”
Tống Tuệ Vân thở dài, lời nói thấm thía.
Lâm Ngọc Đình chuyển tròng mắt, có chút lấy lòng nói: “Mẹ, người nói không sai. Nhưng làm việc gì cũng phải chừa thêm đường lui, đây là người dạy con. Tứ thúc có tam thê tứ thiếp, mới sinh ra được Tứ tỷ. Con không có lòng tham, tam thê là đủ rồi. Người thay con chọn một vị chính thê, con tự mình chọn hai vị bình thê. Người thấy như thế nào?”
“Tam thê?” Tống Tuệ Vân nhướng mày. Lời Lâm Ngọc Đình nói cũng không phải không có đạo lý. Cưới một chính thê, lỡ như gia tộc nàng ta gặp chuyện ngoài ý muốn, chưa chắc có thể bảo hộ Lâm Ngọc Đình.
Lâm Ngọc Đình có chút đắc ý, hắn cảm thấy mình quá thông minh. Như vậy hắn có thể cưới thêm hai người, cam đoan nửa đời sau của hắn tiêu dao khoái hoạt.
Tống Tuệ Vân suy nghĩ kĩ càng, rồi nói: “Vậy chính thê lấy con gái nhỏ của gia chủ Tạ gia Vân Châu, Tạ Tư Vận đi! Mấy năm nay Tạ gia phát triển không thuận lợi. Vừa hay cha con muốn hợp tác với Tạ gia, Tạ gia chắc sẽ không cự tuyệt. Hai vị bình thê là ai? Nói cho mẹ nghe một chút, mẹ thay con quyết định.”
Lâm Ngọc Đình mừng rõ, nói: “Một vị là Ngưng Hương biểu muội. Môt vị khác là Thanh Liên Vương gia ở quận Trường Bình, Vương Trường Tuyết.”
“Ngưng Hương con không thể suy xét, Thất cô cô của con sẽ không đáp ứng. Ngưng Hương nha đầu này tư chất cỏ vẻ tốt. Ngày hôm qua ta cùng với Thất cô cô của con trò chuyện trong chốc lát. Nghe ý tứ của nàng, có vẻ như muốn để Ngưng Hương bái nhập môn phái tu tiên. Còn về Thanh Liên Vương gia ta chưa từng nghe cha con nhắc qua. Vương gia có bao nhiêu vị tu sĩ Trúc cơ?”
“Trước mắt chỉ có một vị. Nếu Ngưng Hương biểu muội không được, vậy thì Dư Như Ý của Dư gia Quảng Lăng quận. Dư gia chũng chỉ có một vị tu sĩ Trúc cơ.”
Tống Tuệ Vân lắc lắc đầu, không đồng ý: “Một lần cưới ba người, ta sợ cha con sẽ không đồng ý. Tạ gia cũng cần thể diện. Trước tiên cưới hai người, hai năm sau hẵng cưới vị thứ ba.”
“Vâng, con đều nghe theo mẫu thân.”
Lâm Ngọc Đình vui mừng đáp ứng, ánh mắt hừng hực lửa nóng.
Vừa nghĩ đến việc có hai thê tử như hoa như ngọc, trong lòng hắn có chút lâng lâng.
…
Vương Trường Sinh ngồi đả tọa trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, quanh thân được bao bọc bởi nhiều chấm sáng màu lam.
Một lát sau, ánh sáng lam xung quanh từ từ tan đi, hắn mở mắt.
Hắn đã trở về được bảy ngày, trong bảy ngày này, hắn đều đi quan sát Vương Minh Mai và Vương Minh Xán luyện khí.
Hiện tại Vương Minh Mai và Vương Minh Xán có thể luyện chế ra trung phẩm linh khí. Trong lúc nói chuyện phiếm, Vương Trường Sinh cũng biết được nguyên nhân chân chính mà mình không được chọn.
Ngũ cô cô lúc trẻ bi thương vì tình, quyết định cả đời không lấy chồng. Gia tộc chính là tất cả của nàng. Tổ tiên Vương gia giỏi về luyện khí, nàng muốn khôi phục vinh quang của tổ tiên. Nên đã tự mình bỏ chi phí học tập luyện khí. Sớm đã gần đạt tới trình độ của nhất giai Luyện khí sư.
Vương Minh Xán vốn phụ trách chế tác và buôn bán Không bạch phù. Có trụ cột luyện khí nhất định. Hơn nữa hắn cũng muốn trở thành Luyện khí sư, gia tộc không có đủ tài nguyên để bồi dưỡng Luyện khí sư. Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, tự trả tiền học tập.
Đây cũng là thái độ bình thường của tu tiên gia tộc, thiên phú về lĩnh vực này rất khó nói chắc. Có đôi khi gia tộc hao phí lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng tộc nhân, chưa chắc có thể có người học được một môn tài nghệ. Ngược lại, những tộc nhân tự trả tiền để học tập tài nghệ, khả năng thành công lại cao hơn.
Một khi tự học thành công, cũng sẽ tự nhiên mà trở thành trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc.
Gia tộc chỉ có thể cho mỗi người một khởi điểm tốt. Nếu như tư chất không phải đặc biệt tốt, lại không có thiên phú khác. Chỉ có thể dựa vào cố gắng của chính mình. Bọn họ một khi học thành tài, điều đầu tiên nghĩ đến là báo đáp gia tộc. Gia tộc cầm đầu to, mỗi người cầm đầu nhỏ. Điểm này, hoàn toàn tương phản với tu tiên môn phái. Tu tiên môn phái là dựa vào lợi ích mà buộc các dệ tử lại với nhau, thông qua lợi ích xây dựng lòng trung thành. Không giống với gia tộc tu tiên, huyết thống mang toàn bộ tộc nhân cột chung một chỗ. Đồng tông đồng tộc, cùng hợp lực hướng về một phía.
Vương Trường Sinh thở dài một hơi, đứng dậy ra khỏi phòng.
Liễu Thanh Nhi đã làm xong điểm tâm. Nhìn thấy Vương Trường Sinh, nàng chỉ vào một cái thực hạp màu vàng, dặn dò: “Sinh Nhi, Bát thẩm bị bệnh. Ta muốn đi thăm nàng. Con đến vừa hay, mau đi đưa điểm tâm cho cha con đi. Cha con còn chưa ăn điểm tâm đâu!”