Uông Như Yên phân tích đâu vào đấy, Vương Trường Sinh liên tục gật đầu.
Một người kế ngắn, hai người kế dài, phen phân tích này của Uông Như Yên đã nhắc nhở Vương Trường Sinh.
Hắn trầm ngâm một lát, ngón tay gõ bàn, nói: “Giả thiết người tông môn này bị truy nã, chúng ta có thể theo lệnh truy nã truy tra, chúng ta có thể đi tiệm sách hỏi thăm một chút, mua một ít điển tịch phương diện này, có lẽ có thể tra được manh mối.
”Bọn họ vội vàng rời khỏi chỗ ở, chạy đi mấy tiệm sách, mua lượng lớn điển tịch.
Vì sợ bị người hữu tâm phát hiện, bọn họ mua không ít điển tịch giới thiệu nhân văn thú sự của hải vực San Hô.
Tu tiên giới Nam Hải chuyện giết người đoạt bảo rất nhiều, tà tu bị truy nã có rất nhiều, lệnh truy nã sớm nhất có thể ngược dòng đến hơn một ngàn năm trước.
Sau khi tìm đọc lượng lớn lệnh truy nã, Vương Trường Sinh rốt cuộc thấy được một lệnh truy nã phù hợp phán đoán của hắn.
“Trấn Hải tông cấu kết Hải tộc, giết hại Nhân tộc, tội ác tày trời, đệ tử Trấn Hải tông ai cũng có thể giết, thưởng lớn truy bắt đầu đảng tội ác Dương Điền Phương, Tống Việt, Liễu Nguyệt Hân, Phương Tử Kiện, chú: Dương Điền Phương làm nhiều việc ác, treo thưởng năm trăm vạn linh thạch, ba người khác treo thưởng ba trăm vạn linh thạch, ai giấu kín hung phạm, lấy đồng phạm luận xử, giết không tha, lệnh truy nã này hữu hiệu vĩnh cửu.
”Lệnh truy nã là Nhật Nguyệt cung phát ra, Nhật Nguyệt cung là một tu tiên đại phái của Nam Hải, cao thủ nhiều như mây.
Uông Như Yên nhíu mày, nói: “Nhật Nguyệt cung, nếu ta nhớ không lầm, năm đó thúc công bởi vì kết bạn phản đồ Nhật Nguyệt cung, bị Nhật Nguyệt cung truy bắt, ông không thể không rời khỏi Nam Hải, quay về Đông Hoang.
”“Năm trăm vạn linh thạch, Nhật Nguyệt cung thực chịu chi, dựa theo điển tịch ghi lại, môn phái này diệt vong sắp một ngàn năm rồi, từ thời gian suy tính, 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 rất có thể ra từ Trấn Hải tông.
”Vương Trường Sinh cau mày, Nhật Nguyệt cung chịu bỏ ra năm trăm vạn linh thạch truy bắt Dương Điền Phương, Dương Điền Phương này khẳng định là nhân vật quan trọng của Trấn Hải tông.
Nếu hắn không nhớ lầm, Tử Nguyệt tiên tử họ Điền, không biết Tử Nguyệt tiên tử và Dương Điền Phương có liên quan gì không.
Vấn đề đến rồi, giả thiết 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 ra từ Trấn Hải tông, Vương Trường Sinh tu luyện 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, có thể bị người Nhật Nguyệt cung truy bắt hay không?Hắn nói là nhặt được, người Nhật Nguyệt cung cũng sẽ không tin tưởng! Hơn nữa, tu tiên giới có bí phù hoặc pháp bảo kiểm tra nói dối, nếu điều tra, lời nói dối Vương Trường Sinh bịa đặt khẳng định lộ tẩy.
Trấn Hải tông là một môn phái lớn, cao thủ trong tông nhiều như mây, một số tin tức cụ thể hơn nữa, điển tịch không ghi lại.
“Phu quân, xuất phát từ cẩn thận, chàng đừng tùy tiện sử dụng Tru Linh Chưởng cùng Quỳ Thủy Chân Lôi, để tránh bị người ta nhìn ra chàng tu luyện là 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, bị Nhật Nguyệt cung biết thì phiền toái, ai cũng không biết giữa Nhật Nguyệt cung cùng Trấn Hải tông đã xảy ra cái gì.
”Uông Như Yên sắc mặt ngưng trọng, đề nghị.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, tò mò nói: “Phu nhân, nàng nói trên người Tử Nguyệt tiên tử, sẽ có công pháp nối tiếp của《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 hay không? Nói thật, ta rất tò mò phẩm giai của《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, có phải công pháp thiên phẩm hay không!”“Khó mà nói, Tử Nguyệt tiên tử cũng có khả năng muốn lĩnh thưởng, xuất phát từ cẩn thận, chúng ta vẫn là rời khỏi hải vực San Hô, đi hải vực khác săn giết yêu thú, chờ tu vi ta nâng cao một chút, chúng ta lại trở về tìm kiếm Tử Nguyệt tiên tử cũng không muộn, dù sao công pháp trên tay chàng có thể tu luyện đến Kết Đan tầng chín.
”Mọi việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vương Trường Sinh đồng ý đề nghị này của Uông Như Yên, tu tiên giới thực lực là trên hết, chờ tu vi hắn cao một chút, lại trở về tìm Tử Nguyệt tiên tử cũng không muộn.
Hôm sau, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ở trong trà lâu chạm mặt Uông Hoa Sơn.
“Trường Sinh, Như Yên, các cháu là đụng phải phiền toái rồi đúng không?”Uông Hoa Sơn trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi.
Nếu nói Vương Trường Sinh là lo lắng Tử Nguyệt tiên tử đuổi giết bọn họ, sau khi rời xa Tử Trúc đảo, Vương Trường Sinh một bộ dáng tâm sự nặng nề, khẳng định đã gặp chuyện phát sầu.
Người già thành tinh, Uông Hoa Sơn không biết Vương Trường Sinh vì sao phát sầu, nhưng lão biết, hẳn là có liên quan với Tử Nguyệt tiên tử.
Uông Hoa Sơn một lần trước đến Nam Hải, bởi vì kết bạn phản đồ Nhật Nguyệt cung, bị chấp pháp sứ của Nhật Nguyệt cung đuổi bắt, chạy về Đông Hoang hơn trăm năm, lão không hy vọng lại quay về Đông Hoang tránh đầu sóng ngọn gió.
Lão bây giờ nghèo đáng thương, lão còn trông cậy vào ở Nam Hải săn giết yêu thú, kiếm linh thạch mua pháp bảo đây!“Không có việc gì, thúc công, chúng cháu giải quyết rồi.
”Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, cười nói.
Uông Hoa Sơn biết Vương Trường Sinh không nói thật, lão rất lo lắng bị Vương Trường Sinh liên lụy.
“Trường Sinh, Như Yên, ta gần đây đột nhiên có cảm ngộ, tính bế quan tu luyện một đoạn thời gian, nếu chậm cần tám năm mười năm, thậm chí mấy chục năm, không bằng các cháu tự mình đi săn giết yêu thú đi!”Uông Hoa Sơn ngay từ đầu là muốn theo vợ chồng Uông Như Yên cùng nhau săn giết yêu thú, như vậy an toàn hơn chút, nhưng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có một số việc không tiện nói cho lão, làm lão rất xấu hổ, cộng thêm chuyện này của Tử Nguyệt tiên tử, lão không thể xác định, Vương Trường Sinh có phải trêu chọc thế lực nào đó rồi hay không.
Lão do dự mãi, tính tự mình làm một mình.
Lão đã là Kết Đan tầng năm, tuy nói chỉ có một món pháp bảo, tiêu diệt yêu thú cấp thấp không có vấn đề, cho dù gặp yêu thú bậc ba, trên người lão còn có mấy tấm phù triện bậc ba, cho dù không địch lại, toàn thân mà lui không thành vấn đề.
Vương Trường Sinh nghe ra ý tứ trong lời nói của Uông Hoa Sơn.
Nói thật, Uông Hoa Sơn đi theo bên cạnh vợ chồng bọn họ, bọn họ quả thật có rất nhiều điều bất tiện, dù sao không phải người một nhà thật sự, có một số lời không thể nói trước mặt Uông Hoa Sơn.
.